Tác giả: Ca Sơ.

Hiện Tề Hiên đang ngồi uống trà trong phòng làm việc của Lưu Thanh Sơn, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn hai thợ thiết kế đang đứng trước mặt mình. Tay hắn cầm vài bản phác thảo theo phong cách đang thịnh hành nhất lúc bấy giờ của họ.

Gia đình Lưu Thanh Sơn không ngờ Tề Hiên sẽ đích thân xuống xưởng may nhà mình để khảo sát, vì thế tiếp đón vô cùng nhiệt tình.

Thậm chí Lưu Phi còn mặc bộ quần áo bản thân thích nhất để tiếp chuyện với Tề Hiên.

Xưởng may của Lưu Thanh Sơn có ba thợ phụ trách thiết kế, đó là Tô Lạc và hai người đang có mặt ở đây. Tuy Lưu Phi cũng học design nhưng thỉnh thoảng cậu mới vẽ ra được vài sản phẩm tầm trung. Lượng tiêu thụ của những mẫu này còn không bằng một số lẻ của các tác phẩm mà Tô Lạc thiết kế. Bản thân Lưu Phi cũng thấy rất xấu hổ. Thân học ngành thời trang mà cậu lại chẳng thể giúp gia đình vẽ được bản thảo nào ra hồn.


Hôm nay Tô Lạc đã nói mình bận đi xem mắt nên Lưu Thanh Sơn không ép y tới. Mặc khác trên thực tế, quan hệ giữa Tô Lạc và Lưu Thanh Sơn cũng chỉ dựa trên cơ sở hợp tác, bản thân y không phải nhân viên trong xưởng nhà họ. Hôm nay lúc Lưu Thanh Sơn gọi điện cho Tô Lạc, Tôn Yến còn thầm nghĩ có nhất thiết phải nói cho y biết về vị khách hàng lớn này hay không.

Tô Lạc đích thực là một nhân tài. Nhưng y chẳng phải nhân viên dưới quyền công ty Lưu gia. Hơn nữa, lỡ như một ngày nào đó bỗng dưng y muốn từ bỏ xưởng may, mang theo toàn bộ huyết mạch ra đi thì phải tính sao?

Tô Lạc còn trẻ, hoàn toàn có thể tự gầy dựng sự nghiệp riêng mình, thậm chí dễ dàng trở thành đối thủ cạnh tranh với Lưu Thanh Sơn.

Hà Thần vừa xem qua bản vẽ của hai thợ thiết kế kia liền lập tức kết luận rằng quá tệ. Ngay cả dân không chuyên nhìn vào cũng biết người vẽ nên những tác phẩm này hoàn toàn chưa hề được đào tạo chuyên nghiệp, chỉ biết dùng một đám chi tiết hổ lốn ráp lại với nhau mà thôi. Đống hỗn tạp này chẳng những nhìn rối mắt mà còn rất thô thiển nữa.


Xu hướng mà hầu hết mọi người đang theo đuổi hiện nay là sự tối giản nhưng chẳng kém phần mới lạ và độc đáo. Đương nhiên, phong cách của họ hoàn toàn không đạt yêu cầu.

Hà Thần trả bản thảo rồi nói tiếng cám ơn. Sau đó Lưu Thanh Sơn liền bảo cả hai đi xuống lầu.

Lúc này, đuôi mắt Lưu Phi vô tình rơi vào tập thiết kế mà hôm qua mình đã gửi cho Tề Hiên.

Tuy trình độ của Lưu Phi có hạn nhưng dù sao cậu cũng đang được học qua trường lớp bài bản. Chương trình học tập lại thuộc hệ đại học chính quy đàng hoàng. Vì thế cậu hiểu rất rõ các mẫu trang phục Tô Lạc vẽ ra chất lượng hơn so với mấy thứ hỗn tạp do hai người kia thiết kế gấp mấy lần. Những sản phẩm ấy là kết tinh của rất nhiều yếu tố thời trang chuyên môn. Chúng được kết hợp với nhau và bộc lộ một cách vô cùng hài hòa, không chút phô trương. Mỗi một chi tiết trong từng mẫu đều được tác giả thêm thắt một cách vô cùng tinh tế, tỉ mỉ.


"Không phải xưởng may của ông còn một nhà thiết kế tên La Khải nữa sao? Sao tôi không thấy anh ta?" Tề Hiên hỏi.

Gương mặt Lưu Phi lập tức trắng bệch. Nếu Tô Lạc xuất hiện thì trò xiếc của cậu chắc chắn sẽ bị bại lộ.

"Thực ra chúng tôi và La Khải chỉ có quan hệ hợp tác, bình thường cậu ấy không đến xưởng may. Mỗi tháng La Khải sẽ gửi vài mẫu thiết kế cho công ty rồi nhận phần trăm hoa hồng."

"Ở đây có giữ sản phẩm của anh ta không? Tôi muốn xem một lát." Tề Hiên hỏi thẳng. Vừa nghe đến cả hai có quan hệ hợp tác, Tề Hiên càng xác định người tên La Khải kia chính là Tô Lạc.

"Có, để tôi đi lấy." Lưu Phi chủ động lên tiếng.

Tuy Lưu Phi nói sẽ đi lấy quần áo do Tô Lạc thiết kế nhưng thực chất cậu đã đưa vài sản phảm của bản thân may trong lúc làm thực hành hồi năm nhất cho Tề Hiên xem. Lúc đó vì quá tự tin nên cả nhóm cậu đã phác thảo rất nhiều ý tưởng. Nào ngờ lượng sản phẩm bán ra lại kém, đến giờ hàng vẫn còn tồn trong kho rất nhiều.
Tề Hiên chỉ nhìn thoáng qua đám quần áo nọ, mặt không có biểu cảm gì, "Các mẫu thiết kế do cậu Lưu sáng tạo ra vẫn hợp với yêu cầu của chúng tôi hơn. Nếu công ty cậu muốn hợp tác, tôi không mong trong xưởng sẽ còn xuất hiện những sản phẩm tạp nhạm chẳng rõ phong cách như tôi đã xem nãy giờ nữa."

Lời nhận xét của Tề Hiên hoàn toàn không hề khách khí. Lần đầu tiên Lưu Phi bị người khác chê bai sản phẩm một cách thẳng thừng như vậy. Vốn cậu còn vọng tưởng rằng mai sau Tề Hiên nhất định sẽ yêu thích tác phẩm của mình, thậm chí ngày càng xem trọng cậu hơn. Nào ngờ kết quả chỉ là Lưu Phi đang tự khiến bản thân mất mặt mà thôi.

Tôn Yến chỉ biết Lưu Phi đã mang tác phẩm của mình gửi cho Hà Thần nhưng lại không biết tất cả chúng đều do Tô Lạc vẽ ra.

Còn Lưu Thanh Sơn mặc dù chẳng hay chuyện này nhưng hắn đoán được.
Sau khi tiễn Tề Hiên và Hà Thần ra về, Lưu Thanh Sơn liền bực dọc ngồi trên ghế salon.

"Con của chúng ta thật giỏi! Đùng một cái đã được ông chủ lớn coi trọng rồi!" Tôn Yến đắc ý nói.

"Nếu sau này nguồn tiêu thụ có ngài ấy phụ trách, vậy chúng ta chả cần đến mấy mẫu thiết kế của La Khải làm gì nữa. Mỗi tháng cậu ta chỉ vẽ có mấy tờ giấy mà cũng được trích hoa hồng mỗi bộ. Anh không thấy hơi quá đáng sao? Cậu ta chẳng bỏ nguyên liệu, chẳng cần lo lương công nhân may mặc ra sao, sản phẩm tồn kho thế nào, ngay cả lượng tiêu thụ cậu ta cũng chẳng cần quan tâm nốt..." Vẽ được vài mẫu thiết kế trong lúc rãnh rỗi mà một tháng lại ôm về túi mấy vạn, thậm chí lúc thị trường khá khẩm còn lên đến cả mấy trăm nghìn. Cậu La Khải này dựa vào đâu mà có thể hưởng không như vậy kia chứ?
"Ngu dốt vừa thôi! Thu nhập cậu ấy cao vì những mẫu quần áo mà cậu ấy thiết kế đều bán chạy, từ đó lợi nhuận của chúng ta mới tăng theo." Một ý tưởng của Tô Lạc phải nói có thể rinh về cả khối tiền. Lưu Thanh Sơn thân làm ông chủ tuy không lời quá nhiều nhưng ít ra cũng có dư hai ba đồng trong đó. Từ khi nghe theo ý kiến của Tô Lạc, hắn đã tự tạo một hãng thời trang trên Taobao. Mỗi bộ quần áo bán ra được lời gấp mười lần, thậm chí trăm lần so với buôn bán bình thường. Ngay cả khi công ty hắn bỏ sỉ cho những hãng may mặc khác cũng đã thu lời từ bốn đến năm lần. Con số lợi nhuận này so với thị trường Ba Mạnh lúc bấy giờ phải nói là cao hơn bội phần.

"Ba, con thấy mẹ nói đúng đó. Chúng ta nên hủy hợp đồng với anh La đi thôi, cùng lắm chúng ta gửi anh ấy thêm ít tiền nữa coi như bồi thường." Khi Lưu Phi tiễn Tề Hiên ra về, đầu óc cậu thật sự rất hoảng loạn. Cậu sợ sau này sẽ có một ngày Tề Hiên phát hiện ra thực chất mình chẳng có tài năng như bản thân đã từng thể hiện.
Trước đây Lưu Phi mạo nhận quần áo trên người do cậu tự thiết kế cũng chỉ vì muốn giành lấy ấn tượng tốt từ Tề Hiên mà thôi.

Ngờ đâu lời nói dối vừa tuôn ra khỏi miệng đã chẳng còn đường để thoái lui nữa. Hôm qua Lưu Phi cầm bản thiết kế đi tìm Tề Hiên, kết quả không gặp được hắn, chỉ có Hà Thần tiếp đãi cậu. Lúc ấy cậu mang theo ba tập bản thảo. Một của Tô Lạc, hai tập còn lại thì do bản thân cậu vẽ. Cuối cùng Lưu Phi vẫn gửi các mẫu thiết kế của y cho Tề Hiên.

"Công ty chúng ta không thể thiếu La Khải được!" Lưu Thanh Sơn hoàn toàn rơi vào tình huống nan giải. Hắn sống gần mấy chục năm, tiếng tăm gầy dựng trên thương trường đã kha khá. Thế nhưng lúc này hắn lại phải làm chuyện mà mình ghét cay ghét đắng nhất.

Lưu Phi cố kiềm chế cơn xúc động, nói: "Ba, chẳng lẽ ba muốn sau này con sẽ bị vạch trần, bị mất mặt để rồi chẳng thể ngóc đầu lên được với đời hay sao? Huống chi Tề tiên sinh cũng không cho phép chúng ta tiết lộ chuyện hợp tác này cho bất kỳ ai, kể cả cộng sự cũng vậy. Hiện ba lại muốn cho La Khải biết, ba nghĩ xem như thế có chắc sẽ tốt không?"
Tâm trí Lưu Thanh Sơn đã bắt đầu bị tác động. Dù sao Lưu Phi cũng là con trai hắn, lại là một đứa trẻ chưa tốt nghiệp đại học. Hắn không hề mong danh dự của cậu sẽ bị hủy hoại.

"Vậy con định thế nào?"

"Nếu họ đã không thích phong cách của con thì con sẽ mô phỏng lại. Chẳng phải trước đây ba đã từng nói khả năng sao chép của con còn hoàn hảo hơn cả tự thiết kế sao?" Lưu Phi chỉ cần phối hợp các yếu tố thời trang mà Tô Lạc thường áp dụng thành những tác phẩm mới mà thôi. Thế nhưng trước mắt phải nhờ y vẽ thêm hai bản thảo nữa để cậu tham khảo mới được.

Cùng lúc đó, Hà Thần và Tề Hiên đang trên đường về khách sạn.

Anh thắc mắc hỏi ông chủ mình: "Tề tổng, sao lúc nãy ngài không vạch trần đám người đó?" Nếu Tề Hiên thẳng thắn lột mặt nạ của họ, không chừng sẽ có thể ép La Khải lộ diện cũng nên.
Tề Hiên đang vừa dùng tay đỡ trán, vừa xem tin nhắn trong điện thoại. Có vẻ ông ngoại đã giận đến độ đầu bốc khói rồi.

"Lưu Phi là kẻ trọng thể diện lại thủ đoạn. Nếu ta vạch trần họ lúc này, khiến họ xấu mặt, e rằng họ sẽ âm mưu gây phiền hà đến chúng ta. Mà quan trọng nhất, họ sẽ đổ hết chuyện này lên đầu Tô Lạc." Tề Hiên vẫn chưa chắc chắn được thân phận và bối cảnh của Tô Lạc ra sao, vì thế hắn chỉ có thể cố gắng giảm thiểu khả năng gây tổn hại đến y xuống mức thấp nhất.

"Tầm xế chiều cậu hãy đến đó lần nữa, trong xưởng chắc chắn có người từng nghe về La Khải." Với tính cách phóng khoáng, dễ gần của Tô Lạc, Tề Hiên tin ít nhất sẽ có vài công nhân quen biết y.

"Còn nữa, cậu hãy bảo Lưu Phi gửi thêm hai bản thiết kế. Cậu ta sẽ không thể tự hoàn thành một mình đâu. Chiều này cậu cứ hẹn gặp cậu ta, nói là muốn bàn chuyện liên quan đến xưởng may."
Đột nhiên Hà Thần cảm thấy boss của anh thật thông minh làm sao.

"Tề tổng, ngài có suy nghĩ gì về La Khải không?" Người này đang sở hữu một phần trăm cổ phần Tề thị. Mà dường như ngày xưa Tô Lạc cũng từng vì một phần trăm này nên mới bị người khác nghi ngờ.

Tề Hiên nhắm mắt để giúp tinh thần ổn định. Không lúc nào hơn lúc này hắn lại khẳng định La Khải chính là Tô Lạc nhiều đến như thế!

Lúc Tô Lạc nhận được cú điện thoại xin trợ giúp từ Lưu Phi, y đang giúp Quả Tử đóng hàng. Mỗi ngày, cửa tiệm nhà họ đều có một ít khách hành đặt hàng sẵn bánh, sau khi nướng xong thì phải gói ngay để kịp mang đi giao.

Việc gói bánh thực sự rất phiền, nếu gói không khéo bánh sẽ bị nát. Mà việc gói cũng tốn rất nhiều công sức.

Thông thường Quả Tử luôn nướng bánh vào sáng sớm, đợi đến khi mặt trời lên thì tự đi giao. Thế nhưng hôm nay chẳng biết vì sao đến tận giờ cậu mới bắt đầu đóng gói, còn nhờ người chuyển phát nhanh đến giao giúp nữa.
Hiện Tô Lạc đang phụ trách việc mở hộp, nhét giấy bong bóng vào. Quả Tử ở ngay bên cạnh thì bận rộn xếp bánh ngay ngắn trong hộp, còn Tiểu Đâu Đâu và Tiểu Hắc nhận nhiệm vụ vận chuyển giấy gói. Tiểu Bạch Miêu gần đó vẫn đóng vai cụ già nằm ngửa trên bậc thang như cũ, tiếp tục quan sát đám loài người ngu ngốc kia làm việc.

"Mọi người có cảm thấy Tiểu Bạch nhà chúng ta thực sự rất quý tộc không?" Trông nó cứ như ông chủ ấy!

Quả Tử vỗ một phát thật kêu lên lưng Tô Lạc, "Nhanh tay nhanh chân lên!"

Đâu Đâu nhìn ba Quả Tử dạy dỗ ba Tô Lạc mà lòng thầm cao hứng. Bé cũng bắt chước vung tay vỗ Tô Lạc. Đáng tiếc Đâu Đâu quá thấp nên chỉ có thể đánh lên bắp đùi y, "Ba ba, người phải nghe lời của ba Quả Tử đó nhen. Nếu không ba sẽ không có cơm ăn đâu!"

Tô Lạc chợt sửng sốt, mấy câu này sao nghe quen vậy?
"Quả Tử, cậu có muốn mở thêm tiệm trong nội thành không?" Thị xã này quá nhỏ, người dân thì ít, thu nhập cũng có giới hạn. Nơi đây vốn không đủ tiềm năng mở rộng quy mô cửa hàng.

"Xa quá." Từ nhà vào nội thành phải tốn hai tiếng đồng hồ, nhưng từ nơi đây về nhà lại chỉ cần đi có nửa tiếng. Ngay cả lúc chọn xưởng may làm việc Tô Lạc cũng đã chọn chỗ gần nhất mà vẫn phải mất hơn cả giờ liền để đi lại. Vì thế mỗi lần phải đến đó, y đều thấy rất lười.

Tiếng chuông điện thoại của Tô Lạc bỗng vang lên, Quả Tử liền đưa cho y bắt máy, còn mình thì kiểm tra số hộp đã đóng gói.

"Anh La, em vừa phác thảo hai mẫu thiết kế mới. Anh có thể coi qua giúp em được không? Xem em đã tiến bộ hay chưa."

Tô Lạc lập tức mở hình trong điện thoại lên. Vừa nhìn thoáng qua, y liền biết Lưu Phi đã bắt chước phong cách thiết kế của mình. Vì thế y nói: "Thứ riêng biệt của bản thân mới thực sự tốt nhất, đừng nên lơ là bỏ qua điều đặc sắc thuộc về chính cậu."
Lưu Phi đọc xong câu trả lời này liền vừa chột dạ vừa khó chịu. Thân làm một nhà thiết kế, ai lại muốn sao chép tác phẩm của người khác cơ chứ? Có ai mà không thích được thể hiện cái tôi của riêng mình? Lưu Phi thầm thề, rồi một ngày nào đó, người ta chắc chắn sẽ tán dương phong cách thiết kế của cậu, phải bắt chước những ý tưởng mà cậu đã sáng tạo ra.

Thế nhưng lúc bấy giờ Lưu Phi chỉ đáp: "Đương nhiên. Em luôn giữ nét riêng của mình mà. Đạo tác phẩm của anh chắc em sẽ bị chê cười chết mất."

Tô Lạc thầm nghĩ người ta cũng chẳng phải con mình, hơi đâu mà đi dạy đời để rước thêm phiền phức. Vì thế y không ý kiến gì thêm, chỉ đưa ra một vài nhận xét sơ bộ, nói lên đôi ba chỗ còn khiếm khuyết trong bản thiết kế của Lưu Phi.

Kỳ thực yếu tố quan trọng nhất của thời trang không chỉ là kiểu dáng, mà ngay cả chất liệu, màu sắc và hoa văn cũng cần phải được tìm hiểu chuyên sâu. Cùng một mẫu thiết kế, người ta vừa có thể khiến nó trở thành sản phẩm hàng hiệu, vừa có thể biếm vào hàng sida vỉa hè. Nói chung thì sự tỉ mỉ, khéo léo mới là nhân tố chính yếu quyết định thành công của một bộ phục trang.
Xét thấy Lưu Phi vẫn còn là sinh viên, trình độ đang ở giai đoạn sơ cấp nên Tô Lạc cũng chẳng nhận xét nhiều lắm. Bởi nếu có nói thì cậu cũng chưa chắc hiểu được hết. Tỷ như việc vận dụng mức độ sáng tối của màu sắc là một phạm trù rất phức tạp trong thiết kế, đòi hỏi khả năng thẩm mỹ và sự tinh tế cao. Vấn đề này không thể chỉ dùng lời liền có thể giải thích hết được.

Tô Lạc trò chuyện với Lưu Phi gần một tiếng mới xong. Y nhìn điện thoại chăm chú đến nỗi mắt đã hoa hết cả lên.

Khi người chuyển phát nhanh đến lấy hàng để đi giao thì tiệm bánh cũng đồng thời xuất hiện một vị khách khác.

Người này không hề xa lạ với Tô Lạc. Trước đây y đã từng gặp hắn vài lần trong những bữa tiệc họp mặt của thương hội. Người đó cũng mở một xưởng may quần áo.
Người này họ Hà, danh xưng đầy đủ là Hà Đại Dũng, một cái tên rất đỗi bình thường. Sự nghiệp kinh doanh của Hà Đại Dũng vốn rất khá. Tuy nhiên trong một năm trở lại đây, tình hình tài chính công ty hắn lại có vẻ tuột dốc trầm trọng.

"La Khải, cậu có rảnh không? Chúng ta nói chuyện một lát nhé?"

Tô Lạc nhanh chóng ra đón tiếp, "Sao Hà tổng lại đến đây?" Nhà của Hà Đại Dũng nằm ở thành phố đối diện. Ở nơi đó giao thông rất thuận tiện, xưởng may mà hắn làm chủ coi như có được yếu tố thiên thời địa lợi. Thế nhưng từ đấy chạy sang đây phải tốn ít nhất ba tiếng đồng hồ.

Trước kia lúc Tô Lạc còn đang chọn nhãn hàng để hợp tác, y có xem qua tư liệu về xưởng may của Hà Đại Dũng. Tô Lạc thấy máy móc nơi đây còn khá mới, phương pháp quản lý tiên tiến, rất phù hợp với ý thích của y. Nếu hỏi xưởng may nào ở Ba Mạnh có thể cạnh tranh với Lưu gia, thì câu trả lời sẽ là của Hà Đại Dũng.
Nhưng vì lúc ấy Tô Lạc đã quyết định ở lại Ba Mạnh, chỉ mong được làm việc gần nhà nên y mới quyết định hợp tác với Lưu Thanh Sơn.

Sau này khi gặp nhau tại tiệc rượu, Hà Đại Dũng cũng có ngỏ lời mời Tô Lạc. Tuy nhiên vì tình nghĩa nên y đã từ chối.

"Tôi xin nói thật, tôi đến đây để nhờ cậu giúp một việc."

Tô Lạc mời Hà Đại Dũng ngồi xuống rồi đi pha cho hắn một tách cà phê.

Hà Đại Dũng tuổi chưa đến ba lăm, chưa được xem là già. Nhưng trong vòng một năm nay, tóc trên đầu hắn đã nhanh chóng biến thành màu muối tiêu. Tô Lạc nhìn sơ mà cứ ngỡ hắn đã trên bốn mươi.

"Cậu nghe qua chuyện nhà tôi rồi chứ?"

"Có nghe nói sơ. Nếu Hà tổng cần hỗ trợ thì cứ lên tiếng, tôi sẽ cố giúp hết sức. Miễn sao đó không phải chuyện trái đạo lý là được."

Hà Đại Dũng bắt đầu kể lại chuyện em vợ mình thù két tiền quỹ của xưởng may rồi bỏ trốn biệt tích. Hiện giờ công ty hắn đang thiếu nợ mấy triệu, không lâu sau có lẽ sẽ bị đóng băng. Lúc này cơ thể vợ Hà Đại Dũng lại mang nhiều bệnh tật, phải nằm viện xuyên suốt.
Hiện trong nhà Hà Đại Dũng cũng còn vài người lớn tuổi cần được chăm sóc. Cha vợ hắn do quá tức giận nên đã lên cơn đột quỵ. Bây giờ hắn chính là trụ cột duy nhất còn sót lại. Nào lớp gia đình, nào lớp xưởng may, Hà Đại Dũng đã phải lo nghĩ đến độ trầy da tróc vẩy rồi.

"Vậy giờ chị nhà vẫn ổn chứ? Tôi nghe nói cơ thể chị ấy không khỏe lắm." Tô Lạc không quen an ủi người khác, nhưng y có thể trợ giúp một tay, chỉ cần Tô Lạc cảm thấy đó người đáng để mình làm thế. Mà nếu Hà Đại Dũng quyết định đến tìm Tô Lạc thì có lẽ hắn đã tính sẵn kế hoạch từ trước.

Quả nhiên ngay cả thở dài Hà Đại Dũng cũng vội bỏ qua, hắn chất phác mở lời, "Kết quả xét nghiệm cho thấy vợ tôi bị ung thư phổi. Tôi định sẽ đưa cô ấy đến thành phố S để phẫu thuật. Mà để phẫu thuật được thì tôi cần có tiền, vì thế tôi muốn... nhà máy..."
Xưởng may này do Hà Đại Dũng thành lập năm hai tám tuổi. Hắn và vợ đã cùng nhau gầy dựng sự nghiệp từ hai bằng tay trắng, từ một nhà máy may mặc nhỏ nhoi trở thành quy mô khá như bây giờ. Hiện có rất nhiều công nhân đang chờ tiền lương để nuôi gia đình. Hà Đại Dũng thà thiếu tiền người bên ngoài còn hơn trả công trễ cho những người phải làm lụng cực khổ suốt ngày này qua tháng nọ nơi đây.

Tuy Hà Đại Dũng đã hoàn toàn bất lực nhưng hắn không muốn xưởng may của mình bị sụp đổ trong vô vọng như vậy. Thay vì cứ ngồi yên chịu lỗ vốn, tiến độ trì trệ, thôi thì hắn cứ bán nó cho kẻ có khả năng còn tốt hơn. Mà trong số những có khả năng ấy, Tô Lạc chính là người Hà Đại Dũng coi trọng nhất.

"Tôi muốn chuyển giao nhà máy lại cho cậu."

Tô Lạc sửng sốt hỏi: "Anh cam lòng làm thế sao?"
Hà Đại Dũng đáp: "Tôi phải xem cậu có nguyện ý tiếp quản nó hay không rồi mới tính tiếp. Nếu cậu bằng lòng thì tôi cũng đành bán!"

Tô Lạc thoáng do dự. Theo tính toán của y thì xưởng may kia giá trị còn khoảng năm trăm vạn. Chút tiền ấy y có, thế nhưng y vẫn còn thời hạn hợp đồng với Lưu Thanh Sơn.

"Nếu cậu đang ngại Lưu Thanh Sơn thì tôi thấy cũng chẳng cần thiết nữa. Chẳng bao lâu ông ta sẽ hủy hợp đồng với cậu thôi. Đến lúc đó, nếu cậu còn bằng lòng tiếp quản nhà máy của tôi thì hãy đến tìm tôi."

Hà Đại Dũng không nói quá nhiều. Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, hắn liền lê tấm thân mỏi mệt ra về.

Hà Đại Dung phán "chẳng bao lâu sau" thì đúng là "chẳng bao lâu sau" thật. Thậm chí chỉ vừa qua một ngày mà thôi.

Buổi tối hôm đó, Tô Lạc có nhờ người điều tra gia cảnh Hà Đại Dũng ở thời điểm hiện tại, tình hình xưởng may cũng như lối đối đãi với nhân viên của hắn. Qua ngay ngày hôm sau, Lưu Thanh Sơn lại mời y ra ngoài uống rượu, nói muốn thảo luận chuyện hợp đồng.
Trước đây hai người luôn gặp mặt trong xưởng may. Vậy nên đây là lần đầu tiên Lưu Thanh Sơn hẹn Tô Lạc ra ngoài.

Tôn Yến và Lưu Phi cũng đi theo, cả ba người thi nhau mời rượu Tô Lạc. Lúc bấy giờ, y mới nhận ra ý đồ của bọn họ là gì.

Quả nhiên không lâu sau, Lưu Thanh Sơn đã mở lời, "Chuyện này chú thấy thật không phải với cháu. Nhưng có một ông chủ tập đoàn lớn đến từ thành phố S đã yêu cầu sản xuất các mẫu thiết kế của Lưu Phi. E rằng thời gian tới nhà máy sẽ chẳng thể tiếp tục may các tác phẩm của cháu được nữa..." Nói vậy có nghĩa Tô Lạc sẽ không còn được trích phần trăm hoa hồng, bởi họ sẽ không tiếp tục hợp đồng với y.

Tôn Yến ở bên cạnh cũng vờ thành khẩn nói: "Chúng tôi định sẽ bán đứt hết tất cả mẫu thiết kế của cậu, có thế thì cậu cũng sẽ tạm nhận được một khoản tiền đền bù."
"Anh La này, anh còn trẻ như thế, có muốn tự mình xây dựng sự nghiệp không? Đến lúc đó anh sẽ có nhãn hiệu thời trang của riêng mình, mà nhà em cũng giúp đỡ được cho anh..."

Có một vài người, một vài việc, lúc chưa thay đổi thì ta cứ ngỡ nó sẽ bất di bất dịch, vĩnh viễn ở yên như thế. Tuy nhiên chỉ cần một ngày nó muốn thay đổi, thì sẽ thay đổi đến độ long trời lở đất, khiến ta không tài nào trở tay kịp.

Tô Lạc nghĩ mình chẳng cần phải níu kéo làm gì, vậy nên thoải mái đồng ý.

Lưu Thanh Sơn cho Tô Lạc ba trăm nghìn bao gồm tiền hoa hồng tháng này và phí cáo lỗi. Nhưng nếu họ cam đoan sẽ không kinh doanh những mẫu thiết kế của Tô Lạc nữa thì ba trăm nghìn cũng tạm chấp nhận được rồi.

Tô Lạc vốn không phải kẻ tiểu nhân chỉ lo toan tính lợi ích cho mình. Y biết nếu mấy người họ đã muốn bán đứt bản thảo của y thì y có tốn bao nhiêu thời gian và công sức để đàm phán đi nữa cũng sẽ chẳng được gì tốt lành.
Tô Lạc không quên yêu cầu mọi chuyện phải được giải quyết dứt khoát, tránh những phiền toái sau này. Dù là hủy hợp đồng đi nữa, y vẫn cần có chứng từ xác thực. Về chuyện đó Lưu Thanh Sơn còn lo hơn cả y, hắn vốn đã chuẩn bị đơn hủy hợp đồng từ trước.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, Tô Lạc lập tức gọi điện cho Hà Đại Dũng, "Anh Hà, bây giờ tôi muốn lại mua nhà máy của anh."

...

Tề Hiên thẩn thờ trông ra dòng người đang qua lại tấp nập trên đường cái, tầm mắt hắn cứ mãi tập trung ở người thanh niên đang cầm điện thoại nói chuyện đằng xa. Lúc bấy giờ, trái tim hắn như đã ngừng đập từ lúc nào. Ly cà phê trong tay cũng bị bỏ quên, chưa từng được hớp lấy một ngụm.

Tề Hiên biết, nam nhân với mái tóc che khuất vùng trán, mang mắt kính bản rộng kia chính là Tô Lạc, là Tô Lạc còn sống sờ sờ, là Tô Lạc đã biến mất ngần ấy năm của hắn.
Lúc này điện thoại Tề Hiên bỗng reo lên. Đỗ lão gia tử ở đầu dây bên kia đang dùng hết hơi hết sức rống giận. Ông lão chửi Tề Hiên bất hiếu, chửi hắn ngu xuẩn bỏ lỡ một thanh niên hiền hòa như bồ câu, chửi hắn vô phép tắc không chịu đến nhà người ta xin lỗi.

Hiếm khi Tề Hiên chịu im lặng nghe ông ngoại mình la mắng lại không cãi một câu nào như vậy.

Sau khi Đỗ Trạch trút giận xong liền hậm hực quát: "Cháu nói gì đi chứ!"

Tề Hiên liền đáp: "Ông ngoại, cháu tìm được em ấy rồi."

Tay Đỗ Trạch chợt run lên, "Ai?"

"Người cháu yêu, rốt cuộc cháu đã tìm được rồi."

Đỗ Trạch: "..."