Tác giả: Ca Sơ.

Hẳn do biết được bản thân có quan hệ với Trần Hoành nên ngày thử trang phục, Tô Lạc đã vô cùng nghiêm túc chọn ra một đoạn thoại, diễn xuất chuyên nghiệp nhất có thể cho Trần Hoành xem, nhằm tỏ ý rằng mình hoàn toàn "trong sạch".

Còn Trần Hoành thì không biết đang vui hay buồn. Anh chỉ gật đầu với y, ôn hòa nói: "Tốt lắm, thay bộ khác đi."

Vậy là chưa tới nửa tiếng, mọi chuyện đã được dàn xếp xong.

Tuy nhiên Tô Lạc chẳng mấy hài lòng cho lắm. Y luôn muốn giành lấy vai diễn bằng chính thực lực mình, không làm mà hưởng chẳng phải tác phong của y. Thế nên y quyết định tìm Trần Hoành nói chuyện. Đóng phim thì đóng phim, đâu thể xen lẫn tình cảm riêng tư được.

Nghe Tô Lạc nói xong Trần Hoành cũng chỉ nhìn y một lúc, sau đó lên tiếng, "Cậu cứ yên tâm, tôi biết phân biệt phải trái. Cuối tuần này bắt đầu quay rồi, cậu lo tìm cách xử lý vết thương trên người hay hơn." Hiện tại Tô Lạc đang mặc một bộ trường bào tiên nhân, cổ áo hở rộng để lộ xương quai xanh còn in vài dấu vết mờ mờ, tuy chúng đã nhạt bớt nhưng vẫn khiến những người hữu ý cảm thấy rất chướng mắt.


Tô Lạc vô thức rụt cổ lại. Trần Hoành cũng không có thời gian nói lời vô ích với y, sau khi đưa kịch bản xong thì lập tức đi khỏi.

Tuy nhiên ý trời khó đoán. Trang weibo chính thức của nhà làm phim còn chưa kịp công bố việc ra mắt tác phẩm mới, biến cố đã xuất hiện.

Trần Hoành điện thoại cho Tô Lạc, bảo y hôm sau đến gặp mình.

Thấy gương mặt Trần Hoành lúc này có hơi xấu hổ, Tô Lạc lập tức đoán được việc y đóng vai nam chính lại sắp bị đem đi ngâm nước nóng rồi.

Bằng chứng là sau khi Trần Hoành vờ ho khẽ hai tiếng xong liền nhanh chóng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, "Hôm nay tôi gọi cậu tới vì muốn thông báo cho cậu biết rằng kế hoạch quay phim đã bị sửa đổi. Công ty vừa mời được một nhà tài trợ lớn, họ muốn cho diễn viên mới bên ấy vào nhận vai. Vai diễn họ chọn là..."


"Vai nam số một?" Tô Lạc tiếp lời ngay sau đó.

Trần Hoành tiếp tục ho hai tiếng nữa, "Tô Lạc, khả năng diễn xuất của cậu không tệ, hoàn toàn có thể diễn tốt vai diễn này, bên cạnh đó cậu cũng là người tôi giới thiệu. Nhưng cậu biết đó, xã hội luôn như thế." Bản thân Trần Hoành chỉ là một đạo diễn được thuê, công ty có thể thay đổi anh bất cứ lúc nào, huống chi diễn viên mà anh chọn.

Trong cái giới này, không bao giờ có cam kết vĩnh viễn, duy chỉ lợi ích là trên hết. Cũng tựa như bây giờ, bên nào nặng bên nào nhẹ đã rất rõ ràng.

Tô Lạc không phải kẻ ngu ngốc. Biết rằng thực tế bất công nên đương nhiên y sẽ không vì Trần Hoành chưa kịp quay đã đổi vai mà giận chó đánh mèo với anh, huống chi chính anh là người tạo cơ hội cho y tiếp cận với bộ phim này.

Tuy nhiên Quả Tử lại không hài lòng. Cậu nghĩ chắc chắn Trần Hoành đang thừa cơ hội chơi khăm Tô Lạc, làm sao vai nam chính trong một đêm nói đổi thì đổi ngay được?


"Vậy Tô Lạc sẽ diễn vai gì đây?" Cậu cố kiềm nén cơn nóng giận, hỏi. Vai nam số một không được, thế phải còn vai nam số hai chứ?

Trần Hoành vẫn đang cố gắng duy trì tôn nghiêm của một đạo diễn, anh nói tiếp: "Vai nam số ba, Mạc Vấn, sư huynh của nam chính."

Quả Tử nghe xong lập tức chấn động.

Trước đó Quả Tử đã xem sơ qua kịch bản, nam chính trong phim đại diện cho hình tượng cao thượng chính nghĩa, là mẫu hình lý tưởng của rất nhiều cô gái. Nhân vật nam số hai tuy thuộc phe phản diện nhưng vẫn có phong cách riêng, mặc dù tính tình lạnh lùng tàn nhẫn nhưng lại rất chung tình với nữ chính, thậm chí đến phút cuối còn tình nguyện hy sinh trái tim mình cứu mạng cô, để cho đôi tình nhân kia được hạnh phúc bên nhau. Còn nhân vật nam số ba...

Một tên vô sỉ, bỉ ổi thuần túy!
Gã tham lam háo sắc, trước mặt thì giả vờ làm một vị sư huynh gương mẫu lúc nào cũng tươi cười, sau lưng lại là kẻ phản đồ gϊếŧ sư diệt đệ, ôm ý nghĩ đồi bại với nữ chính, sau bị trục xuất khỏi sư môn. Cuối cùng tên này quy hàng vào Ma giới, dẫn ma binh đi gϊếŧ hại huynh đệ cũ, tội ác tày trời không thể tha thứ. Hậu quả gã chết vô cùng thê thảm, mỗi ngày bị trùng độc mình nuôi cắn ngược, đến khi da thịt và nội tạng hoàn toàn hư thối mới thôi.

Tô Lạc nắm lấy bàn tay của Quả Tử đang run lên vì giận, đôi mắt mang theo ý cười nhìn Trần Hoành, "Đạo diễn Trần, vậy anh có thể nói sơ thêm cho tôi về nhân vật Mạc Vấn được không? Trò chơi này tôi cũng có biết tới, thế nhưng Mạc Vấn vừa nhu nhược vừa ác độc như thế, chỉ đọc kịch bản thôi thì không đủ hiểu, tôi muốn biết rõ hơn về tính cách người này."
Gương mặt căng thẳng của Trần Hoành giờ mới hoàn toàn giãn ra. Anh nở nụ cười hài lòng với Tô Lạc.

Làm một diễn viên, có lúc thuận buồm cũng có lúc nghịch gió. Nếu như ai đó chỉ vừa gặp đôi chút khó khăn đã lập tức than trời trách đất, vậy Trần Hoành cũng chẳng thèm quan tâm tới làm gì. Thế nhưng, người được anh chú ý quả nhiên không giống vậy.

"Thật ra vai diễn này không tệ đâu, nam số ba chứ đâu phải vai quần chúng. Chính nhân vật này tạo ra toàn bộ biến cố trong phim. Nếu không nhờ gã, nam chính và nữ chính sao có thể thật tình yêu nhau để rồi hẹn ước. Nếu gã không hãm hại nữ chính thì nam số hai Ma tôn cũng chẳng có cơ hội yêu mến cô, dẫn đến chuyện tình yêu tay ba sau đó. Gã ta có những cảm xúc riêng của mình, vì nỗi tự ti mà sinh lòng oán thù và sự độc ác. Kịch bản chỉ có đôi ba câu không thể nào miêu tả hết được, tuy nhiên cậu hãy chú ý đến ngôn ngữ hình thể của gã xem sao."
Trần Hoành vừa dứt lời, Tô Lạc lập tức thông suốt, "Sau khi nghe anh nói thì tôi đã nắm rõ phần nào rồi." Y mỉm cười, đôi mắt mang theo sự thuần khiết không nhuốm bẩn, tựa như giữa họ chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì.

Mà bọn họ thì đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?

Trần Hoành nhìn Tô Lạc thật lâu. Nếu y đã có sự lựa chọn cho riêng mình thì anh cũng chẳng còn tư cách nào để giữ lại nỗi niềm này trong lòng nữa.

"Nói thật, tôi đã muốn dành cho cậu vai diễn tốt nhất. Nhưng giới giải trí phức tạp, không phải có năng lực thì có tất cả, quan trọng hơn hết vẫn là quan hệ." Ý nói, tốt nhất Tô Lạc nên về nhà tự mình ngẫm nghĩ xem bản thân đã đụng phải ai.

Tô Lạc vào nghề chưa lâu, tuy không đến ba năm nhưng cũng có chút danh tiếng. Điều hiếm có là, y không hề kiêu ngạo nóng nảy còn rất kiên nhẫn chịu khó, chưa bao giờ gây ra scandal tệ hại nào, hoạt động tuyên truyền cũng vừa phải. Nghệ sĩ như y, nhiều công ty giải trí sẽ chẳng thể nào nắm được thóp.
Hiện nay nghệ sĩ dùng sắc đẹp của mình để đánh đổi ngày càng nhiều, có khả năng diễn xuất lại ngày càng ít, những thành phần đó một khi "quá hạn sử dụng" rồi thì chắc chắn sẽ bị kẻ đến sau thế chỗ, tuổi già lại phải ăn cơm thời trẻ (1).

(1) Tuổi già lại phải ăn cơm thời trẻ: nôm na là làm nghề chỉ hưng thịnh vào lúc tuổi còn trẻ, về già phải cực khổ vì không được trọng dụng, không có việc làm.

Tô Lạc hoàn toàn khác họ, mặc dù chỉ qua ba năm ngắn ngủi nhưng Trần Hoành cảm thấy có những vị trí, những vai diễn người khác không thể nào thay thế y được.

Sau khi Tô Lạc nói chuyện với Trần Hoành xong liền cầm kịch bản mới chuẩn bị ra về. Nào ngờ vừa xoay lưng, y đột nhiên trông thấy một người đàn ông mặc tây trang, mang giày da đứng ở cửa. Lần đầu tiên gặp gỡ, vẻ ngoài của hắn đã hoàn toàn thu hút ánh nhìn từ y.
Vóc dáng hắn cao to, đường nét sâu sắc. Gương mặt thon dài mang theo vẻ đẹp con lai khác biệt, làn da màu lúa mạch không tì vết. Tất cả tinh túy kết hợp lại khiến cho toàn thân hắn toát lên khí chất đàn ông vô cùng mạnh mẽ.

Cổ họng Tô Lạc đột nhiên khô rang. Y chợt hiểu được ham muốn bao dưỡng minh tinh của mấy tên đàn ông vô sỉ ngoài kia. Nếu có thể, y cũng muốn bao dưỡng hắn.

Tô Lạc nhìn người khoác tây trang xa lạ với gương mặt không làm ngôi sao thì thật uổng phí này một lát, sau đó kết luận: Có lẽ nào đây chính là diễn viên mới đã giành vai với y?

Người ấy tuy đứng ở cửa vẫn phát hiện ra tầm nhìn của Tô Lạc, khuôn mặt lạnh lùng tỏ vẻ khó chịu. Y lập tức thu lại ánh mắt lộ liễu của mình, khách sáo gật đầu với hắn, thế nhưng tên đó chẳng thèm chú ý tới sự lịch thiệp của y chút nào.
Này này, một tên vãn bối như cậu dám không để ý đến tiền bối, lại còn liếc đi chỗ khác?

Lòng bàn tay của Quả Tử lúc bấy giờ đã đổ đầy mồ hôi do khẩn trương, cậu nhéo mạnh tay Tô Lạc. Y chẳng hiểu mô tê gì nhìn cậu, thấy cậu đang lắc đầu với mình, ý nói làm ơn đừng dính vào hắn lần nữa giùm tôi!

"Tề tổng, sao ngài đích thân tới đây?" Trần Hoành trước đó vẫn còn đang rất tự tin ngồi trên sô pha bây giờ đã nhảy dựng lên, miệng nở một nụ cười sáng trưng, sáng tới nỗi làm cho Tô Lạc suýt nữa mù mắt.

Gì? Trần Hoành vừa gọi hắn là Tề tổng đúng không nhỉ?

Tô Lạc mờ mịt nhìn về phía người được gọi Tề tổng đã hấp dẫn mình ngay từ lần đầu gặp mặt kia. Cho đến bây giờ ngay cả một cái liếc mắt hắn cũng lười bố thí cho y. Hắn quay lưng vẫy tay, một chàng thanh niên dáng vẻ ngọt ngào tươi tắn theo đó nhanh chóng xuất hiện. Cậu ta khoảng hai mươi tuổi, cao chừng mét tám, vẻ mặt ngây ngô, đôi mắt to tròn, làn da trắng nõn, bộ dáng mang đến cho người khác cảm giác rất thoải mái, dễ chịu.
"Lần đầu tiên Tiêu Hàm đóng vai chính, em ấy hơi lo lắng nên tôi cũng đến cùng."

Trần Hoành dẫn hai người vào trong, vừa đi vừa nháy mắt với Tô Lạc đang đứng ngây ra tại chỗ. Anh thật sự sợ y sẽ kiềm chế không nổi nhào đến đánh cậu trai trẻ kia mất. Tiêu Hàm thì không sao, nhưng Tề thiếu gia đứng sau cậu ta thì không thể không kiêng nể.

Tô Lạc gật đầu chào với anh, sau đó ra về cùng với Quả Tử.

"Cậu nới lỏng tay một chút được không?" Quả Tử bóp mạnh tay làm y đau quá chừng.

Quả Tử sực tỉnh, buông tay Tô Lạc ra, nghiêm túc nhắc nhở, "Lần này cậu tuyệt đối đừng có dẫm lên vết xe đổ nữa đấy!" Hiện giờ Quả Tử đang rất phiền muộn, tâm trạng lo lắng không lời nào diễn tả hết được.

Con người ta sao có thể ngu ngốc đến độ té hai lần vào cùng một cái hố chứ? Tô Lạc thầm nhớ lại ánh mắt khủng bố vừa rồi của Tề Hiên, thật sự hù chết người. Vậy sao ba năm về trước y có thể u mê hắn được nhỉ? Chẳng lẽ do y bị điên?
"Tề Hiên đó hả?" Tô Lạc bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn, thậm chí còn chẳng nhìn ra được cảm xúc hiện tại của y thế nào.

Quả Tử thở dài, "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, trùng hợp thôi."

Tô Lạc chớp mắt nói, "Trước vứt tôi ngoài cổng nhà, sau đó thì cùng tình nhân mới tới đoạt vai diễn của tôi, quá trời trùng hợp luôn, đóng phim còn không trùng hợp được thế này."

Đương nhiên y cũng dễ dàng đoán ra việc vai nam chính của mình bị đem đi ngâm nước hẳn do quý ngài đây đã ban cho.

Hiện thực đã bày ra trước mắt, có muốn tự mình gạt mình cũng không được nữa rồi.