Tác giả: Ca Sơ.

Lúc ngồi trên bàn ăn bữa sáng, Ngô Hạo mở lời với Lăng Triết Vũ: "Tôi muốn kiểm tra toàn thân cho Tô Lạc..." Tuy nhiên câu nói còn chưa dứt, Lăng Triết Vũ đã ngăn lại, "Nếu anh cần gì, tôi sẽ cho người mang tới."

Ngô Hạo: "..."

Tô Lạc và Quả Tử cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn Lăng Triết Vũ. Cả hai đồng thời cảm thấy kỳ lạ. Hà cớ gì anh phải phức tạp hóa vấn đề như vậy?

Lăng Triết Vũ ôn hòa nở nụ cười, giải thích: "Lăng thị có rất nhiều công ty thiết bị y tế trực thuộc, cũng hợp tác với không ít bệnh việc tư."

Ngô Hạo nói: "Đợt kiểm tra này tôi còn định sẽ đo đường huyết cho Tô Lạc, tuy nhiên một mình tôi thì làm không xuể."

Lăng Triết Vũ đáp lời: "Vậy chiều nay tôi sẽ gọi vài y tá tới, bác sĩ Ngô đừng vội."

Nghe đến đây, ngay cả người không đa nghi như Quả Tử cũng nhận ra điều kỳ quặc. Cậu giúp Tô Lạc lên tiếng hỏi: "Sao phải phiền đến Lăng tiên sinh như vậy? Bệnh viện của Bác sĩ Ngô cách đây không xa, đi bằng trực thăng rất nhanh mà."


"Điều tôi lo lắng là đám người của Tề Văn Tu." Lăng Triết Vũ đáp với vẻ mặt nghiêm túc, "Việc Tề Văn Tu có thể trốn thoát chứng tỏ đồng bọn tiếp ứng cho gã chẳng hề đơn giản. Người của tôi điều tra đã lâu nhưng vẫn chưa có tin gì về chúng, thậm chí thận phận chúng thế nào cũng không biết."

Theo lý Tề Văn Tu vốn đã bị Tề thị đuổi ra khỏi cửa từ lâu. Gã ta hẳn là một kẻ không quyền không thế, tiền lại càng không mới phải. Vậy tại sao gã lại được những nhân vật lợi hại như vậy giúp đỡ?

Lời Lăng Triết Vũ nói hoàn toàn có lý. Vậy nên ba người còn lại nghe xong cũng chẳng biết phải phản biện thế nào.

Tuy nhiên việc điều động y tá rồi thiết bị này nọ đến vẫn bị Ngô Hạo từ chối. Bởi hắn không có ý định để Tô Lạc ở lại đây lâu dài.

Lăng Triết Vũ sợ Tô Lạc rảnh rỗi sẽ sinh buồn chán nên chuẩn bị cho y rất nhiều giấy vẽ và dụng cụ hội họa đặt ở cạnh cửa sổ. Bên ngoài khung cửa là một vườn hoa hồng rực rỡ. Thi thoảng vài làn gió nhẹ ùa đến vỗ về sẽ làm đung đưa rèm cửa, mang theo hương hoa ngào ngạt thổi vào phòng. Tô Lạc hít một hơi thật sâu, thấy cả người thoải mái hẳn ra.


Chỉ trong vài ngày mà Tô Lạc như đã leo một chặng đường dài từ địa ngục lên thiên đàng. Ngay lúc này đây y vẫn có cảm thật không thật.

Ngô Hạo đưa tay sờ tấm màn, chất liệu lẫn hoa văn của nó đều thuộc hàng tinh xảo cao cấp, vừa nhìn đã biết là do một nhà thiết kế nổi danh nào đó làm ra.

Lớp lụa mỏng trong cùng được thêu nổi cảnh thác nước có đàn chim bay lượn và muôn hoa khoe sắc khắp nơi. Vào buổi tối, đây chỉ là một tấm rèm thuần trắng thông thường. Tuy nhiên dưới ánh nắng mặt trời, những sợi chỉ tơ tằm bắt sáng thêu trên đó sẽ được chiếu rọi, vẽ ra một bức tranh mang theo màu sắc vàng kim long lanh, rực rỡ.

Ngô Hạo nhìn tấm màn cửa này mà thần sắc nặng nề.

"Anh, anh sao thế?" Tô Lạc đang cầm máy tính bảng trên tay, viết chữ hỏi. Ngô Hạo lập tức quay lại, cười gắng gượng.


"Cho đến tận bây giờ, em vẫn chưa từng hỏi anh chuyện về Ngô Kỳ." Mặc cho bản thân đã bị người ta hiểu lầm thành Ngô Kỳ, chịu oan ức, chịu giày vò đủ đường như thế.

Tô Lạc cũng rất muốn cười đáp lại Ngô Hạo, thế nhưng khuôn mặt đang bị bó như bánh tét của y đã tạm thời mất đi chức năng này, "Em tin anh."

Mặc kệ lý do vì sao mà Ngô Kỳ chết đi, Tô Lạc chỉ biết giác mạc của mình do chính cậu tặng cho. Y quen Ngô Hạo bốn năm, tuy dạo gần đây không còn liên lạc nhiều nhưng khoảng thời gian sáu tháng sau khi phẫu thuật thẩm mỹ, y đã ở cùng với Ngô Hạo. Hắn lại chưa từng nhắc đến chuyện của Ngô Kỳ lần nào.

Ngô Hạo cười nói: "Ngô Kỳ không phải do Tề Hiên hại chết. Nó chết vì bệnh ung thư."

Nụ cười của Ngô Hạo thoạt nhìn tươi sáng như ánh nắng, nhưng Tô Lạc biết cõi lòng hắn đang chua xót.
"Anh, anh không nhất thiết phải nói những chuyện này với em đâu." Anh không nợ em, mà Ngô Kỳ cũng chẳng thiếu em thứ gì.

Tuy nhiên Ngô Hạo lắc đầu, nói tiếp: "Lúc bọn anh phát hiện ra thì khối u đã ở giai đoạn cuối. Ngô Kỳ biết mình không còn sống được bao lâu nữa, mà đó cũng là khoảng thời gian Tề Văn Tu suy sụp nhất. Gã muốn chiếm đoạt toàn bộ tài sản Tề thị nên đã bị Tề Hiên đuổi ra khỏi gia tộc, thậm chí dính đến kiện tụng.

Khi đó Ngô Kỳ buồn rầu khôn kể, tâm trạng phiền muộn khiến bệnh trạng chẳng thể nào ổn định được. Nó chỉ muốn làm cho Tề Văn Tu chút chuyện cuối cùng trước khi chết, ai ngờ suýt nữa đã lấy mạng của người ta. Sau khi về nhà chẳng bao lâu nó liền nôn ra máu.

Ngô Kỳ không muốn Tề Văn Tu phải đau lòng, vì thế không để cho ai hay nó sắp chết, chỉ gửi thư cho Tề Văn Tu nói lời chia tay."
Tề Văn Tu chưa từng biết về gì căn bệnh ung thư của Ngô Kỳ. Ngô Hạo vẫn luôn thắc mắc, nếu Tề Văn Tu muốn trả thù Tề Hiên thì tại sao bốn năm qua không ra tay mà phải đợi đến bây giờ? Hẳn có lẽ là do gã đã biết được chuyện Ngô Kỳ qua đời.

Cũng phải, một thằng đàn ông trong lúc khó khăn nhất lại bị người yêu vứt bỏ, trong bốn năm qua chắc chắn gã vẫn canh cánh trong lòng chuyện này. Rồi đột nhiên có ai đó nói với gã Ngô Kỳ đã chết vào bốn năm trước, chết khi cậu cố gắng dùng thủ đoạn tiêu cực giúp Tề Văn Tu gã đoạt lại một phần trăm cổ phần. Còn Tề Văn Tu cứ mãi đinh ninh vì mình đã mất đi một phần trăm cổ phần Tề thị nên Ngô Kỳ mới đòi chia tay, thậm chí hận cậu bao nhiêu năm trời, ngờ đâu đến một ngày tin Ngô Kỳ qua đời từ lâu truyền vào tai gã. Người bình thường có mấy ai chịu đựng được cú sốc này chứ.
"Người suýt bị Ngô Kỳ hại chết là Lăng Phàm sao?"

Ngô Hạo nhìn vào mắt Tô Lạc, đáp: "Ngô Kỳ không biết gì về thân phận của người đó. Lúc đó nó chỉ muốn bắt cóc Tề Hiên, cũng không muốn gây hại đến anh ta." Ngô Hạo chưa từng kể với ai rằng khi ấy Ngô Kỳ đã mang một thanh biên bị trúng đạn ở đầu về nhà.

Lúc đó toàn thân cậu ấy đều đã nhuốm máu. Cậu ấy hôn mê rất sâu, hơi thở yếu ớt.

Ngô Kỳ run rẩy nói với Ngô Hạo, "Anh hai, anh nhất định phải cứu được anh ta. Em không cố ý, em không cố ý..."

Có lẽ chính do cú sốc này mà tế bào ung thư trong người Ngô Kỳ khuếch tán ngày càng nhanh. Thần kinh cậu vốn chẳng còn chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ tâm lý nặng như thế nữa. Vì vậy khi ca phẫu thuật thành công, Ngô Kỳ cũng an tâm nhắm mắt.

"Em có muốn tìm lại ký ức của mình không?" Ngô Hạo nhìn Tô Lạc hết sức chăm chú, khiến lòng y cảm thấy là lạ. Nhãn thần Ngô Hạo cho thấy hắn muốn tiết lộ gì đó. Thế nhưng Tô Lạc vẫn còn nhớ phong thư y đã gửi lại cho chính mình: "Đừng tìm lại quá khứ, hãy bắt đầu cuộc sống mới đi thôi."
"Cả hai đang nói chuyện gì vậy?" Lăng Triết Vũ từ đâu bỗng dưng xuất hiện, nụ cười ấm áp vẫn thường trực trên môi.

Vẻ mặt nghiêm túc của Ngô Hạo lập tức biến mất, thay vào đó cũng là một nụ cười, "Thảo luận về vườn hoa của Lăng tiên sinh. Chúng tôi thấy ở đây trồng nhiều hoa hồng như vậy, đang đoán xem nơi này có phải dành cho Lăng phu nhân hay không."

Lăng Triết Vũ lại cười rồi nhìn thoáng qua bức tranh Tô Lạc đã vẽ, sau đó quay đầu nói với Ngô Hạo, "Có thể phiền bác sĩ Ngô đổi thuốc giúp tôi không?" Anh chỉ cánh tay mình. Vết thương của anh thậm chí còn dài hơn đường rạch trên mặt Tô Lạc, mặc dù không sâu nhưng cũng phải khâu đến mười mấy mũi. Lúc ở nhà Lăng Triết Vũ thường hay mặc áo sơ mi nên chỗ bị thương đã bị che lại, Tô Lạc hầu như đã quên bẵng đi mất.
Ngô Hạo gật đầu với Tô Lạc rồi mới đi theo Lăng Triết Vũ.

"Ngô tiên sinh và Tô Lạc quen nhau như thế nào?" Lăng Triết Vũ bất chợt lơ đãng hỏi.

Ngô Hạo thay thuốc cho anh rồi cẩn thận băng bó vết thương lại, "Bốn năm trước, Tô Lạc gặp tai nạn nên được đưa vào bệnh viện của chúng tôi. Tuy nhiên em ấy bị mất trí nhớ, người thân không thấy đến thăm, vì thế tiền viện phí đều do tôi trả."

Ngô Hạo đáp rất thuận miệng, ngay cả một khoảng nghỉ cũng không có. Lúc hắn dứt lời, vết thương cũng vừa được xử lý xong. Ngô Hạo ngẩng đầu lên nhìn Lăng Triết Vũ, "Chúng tôi quen nhau như thế, Lăng tiên sinh còn muốn biết thêm gì nữa không?"

"Ngô tiên sinh có biết nguyên nhân vì sao Tề Hiên lại nghi ngờ Tô Lạc hay chăng?"

"Đương nhiên là do thân phận anh em của chúng tôi."

Lăng Triết Vũ nở nụ cười thâm sâu với Ngô Hạo. Ánh mắt anh dường như muốn nói: Anh chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi sao?
Thật lâu sau Lăng Triết Vũ mới lên tiếng, "Hoàn toàn không đúng, nguyên nhân là vì thân phận khả nghi của Tô Lạc."

Ngô Hạo thầm chấn động trong lòng, nhưng nét mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh. Hắn không tiếp lời ngay, chờ xem Lăng Triết Vũ nói gì tiếp theo.

"Bốn năm trước quả thực có một người tên Tô Lạc bị tai nạn giao thông, thế nhưng sau ngày được đưa vào bệnh viện người đó đã chết rồi. Có phải không, Ngô tiên sinh?"

"Rốt cuộc Lăng tiên sinh muốn nói gì?"

"Tôi muốn nói, anh chẳng cần phải giấu diếm chuyện của Tô Lạc với tôi. Bởi tôi có thể vì em ấy bằng lòng hy sinh cả tính mạng..."

Ngô Hạo cố kiềm chế sự kinh hãi trong lòng, "Trong quá khứ, Tô Lạc đã trải qua những gì tôi đây không biết. Thế nhưng tôi vẫn nhớ kỹ hình ảnh em ấy bị xích hai chân, toàn thân bọc bằng rèm cửa thay quần áo, khắp người toàn là vết thương. Lúc tìm đến tôi, em ấy trông rất chật vật."
Ánh mắt Lăng Triết Vũ lập tức trở nên sắc bén như mũi dao nhọn hoắc đang cố đào móc Ngô Hạo.

Ngô Hạo lãnh đạm nhìn anh, nói tiếp: "Tuy lúc đó thể trạng Tô Lạc rất yếu, vết thương trên đầu dù đã hồi phục khá nhưng chưa tới đâu. Vậy mà em ấy cứ kiên quyết xin tôi làm phẩu thuật thẩm mỹ, mong được trở thành một người khác. Nếu lúc giải phẫu bị xuất huyết não, em ấy không những mất trí nhớ mà thậm chí còn có thể bị bại liệt thành người thực vật."

Đôi đồng tử của Lăng Triết Vũ chợt co rút, "Anh nói cái gì?!"

"Mặc dù nguy hiểm, thế nhưng em ấy vẫn nằng nặc muốn được phẫu thuật." Ngô Hạo dõi theo Lăng Triết Vũ, "Lăng tiên sinh hiểu Tô Lạc như vậy, có lẽ anh phải biết vì sao em ấy lại chọn con đường này để đi chứ."

Vì chuyện này mà Ngô Hạo luôn cảm thấy hối hận vô cùng. Lúc đó vì lo cho tình trạng của Tô Lạc nên hắn không dám chỉnh sửa gương mặt y quá nhiều, chỉ thay đổi một vài nét rất nhỏ. Ngờ đâu vì làm vậy mà sau khi Tô Lạc di dân đến thành phố này, gặp gỡ Tề Hiên, lại bị hắn xem là thế thân của Lăng Phàm.
Lăng Triết Vũ im thinh thích hồi lâu, sắc mặt trắng bệch.

"Nếu Lăng tiên sinh cam lòng hy sinh tính mạng vì Tô Lạc thì tôi mong ngài đừng để chuyện này tái diễn lần nữa." Ngô Hạo ngừng vài giây rồi tiếp tục, "Thế nhưng tôi thấy anh cũng chưa từng phải trả giá bất cứ điều gì..."

Lăng Triết Vũ bỗng dưng ngẩng đầu, nhếch mép hỏi vặn: "Sao anh biết tôi không đánh đổi?"

Ngô Hạo, "Ít ra là mạng sống của anh."

Lăng Triết Vũ nhếch mép, thờ ơ nói: "Có những thứ quan trọng hơn sinh mệnh rất nhiều." Dứt lời, anh lập tức đứng dậy, đưa tay làm động tác mời, "Quả Tử đã pha trà chiều xong rồi, hay là chúng ta đến góp vui đi."

...

Tề Mộc Dương phải lùng sục rất nhiều nơi mới tìm được Tề Hiên. Điện thoại của hắn đã tắt. Mà bản thân hắn cũng biến mất khỏi thế giới này tròn hai ngày.
Lúc mở cửa nhà Tô Lạc, Tề Mộc Dương thấy Tề Hiên đang ngồi trên ghế salon.

Hắn đang ôm một món đồ chơi làm bằng vải nhung có đeo một chiếc lục lạc. Hắn vừa khẽ cử động, chiếc lục lạc kia liền vang lên âm thanh lanh lảnh, réo rắt.

Trong nhà chỉ có chút ánh sáng lờ mờ. Tề Mộc Dương không thể nhìn rõ Tề Hiên lắm bèn đưa tay kéo mạnh rèm cửa sổ ra. Tề Hiên bị ánh mặt trời chói chang rọi thẳng vào mặt, phải nhắm chặt hai mắt lại.

Khi Tề Hiện vừa mở mắt ra, hắn lập tức bắt gặp biểu cảm kinh hoảng của Tề Mộc Dương.

Tề Hiên nhìn hắn thật lâu, nhưng nhãn thần hoàn toàn vô hồn.

Tề Mộc Dương đảo mắt qua mái tóc của Tề Hiên. Dưới ánh nắng sáng trưng, hắn có thể thấy rõ rất nhiều sợi đã bị bạc màu, trông rất gai mắt.

Tề Mộc Dương cố giữ cho mình thật bình tĩnh, hỏi: "Đã bao lâu em chưa ăn uống, soi gương rồi?"
Không ai trả lời hắn.

Tề Mộc Dương tức tối. Hắn giơ một tờ giấy A4 ra trước mặt Tề Hiên rồi nói, "Vết máu này không phải của Tô Lạc."

Lúc này Tề Hiên rốt cuộc mới phản ứng lại. Khóe mắt hắn lướt đến phần kết quả ghi rõ DNA này thuộc về Tề Văn Tu.

Tề Hiên lập tức giật lấy tờ giấy, đọc một lượt từ trên xuống.

"Anh đã xem hết tất cả camera cũng như mời cảnh sát đến thăm dò hiện trường. Kết luận trước khi chúng ta đến nơi đã có ai đó mang Tô Lạc đi. Mà Tề Văn Tu đã được một nhóm người khác giải thoát." Thậm chí Tề Mộc Dương còn cho người lục tìm thử ở khúc sông gần đó, tuy nhiên không phát hiện được gì.

"Là ai?"

"Người có bản lĩnh ra tay trước em không nhiều." Mà còn quen biết cả Tô Lạc thì có thể là ai nữa đây?

...

Hiện Lăng Triết Vũ đang đeo bao tay cắt hoa hồng trong vườn.
Tô Lạc thì đứng ở cửa sổ nhìn đã lâu. Cho đến khi Quả Tử bưng nước trái cây đi vào, thấy y đang thẩn thờ liền mở miệng chọc ghẹo, "Sao? Thích rồi hả?"

Tô Lạc dời mắt sang nơi khác, trên mặt không hề mang ý cười, không rõ suy nghĩ trong lòng y lúc này là gì.

Quả Tử chợt sửng sốt, "Sao thế?"

"Ngày mai chúng ta sẽ đi."

Quả Tử vô thức nhìn người đàn ông đang ngồi dưới vườn hoa, lại liếc thoáng qua với đám vệ sĩ ngày đêm canh gác xung quanh. Cuối cùng cậu vẫn đáp: "Được."

Tô Lạc bước vào vườn hoa hồng gọi vài tiếng. Vì y vẫn chưa thể mở miệng nhiều nên giọng nói không to hơn được.

Lăng Triết Vũ đã cắt rất nhiều hoa hồng. Hiện anh đang chuẩn bị cắt thêm ít bách hợp nữa để kết thành bó trưng cho Tô Lạc vẽ tranh. Ai ngờ anh vừa mới đứng dậy đã đụng thẳng vào người y.
Bị đóa hoa hồng thật to kèm theo một đám gai nhọn đột ngột áp sát đến, ai cũng sẽ theo bản năng tránh đi. Tuy nhiên hành động này lại khiến Tô Lạc bị mất đà ngã người về sau. Lăng Triết Vũ nhanh tai lẹ mắt kéo Tô Lạc lại. Vì dùng sức quá mạnh nên lúc y nhào đến đã đè ép anh nằm lên một bụi hoa hồng thật to.

Tay Tô Lạc bị gai đâm, đau đến nín thở. Cho đến khi y ngẩng đầu liền thấy gò má mình đã được Lăng Triết Vũ cẩn thận che đi, bảo vệ mặt của y không bị tổn hại gì. Tuy nhiên xung quanh Lăng Triết Vũ đều là gai của hoa hồng, e rằng cả người anh đã bị đâm nát bấy rồi.

Tô Lạc vội vàng ngồi dậy đỡ Lăng Triết Vũ đứng lên. Bộ đồ anh mặc khá mỏng nên cả quần lẫn áo đều có vết gai đâm xuyên, tuy nhiên khuôn mặt anh vẫn bình tĩnh như thường. Anh nắm lấy tay Tô Lạc, muốn gỡ gai ra cho y.
Quả Tử đứng ở cửa sổ nhìn thấy rất rõ cảnh tượng này. Nếu không nhờ có Lăng Triết Vũ che chở, không chừng Tô Lạc sẽ bị ghim thành một con nhím mất.

Phúc lợi sau đó của Lăng Triết Vũ là được Tô Lạc tự tay rút đám gai đang găm sau lưng mình ra.

Lăng Triết Vũ có vóc dáng rất chuẩn. Da thịt màu đồng khỏe khoắn càng giúp vẻ ngoài của anh trông mạnh mẽ, tráng kiện.

Tô Lạc dùng nhíp gắp cẩn thận từng cây gai một. Nhìn vài giọt máu nho nhỏ chảy ra từ mấy chiếc lỗ li ti, y đột nhiên nhớ tới một câu nói: Người độc ác phải đối xử tàn nhẫn được với chính mình mới có thể tàn nhẫn với kẻ khác. Những nhân vật như Lăng Triết Vũ luôn có nhiều thủ đoạn ngoan độc. Làm bạn bè thì tốt, nếu thành kẻ thù lại rất đáng sợ.

"Lăng tiên sinh, cám ơn anh những ngày qua đã chăm sóc cho tôi."
Toàn thân Lăng Triết Vũ chợt cứng đờ. Anh xoay người lại nhìn Tô Lạc.

Tô Lạc không tránh né nói thẳng: "Tôi muốn về nhà. Phiền anh lâu như thế tôi thấy thật áy náy."

Nhãn thần Lăng Triết Vũ tối đi, "Ở đây không tốt sao?"

Tô Lạc lắc đầu, "Tôi có nhà của chính mình."

Ánh mắt Tô Lạc rất kiên định. Lăng Triết Vũ lặng thinh nhìn y hồi lâu. Anh phủ áo sơ mi lên người rồi đứng dậy, từng thớ cơ bắp to lớn vẫn thấp thoáng. Anh cao hơn Tô Lạc nửa cái đầu, lại đang đứng trước mặt y, tựa như một con gấu oai vệ có thể nổi giận bất cứ lúc nào, khiến cho người đối diện phải sợ hãi.

Vẻ mặt Lăng Triết Vũ rõ ràng rất ôn hòa, nhưng Tô Lạc có thể cảm nhận được sự tức giận đang đè nén trong anh.

Thật lâu sau đó Lăng Triết Vũ mới nói: "Vết thương của em còn chưa lành, Tề Văn Tu lại chưa bị bắt..."
Giọng điệu Lăng Triết Vũ nhẹ nhàng. Anh đưa tay vỗ nhẹ bả vai Tô Lạc, ra chiều trấn an y, "Nếu em cần gì cứ bảo tôi biết. Đến khi đảm bảo được an toàn của em, tôi sẽ tự mình tiễn em về nhà." Anh vừa dứt câu liền xoay người bỏ đi.

Tô Lạc đứng yên tại chỗ, siết chặt cây nhíp trong tay mình.

Lăng Triết Vũ cho rằng sự sắp xếp của bản thân đã rất hoàn hảo. Ngờ đâu nhân lúc anh không ở biệt thự, Tô Lạc vẫn lén trốn ra ngoài.

Chẳng hiểu vì sao Tề Hiên lại chợt nổi điên muốn điều tra nhà riêng của Lăng Triết Vũ. Khi anh nhận được tin thì hắn đã tìm đến nơi. Vậy là anh chỉ vừa đi khỏi có vài tiếng mà Tô Lạc và Quả Tử đã nhanh chóng thoát ra khỏi phạm vi trang viên.

Lăng Triết Vũ nghe cấp báo việc Tô Lạc mất tích liền lập tức quay về. Lúc anh tìm được Tô Lạc, y đang ở chỗ bờ hồ.
Tô Lạc nhìn Lăng Triết Vũ, trên mặt y vẫn còn bị bó bởi rất nhiều lớp băng vải. Đôi mắt đã hết sưng lúc này mang theo sự sắc bén, chẳng khác nào con thú nhỏ đang tỏ ra quật cường để trốn chạy.

"Em muốn đi đâu?" Giọng nói Lăng Triết Vũ rất lạnh như muốn xua tan đi ánh nắng, xua đuổi nhiệt độ của mùa hè, kéo mùa đông lạnh lẽo thê lương đến nhanh hơn.

Tô Lạc kiên cường đứng trước mặt Lăng Triết Vũ không hề lùi bước. Y nói: "Lăng tiên sinh, tôi muốn về nhà. Tôi nghĩ tôi có tự do của riêng mình."

Lúc này Lăng Triết Vũ cảm giác như hơi thở bị nghẹn lại, tay anh vô thức siết chặt. Thật lâu sau đó anh mới ngăn chặn được cơn giận của mình, nói thật chậm: "Thương thế của em còn chưa khỏi."

Tô Lạc lại đáp: "Tôi khỏe rồi, cảm ơn anh bấy lâu đã chăm sóc." Dứt lời, y lập tức cúi đầu tỏ vẻ biết ơn với Lăng Triết Vũ, sau đó kéo Quả Tử định bỏ đi.
Lăng Triết Vũ cố đè nén ngọn núi lửa đang muốn bùng cháy trong lòng, vươn tay toan bắt lấy Tô Lạc. Đột nhiên cổ tay anh bị ai đó nắm.

Lăng Triết Vũ quay đầu, thấy được khuôn mặt nghiêm túc của Ngô Hạo.

Lực nắm của Ngô Hạo rất mạnh nhưng vẫn không thể đè tay Lăng Triết Vũ xuống. Hắn nói: "Tôi sẽ mang Tô Lạc đến bệnh viện kiểm tra."

Lăng Triết Vũ nhìn Ngô Hạo thật lâu. Ngọn lửa tích tụ trong lòng anh đang bắt đầu bành trướng ra khắp cơ thể, khiến tim đau nhói. Cuối cùng, Lăng Triết Vũ bất lực thu tay lại, "Tôi đưa mọi người đi."

"Không cần đâu, trực thăng đã đến rồi." Ngô Hạo nghĩ không nên dây dưa thêm với người đàn ông này nữa.

Mãi cho đến khi ba người đã an tọa trên máy bay, trái tim đang treo ngược trên cổ họng của Ngô Hạo mới trở về chỗ cũ.

Tô Lạc quan sát Lăng Triết Vũ đang đứng dưới đất. Anh vẫn ngước lên nhìn y, dõi theo chiếc phi cơ đang từ từ bay xa, ánh mắt chưa một giây nào rời khỏi.
Tô Lạc nhắm đôi con ngươi lại tựa lưng vào ghế, lắng nghe tiếng "ong ong" của động cơ bên tai.

Lúc này lòng Quả Tử còn đang rất sợ hãi. Cậu đã cho rằng Lăng Triết Vũ sẽ cầm tù bọn họ mãi mãi.

"Anh, trước đây em và Lăng Triết Vũ quen nhau sao?" Tô Lạc hỏi.

"Có lẽ vậy. Nếu như em muốn biết thân phận thực sự của bản thân, anh có thể tra giúp em." Tuy trong lòng đã có suy đoán riêng nhưng Ngô Hạo không muốn nói rõ cho Tô Lạc biết. Bởi tất cả vẫn còn là những nỗi hoài nghi chưa được giải thích.

Tô Lạc đưa mắt nhìn cánh quạt đang chuyển động trên đầu, "Không cần. Em muốn tìm một nơi nào đó bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới."

Không ngoài dự đoán, khi trực thăng đáp xuống bệnh viện Thiên Thai, Lăng Triết Vũ đã đợi sẵn ở đó.

Ngô Hạo bước ra khỏi phi cơ, nhìn người đàn ông tràn đầy khí phách trước mắt đang kiềm chế cơn giận.
"Tô Lạc đâu?" Lăng Triết Vũ dò xét trong khoang máy bay chẳng chừa một chỗ nào, nhưng vẫn không thấy được bóng dáng của Tô Lạc và Quả Tử.

Ngô Hạo đáp: "Họ đi rồi."

Lăng Triết Vũ vừa định xoay người đi tìm, câu nói của Ngô Hạo đã vang bên tai, "Lăng Triết Vũ, anh muốn chuyện của bốn năm trước tái diễn lần nữa sao?"

Lăng Triết Vũ quay đầu nhìn Ngô Hạo, nhãn thần lạnh lẽo, "Chuyện của chúng tôi không đến phiên anh can dự vào."

Nói xong anh liền mặc kệ Ngô Hạo, vội vã cất bước.

Tô Lạc, cho dù em chạy đến chân trời góc biển, tôi cũng sẽ tìm cho bằng được em về.

...

Lúc Tề Hiên đến gặp Lăng Triết Vũ, Tô Lạc đã không còn ở nữa.

Tề Mộc Dương cứ nghĩ sau khi thấy Lăng Triết Vũ, Tề Hiên sẽ nổi điên làm xằng làm bậy, tuy nhiên hắn vẫn rất bình tĩnh. Tề Hiên thẩn thờ quay lại nhà Tô Lạc, nằm vào chiếc giường mà y từng nằm, đắp tấm chăn mà y từng đắp rồi ngủ li bì, bù cho những ngày thức trắng của mình.
Sai chính là sai, chẳng còn cách nào vãn hồi lại.

Ít ra Tô Lạc còn sống, thế đã quá tốt rồi!

Tề Hiên ngủ một ngày một đêm. Sau khi tỉnh dậy, hắn liền trở thành người khác.

Tề Mộc Dương thấy hắn hằng ngày đều làm việc không ngừng nghỉ. Quên ăn, quên cạo râu, thậm chí quên ngủ.

Cuộc sống cứ như thế trôi qua hai tháng.

Không ngoài dự liệu của mọi người, Tề Hiên ngã bệnh.

Ngày đó khi sốt cao, hắn mới nằm mơ giấc mộng đầu tiên sau hai tháng trời.

Trong mơ, Tề Hiên thấy mình không ngừng tìm kiếm Tô Lạc. Trong mắt y không hề có hận ý mà chỉ mang vẻ nghi hoặc, y hỏi: "Anh là ai?"

Tề Hiên suýt bị câu hỏi này làm cho choàng tỉnh.

Hắn cố gắng định thần lại, nói với Tô Lạc rằng bản thân là Tề Hiên, là Tề Hiên mà y từng yêu nhất.

Tô Lạc quan sát hắn thật lâu, sau đó nhếch môi cười nhạt, ánh mắt tỏ ý ghét bỏ, "Sao anh lại biến thành thế này?" Dứt lời, y liền dắt tay một người khác bỏ đi, không chút lưu luyến.
Người ấy tươi sáng như ánh mặt trời, bề ngoài phong độ trẻ tuổi. Tề Hiên rất muốn nhìn cho rõ khuôn mặt anh ta, nhưng lại chẳng thể làm gì được. Bởi trong lòng hắn lúc này đang tràn ngập nỗi tự ti, mặc cảm.

Tề Hiên hớt hải bật dậy, cả người mồ hôi đầm đìa.

Tề Hiên bước đến trước gương. Đã qua ba tháng, đây là lần đầu tiên hắn dám nhìn kỹ bản thân. Râu ria dơ bẩn, ánh mắt mệt mỏi uể oải, gương mặt gầy đến độ da bọc xương. Vì ốm quá nhanh nên sắc mặt hắn xám xịt, thậm chí trên da còn hằn vết nhăn. Từng khối cơ bụng mà Tô Lạc từng rất yêu thích bây giờ đã gần như mất hết, ngay cả mái tóc quên chăm sóc cũng đã trắng đến độ khiến hắn hoảng sợ.

Tề Hiên thực sự sợ, toàn thân hắn lạnh ngắt.

Mình thế này sao dám đứng trước mặt Tô Lạc, làm sao có thể khiến y yêu thích lần nữa đây?
Tề Hiên lập tức cạo đống râu rậm rạp rồi đi tắm, sau đó gọi cho chuyên gia trang điểm. Đến khi Tề Hiên xuất hiện trước mặt mọi người lần nữa, tuy vẫn còn sốt nhưng tinh thần đã khác trước đó hoàn toàn.

Tề Mộc Dương cẩn thận mang một tách cà phê đến cho Tề Hiên, muốn nói một câu gì đó, tỷ như đừng đau lòng nữa.

Tuy nhiên khi Tề Hiên nhận lấy cốc, hắn đã lên tiếng trước: "Em sẽ tìm được Tô Lạc! Trên đời này, em ấy chỉ có thể yêu mỗi mình Tề Hiên mà thôi!"

Tề Mộc Dương: "..."