Tác giả: Ca Sơ.

Tô Lạc nằm trên chiếc ghế dài đặt bên dưới giàn nho, đôi mắt khép hờ nhìn ngắm từng trái quả chín mọng. Lúc này y đang lo lắng cho nhóm lão gia tử phải chịu cảnh con cháu đấu đá lẫn nhau.

Nhóm lão gia tử sinh sống tại Khôn Viên đã lâu, rời xa chốn đô thị huyên náo, quên đi lợi ích và sự mưu toan chốn thế thục nhiều năm rồi. Tuy nhiên, nhóm lão nhân không quan tâm đến chuyện quyền thế chẳng đồng nghĩa với việc gia chủ của các gia tộc khác không quan tâm. Ngoài mặt đám người đó chẳng dám làm xằng làm bậy, tuy nhiên vẫn rất khó tránh khỏi chuyện bằng mặt không bằng lòng.

Chỉ mới suy nghĩ một chút, ý thức Tô Lạc lập tức trở nên mơ hồ.

Lúc Tề Hiên bước vào vườn nhà Tô Lạc đã thấy y say giấc trên ghế bố.

Tô Lạc vẫn giữ thói quen ngủ trưa như cũ. Hơn nữa sau khi thức dậy, y sẽ thẩn thờ rất lâu. Ngày xưa Tề Hiên rất thích bế Tô Lạc từ giường đi đến sô pha, dõi theo dáng vẻ lười biếng như mèo con, ưỡn tới ẹo lui của y. Lúc này đầu y sẽ không ngừng nghiêng qua nghiêng lại. Cho đến khi cả người đột nhiên lọt khỏi ghế, xém chút ngã xuống đất y mới giật mình tỉnh dậy. Đợi cho tinh thần tỉnh táo hẳn, Tô Lạc sẽ bắt đầu đứng lên vào nhà bếp lục tủ lạnh để tìm thức ăn.


Suốt thời gian đó, Tề Hiên vẫn chỉ ngồi ở salon cầm tờ báo, thầm buồn cười trong lòng. Mãi đến khi Tô Lạc mang quà vặt ra đút vào miệng hắn, hắn mới lạnh nhạt liếc sang.

Những lúc như thế, Tô Lạc luôn cười hì hì ra vẻ khoái trá, đôi mắt cong lên vì sự hưng phấn. Vậy mà bây giờ, nụ cười lạc quan ấy đã không còn tồn tại trên khuôn mặt y nữa.

Từ Khiếu Văn đã nhổ hết cỏ dại trong vườn, rửa tay xong xuôi. Tô Lạc thì vẫn nằm trên ghế không nhúc nhích. Ngắm nhìn bộ mặt khi ngủ của y, anh không kiềm được phải cúi đầu xuống, kề sát vào nhìn cho kỹ.

Thoáng chốc trái tim Tề Hiên hẫng đi một nhịp, hai chân hắn vô thức cất bước nhanh hơn.

"Chú ơi... chú ơi..." Đâu Đâu thấy khách đi vào nhà mình liền nhiệt tình gọi. Bé phải kêu vài tiếng Tề Hiên mới phát hiện ra.


Từ Khiếu Văn nghe được tiếng động liền đứng thẳng người dậy, nhìn sang. Tô Lạc ngủ không sâu lắm nên cũng mở mắt, trông thấy Từ Khiếu Văn đang đứng cạnh ghế. Sau đó y nương theo đường nhìn của anh hướng mắt về phía Tề Hiên, đầu lông mày bắt đầu nhăn lại.

Tề Hiên rốt cuộc tỉnh táo, hắn nhận ra vừa nãy mình đã quá thất thố.

Vì thế hắn cúi đầu nhìn Đâu Đâu, ôn hòa hỏi: "Sao thế cháu?"

Tiểu Đâu Đâu chỉ mầm cây vừa mới nảy chồi dưới chân Tề Hiên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm, "Cây này do ba ba bảo cháu trồng, đây làm công việc trong tháng này của cháu..."

Tề Hiên nghe xong lập tức kinh ngạc, "Vậy... để chú giúp cháu trồng lại."

Tiểu Đâu Đâu bất đắc dĩ gật đầu.

Tô Lạc thấy thế thì ngồi dậy kêu lớn: "Đâu Đâu, hôm nay con chưa tắm cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đâu đấy."


Tề Hiên cầm lấy cái cuốc nhỏ từ tay Đâu Đâu, nhẹ nhàng xoa đầu bé, "Ta đi thôi."

Từ Khiếu Văn đứng yên nhìn Tề Hiên cầm cuốc giâm lại cây đào non đã bị mình đạp phải lúc nãy, cố gắng giúp nó không còn bị tổn hại nữa. Anh chẳng nói gì, chỉ báo với Tô Lạc một câu: "Tôi đi làm đây."

Tô Lạc gật đầu, "Vất vả cho anh."

Từ Khiếu Văn không đáp. Anh thích giúp Tô Lạc giải quyết công việc, cho dù đó là chuyện nhỏ chẳng đáng kể đi nữa.

Khi đi ngang qua vườn cây, Từ Khiếu Văn dõi theo động tác đào đất của Tề Hiên rồi nhắc nhở: "Ngài vừa mới bị thương, tay không thể dùng nhiều sức như thế, chỉ sẽ bị rách hết."

Dù vết thương đã được khâu kỹ lưỡng nhưng Tề Hiên cũng đã phải tịnh dưỡng hết hai ngày ở bệnh việc rồi.

Tề Hiên ngẩng đầu nhìn Từ Khiếu Văn , "Cảm ơn." Giọng điệu hắn không hề có chút ý cảm kích nào.
Tề Hiên tập trung trồng hoa. Mãi đến khi ngẩng đầu lau mồ hôi, hắn mới phát hiện một con chó nhỏ giống Phần Lan nào đó đang chạy vòng quanh Tiểu Đâu Đâu.

"Ba ba! Ba ba! Giúp con với! Tiểu Hắc quậy quá!" Lúc này Đâu Đâu đã bị tên Phần Lan kia vấy nước ướt nhẹp, tay chân luống cuống, chỉ đành biết hô hoán lên với Tô Lạc. Gương mặt bé ra vẻ hoảng sợ, gần như sắp khóc tới nơi.

Bên kia Tô Lạc còn chưa kịp đứng dậy, bên này Tề Hiên đã vứt bỏ đám cây cối sang một bên, đi đến ôm lấy Tiểu Hắc. Hắn nhẹ nhàng vuốt lông cho nó, khiến nó ngoan ngoãn ngồi trong thau nước để Đâu Đâu tắm táp.

Tô Lạc vốn muốn đi đến giúp Đâu Đâu, thấy cảnh tượng như thế liền dừng chân nhìn một lát rồi xoay người vào nhà.

Ngay khi mưa to vần vũ kéo đến, Đâu Đâu cũng vừa kịp tắm xong cho tiểu Phần Lan. Tề Hiên vừa ôm lấy Đâu Đâu vừa xách nó chạy đến trú dưới mái hiên.
Đâu Đâu vừa quay đầu lại thì thấy Tô Lạc đang đứng ở cửa. Y cầm một chiếc ô đưa cho Tề Hiên.

Tề Hiên nhìn thoáng qua Tô Lạc, không nhận lấy ô. Hắn đứa tay sờ đầu Đâu Đâu rồi nói: "Chú về nhé." Dứt lời, Tề Hiên thản nhiên gật đầu chào Tô Lạc, giấu đi sự xấu hổ và nỗi đau lòng dưới đáy mắt, chạy thẳng vào trong mưa.

"Ba ơi, trên áo của chú ấy có máu..."

Tô Lạc dõi theo bóng người thoáng chốc đã bị bao phủ bởi làn mưa trắng xóa, tay chạm vào má Đâu Đâu, "Không phải máu, con xem nhiều hoạt hình quá rồi đó."

Đâu Đâu khẽ nắm lấy ngón tay út của Tô Lạc, hỏi: "Ba ba không thích chú Tề sao?" Bé không có ngốc đâu.

Tô Lạc nhìn sự chờ mong trong đôi mắt của Tiểu Đâu Đâu. Đứa trẻ chỉ mới ngần ấy tuổi, luôn cho rằng thế giới tràn ngập tình yêu thương, mà bé cũng hy vọng được chia sẻ tình thương của mình cho những người khác. Tô Lạc không hề muốn Tề Hiên gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến tâm sinh lý tự nhiên này của bé. Y suy nghĩ một lát rồi nói: "Ba ba và chú Tề tựa như Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vậy."
Tiểu Đâu Đâu nghe thế liền liếc sang tiểu Phần Lan đang ngồi trên tấm thảm nhìn Tiểu Bạch nằm ưỡn bụng ở sô pha. Thằng nhóc ngốc kia đang kêu meo meo liên tục, Tiểu Bạch thấy phiền nên dùng móng vuốt của mình vỗ lên đầu nó mấy phát. Tiểu Hắc buồn bã ẳng vài tiếng, rốt cục đàng hoàng lại.

Tề Hiên bị mưa to làm cho mờ cả mắt. Lúc vừa ra khỏi cửa sắt, hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn tòa biệt thự đang vững chân trong cơn bão. Ngay khi xoay người chạy đi, hắn đã nghĩ Tô Lạc có lo cho vết thương của mình? Sẽ đuổi theo nhét ô vài tay mình hay chăng?

Tề Hiên còn nhớ trước đây lúc bản thân đi xã giao thường hay uống rượu đến say mèm. Thế nhưng chỉ cần một cuốc điện thoại, mặc dù mưa có lớn hơn thế này đi nữa, Tô Lạc cũng sẽ lái xe đến đón hắn về nhà.
Tề Hiên không biết phải mất bao lâu mình mới chạy đến trạm bảo an. Cơn mưa nặng hạt cũng đã tạnh tự bao giờ. Lúc này cả người hắn ướt đẫm, máu từ vết thương lan ra gần như thấm hết toàn bộ phần lưng áo của hắn. Vài người bảo vệ đi ngang còn quan tâm hỏi một câu: "Tề tiên sinh, ngài không sao chứ?"

Lúc này Tề Hiên chỉ lắc đầu, xoay người bỏ đi.

...

Tề Hiên về đến nhà. Vết máu trên lưng đã hù cho hầu hết mọi người phải hoảng sợ. Bấy giờ, cả Đỗ Kỳ và Quả Tử đều ở đây. Đỗ Kỳ thấy thế liền lập tức cho giúp việc gọi bác sĩ đến, còn Quả Tử thì chỉ thờ ơ liếc Tề Hiên.

Đỗ lão gia tử lạnh nhạt dõi theo hắn. Vài ngày trước, Tề Hiên có nói mình đến để tìm người yêu. Mà mấy hôm sau khi gặp mặt Tô Lạc, Tề Hiên lại nhìn y chằm chằm chẳng chịu rời mắt. Ba năm trước đây Tô Lạc di cư đến nơi này, mà khi ấy cũng là lúc Tề Hiên come out với người nhà, từ đó chẳng hề có thêm một tình nhân nào nữa.
Đỗ lão gia tử thản nhiên mở miệng, "Về phòng đi."

Tề Hiên gật đầu. Đỗ lão gia tử theo chân hắn lên lầu, Hà Thần cũng đi theo sau. Anh giúp Tề Hiên cởi chiếc áo sơ mi ướt đẫm ra, dải băng quấn vết thương đã đỏ gai mắt vì máu.

Hà Thần thấy mà giật mình, nhưng không dám hé răng nói một lời nào.

Nhãn thần Đỗ lão gia tử trầm lãnh, nhìn đăm đăm đứa cháu ngoại ngoan của mình, "Bây giờ cháu đã là gia chủ của Tề thị, phải biết chuyện gì nên làm chuyện gì không, chẳng lẽ ngay cả điều này mà ông ngoại cũng phải dạy hay sao?"

Tề Hiên nhìn lão gia tử. Hắn biết ông ngoại đang đau lòng cho mình, vì thế gắng gượng cười, "Đây là điều mà cháu phải chịu."

Đỗ lão gia tử lập tức trừng mắt với Tề Hiên, sau đó xoay người ra cửa. Ông lão nói với vệ sĩ bên cạnh, "Đi kiểm tra hai mẫu DNA này cho tôi." (Lại là DNA =)))
Kết quả kiểm nghiệm ngay ngày hôm sau đã có. Đỗ lão gia tử nhìn tờ báo cáo mà lòng ngổn ngang. Ông cầm điện thoại lên gọi cho Tề Mộc Dương.

Cuộc gọi này kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ. Tề Mộc Dương là người Tề Hiên tin tưởng nhất, tình cảm anh em của hai người luôn rất tốt.

Khi nghe đến việc Tề Hiên dùng Tô Lạc làm mồi nhử thay thế Lăng nhị thiếu gia để dụ Tề Văn Tu thì suýt chút nữa Đỗ lão gia đã vứt luôn điện thoại.

Tề Mộc Dương vuốt mồ hôi trên trán, "Chuyện này không phải do Tề Hiên đâu ạ, đó là chủ ý của cháu. Đứng ở góc độ người Tề gia, thân phận của Tô Lạc khi ấy rất khả nghi. Chẳng cần biết cậu ta là ai, Lăng nhị thiếu cũng không thể gặp chuyện được. Ngài muốn trách thì trách cháu đi."

Đỗ lão gia tử tìm ra được ảnh chụp của Tô Lạc ngày trước. Lúc đó khuôn mặt y hoàn hảo, không bị hao tổn gì. Y đã từng là một thanh niên tươi sáng rực rỡ như ánh nắng mặt trời, mà giờ đây trên gò má lại phải hằn sâu một vết sẹo. Tô Lạc không phải Tô Lạc, nhưng cũng chẳng là một La Khải không hề có bối cảnh gì.
Đã phải chịu đựng bao nhiêu tổn thương mới buộc một người vốn đang sống tốt bỏ đi cái tên và thân phận của mình để bắt đầu một cuộc đời mới kia chứ?

Chẳng trách mấy năm qua, dù Đỗ Trạch có giới thiệu đối tượng cho Tô Lạc bao nhiêu chăng nữa thì y cũng đều không hề động tâm. Với tình yêu sâu đậm như thế, sự phản bội và tổn thương nặng nề như thế, còn có ai chấp nhận mở lòng thêm một lần nữa đâu.

Đỗ gia tử nhắm hai mắt. Ông lão cảm thấy mình đã già thật rồi, bắt đầu trở nên đa sầu đa cảm hẳn ra.

"Sao Lăng Triết Vũ lại có liên quan đến chuyện này?"

Tề Mộc Dương càng nghĩ càng thấy phiền lòng, "Cháu cũng không biết nữa. Có lẽ anh ta thích Tô Lạc chăng?"

Dừng một chút, hắn hỏi thêm: "Có phải ở Ba Mạnh Tề Hiên lại gặp chuyện gì không ạ?"

Đỗ lão gia tử lạnh lùng đáp: "So với những gì Tô Lạc từng chịu, chút rắm thối đó có đáng gì!"
Tề Mộc Dương nghe ông lão nói vậy liền toát mồ hôi lạnh. Đỗ lão gia tử luôn thương Tề Hiên nhất, sao giờ lại lên tiếng thay người dưng thế?

Trong đầu Tề Mộc Dương chợt lóe lên điều gì đó nhưng Đỗ lão lại không cho hắn cơ hội nói nhảm, dứt khoát cúp điện thoại.

...

Tề Hiên dựa vào thành giường, cả đêm không hề chớp mắt.

Bác sĩ đã căn dặn rất nhiều lần rằng trước khi vết thương khép lại không được để dính nước. Mà nhát chém này lại quá sâu, rất lâu lành, còn dễ bị nhiễm trùng nữa. Từ hôm qua đến giờ Tề Hiên luôn cảm thấy toàn thân ứa mồ hôi, cả người lúc nóng lúc lạnh, tư thế nằm ngửa khiến ngực hắn bị đè ép đến khó thở.

Dù thế nhưng Tề Hiên vẫn chẳng hề nhúc nhích chút nào, mãi cho đến khi ngoài cửa sổ truyền đến giọng nói của vệ sĩ, hắn mới hỏi: "Quả Tử và Đâu Đâu đến đây à?"
Tề Hiên vô thức giãy dụa muốn ngồi dậy. Vết thương trên lưng lập tức nứt ra, đau đến độ hắn phải nín thở. Đợi cho cơn đau dịu lại, Tề Hiên mới cong chân đứng lên, đi đến trước cửa sổ. Quả nhiên hắn thấy được Quả Tử đang nắm tay Đâu Đâu đến biếu bánh mì nướng.

Đỗ Kỳ nói nếu hôm nào Quả Tử không cần tới tiệm thì mỗi sáng sớm đều sẽ đến tặng một vài loại bánh ngọt. Lúc hắn kể về những chuyện này, khuôn mặt luôn mang theo nụ cười cực kỳ hạnh phúc.

Tề Hiên nhìn ra cửa hơn mười phút mà vẫn không thấy bóng dáng Tô Lạc đâu.

Đỗ lão gia tử bước vào trừng mắt với Tề Hiên, nói: "Tô Lạc không đến." Hôm qua lúc tiễn họ về nhà, Tô Lạc ngồi chưa đến một phút đồng hồ đã dẫn Đâu Đâu rời khỏi. Lúc đó Đỗ Trạch còn nghĩ có phải thằng bé đang trốn tránh Tề Hiên hay không, vì sự chú ý của nó dành cho Tô Lạc quá rõ ràng. Không ngờ nguyên nhân cuối cùng lại là như thế.
Hiện Đỗ lão gia tử cảm thấy Tô Lạc còn chưa đánh Tề Hiên là đã chừa mặt mũi cho hắn lắm rồi.

Tề Hiên chú ý đến việc Đỗ lão gọi Tô Lạc, mà không phải La Khải.

"Ông ngoại, người biết rồi sao?"

"Làm sai thì sửa, nằm lì ở đây hối hận có ích gì? Còn khiến bản thân thương tích đầy mình thế này cho ai xem? Tô Lạc có nợ cháu cái gì đâu?!"

Trong lòng Tề Hiên đột nhiên vang lên vài tiếp lộp bộp. Phải, Tô Lạc không nợ hắn, hắn dựa vào gì bắt y phải lo lắng cho thương thế của mình kia chứ?

"Đứng thẳng lên như một thằng đàn ông thực thụ cho ông, làm chuyện mà cháu nên làm đi!"

Sau khi Đỗ lão rời khỏi. Bầu không khí sau cơn mưa liền trở nên cực kỳ thư thái, từng làn gió thổi qua ngọn núi trở nên tươi mát vô cùng. Đỗ Trạch đi dạo được một lát thì đã đến ngay đến cửa nhà Tô Lạc.
Lúc này Tiểu Đâu Đâu đang ở trong vườn chơi đùa với tiểu Phần Lan. Còn Tô Lạc đứng dưới giàn nho phác họa bản thiết kế. Y định đợi Hà Đại Dũng lo việc giải phẫu cho vợ mình xong mới chính thức vận hành xưởng may trở lại. Tô Lạc hy vọng có thể tổ chức một show diễn thời trang nhỏ, coi như là buổi lễ ra mắt. Ngay khi ý nghĩ này vừa nảy lên thì lập tức có muôn vàn ý tưởng hay ho bung ra trong đầu y, khiến động tác tay của y trở nên cực nhanh. Đỗ lão gia tử bước đến, bên cạnh Tô Lạc đã có vài bản vẽ vừa được hoàn thành, gần đó còn lác đác một đống giấy vụn bỏ đi.

Đỗ Trạch dừng chân lại một lát, mắt ngắm nhìn cảnh vật trong vườn cây. Bấy giờ tâm trạng ông lão có hơi mất kiểm soát.

"Lão Đỗ, ông tới rồi sao?" Trương lão gia tử được hai người vệ sĩ đi theo bảo hộ cũng đang đứng ở phía cửa.
Đỗ Trạch nhìn Trương lão, hỏi: "Ông đến đây làm gì?" Muốn bắt cóc chắt của lão đây à?

Trương lão liếc Đỗ Trạch, "Tôi tìm Quả Tử lấy bánh mình." Rõ ràng lúc sáng sớm ông đã thấy Quả Tử mang bánh mì đến chỗ Đỗ lão đầu. Ông chờ tới chờ lui hơn một tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy cậu đến nhà mình. Nếu Quả Tử không đến thì Trương lão ông đành phải mặt dày đến đây vậy.

Đỗ lão cũng nhận ra điều này, nói: "Da mặt ông dày thật đấy!"

Trương lão gia tử đáp: "Ông cũng thế thôi." Chuyện cháu ngoại ông để ý Tô Lạc đã bị truyền khắp cả Khôn Viên rồi, mà người ta lại chẳng thèm liếc nhìn đến cháu ông lấy một cái nữa là.

Lúc bấy giờ, bầu không khí giữa hai lão gia tử đã hoàn toàn nồng nặc mùi thuốc súng.

Tô Lạc không hề biết nhà mình được hai vị lão nhân ưu ái quan lâm. Khi y vừa định đi đến, Đỗ lão đã lên tiếng trước, "Cháu còn bận việc của cháu, ông chỉ sang ngồi một chút thôi. Trong nhà buồn tẻ quá!"
Tô Lạc không còn khách khí với hai vị lão nhân nữa. Y biết chỉ cần có Tiểu Đâu Đâu ở đây thì các vị lão gia tử sẽ rất phấn khởi.

Nghĩ đến điều này, Tô Lạc liền đặt bút xuống bước đến cạnh Đỗ Trạch, "Đỗ lão, cháu định đưa Đâu Đâu đi nhà trẻ." Con nít vẫn chỉ là con nít, dù thế nào cũng phải cho bé tiếp xúc với môi trường mới, có bạn có bè. Có vậy, bé mới thực sự trưởng thành được.

Đỗ lão suy nghĩ hồi lâu, thấy đúng là Đâu Đâu đến tuổi đi học rồi, "Vậy hay ông xây nhà trẻ trong Khôn Viên này nhỉ? Như thế thì các nhân viên làm việc ở đây cũng sẽ có thể mang con em đến trường rồi."

Tô Lạc không tiện từ chối thẳng ý tốt của Đỗ lão, đành nói khéo: "Cháu muốn cho Đâu Đâu tiếp xúc với thế giới bên ngoài hơn nữa." Khôn Viên là một nơi có quy cách kiểu mẫu hoàn hảo hơn hẳn bất kỳ chỗ nào của Ba Mạnh, mà các gia gia ở đây lại quá cưng chiều Đâu Đâu. Ở đây bé sẽ khó phát triển toàn bộ bản tính độc lập và thế giới quan của mình.
Đỗ lão cũng không miễn cưỡng thêm, "Vậy cũng được, chuyện này hãy giao cho gia gia! Không phải cháu vừa mua một xưởng may sao? Tập trung xây dựng sự nghiệp của mình đi." Lão gia tử nhìn thoáng qua bản thảo thiết kế của Tô Lạc. Ông thấy thằng bé rất có thiên phú trong lĩnh vực này, bên cạnh đó còn rất chăm chỉ. Hơn nữa ông lão hoàn toàn có khả năng tạo cơ hội cho y, cộng với đầu óc thông minh của Tô Lạc, thành công chắc chắn không hề khó khăn gì.

Lúc Đỗ lão vừa định đi khỏi, Trương lão cũng trùng hợp bước ra. Vấn đề là trên mặt của hai ông lão đều có vẻ rất khó chịu.

Có ai mất mặt hơn Trương lão nữa đâu chứ? Vừa nãy vào nhà tìm Quả Tử, khéo sao cậu và Đỗ Kỳ lại đang cùng ở nhà bếp tính toán doanh thu của tiệm bánh. Cả hai trông chẳng khác nào đôi vợ chồng son thân thân mật mật.
Bấy giờ Trương lão đã giận đến độ râu mép dựng ngược. Trước mắt là vợ chồng người ta ngọt ngào nồng cháy, lão tiến không được, lui cũng chẳng xong. Lại thêm chuyện lão đứng một lúc lâu mà chẳng có ai nhận ra. Vì thế, Trương lão gia tử chỉ đành biết thở phì phò quay ra ngoài.

Ngờ đâu vừa ra cửa lại đụng phải Đỗ lão, Trương lão đã tức lại còn tức hơn. Họ Đỗ, quản cháu nội ông cho kỹ, đừng để kẻ khác đến lùa cơm trong bát đấy, "Khí trời hôm nay tốt vậy, bao giờ làm ván nữa đây?"

Đỗ lão híp mắt liếc Trương lão gia tử, "Đến chỗ tôi đi, tôi cũng có vài việc muốn thỉnh giáo ông."

Trương lão hỏi: "Chuyện gì?"

"Nếu tôi nhớ không lầm, con dâu của ông họ Lăng phải không?" Dù người đó chỉ thuộc nhánh nhỏ trong gia tộc nhưng dù sao cũng mang họ Lăng, đến nay vẫn sở hữu một lượng cổ phần trong Lăng thị.
Trương lão, "Lôi Lăng thị vào đây làm gì?" Thời còn trẻ, chính ông cũng chẳng muốn chạm trán cựu gia chủ của Lăng thị. Đã là người bị lão ta đánh bại, chắc chắn ngay cả xương cốt cũng chẳng còn.

"Nghe nói Lăng thị đã đổi chủ rồi." Việc này trùng hợp bắt ngang chuyện của Tô Lạc và Tề Hiên, cần phải tra cho rõ mới được.

Lăng thị đổi gia chủ là vấn đề lớn, Trương lão cũng bắt đầu quan tâm đến.

"Lăng lão đầu là một tên bạo quân, ngay cả con trai mình mà cũng có thể đuổi cùng gϊếŧ tận được. Người thừa kế Lăng Triết Vũ mà lão ta bồi dưỡng chẳng phải loại hữu danh vô thực. Thủ đoạn độc ác của cậu ta cũng chẳng thua lão quái vật kia đâu. Nếu bị Lăng lão đầu ép bức, Lăng Triết Vũ chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ chết."

Vừa nhắc đến tên người vãn bối này, hai mắt Trương lão lập tức tỏa sáng, ông sấn đầu đến, "Nói không chừng sự cố khủng hoảng đợt này của Lăng thị do Lăng Triết Vũ mà ra. Có người đồn nếu sự tình kéo dài, cậu ta nhất định sẽ thuận lợi đào đi nửa giang san của Lăng thị. Lúc này lão quái vật kia đang tức đến choáng váng. Mấy hôm trước vợ tôi còn đến tổ trạch của Lăng gia để thăm hỏi lão nữa."
Đỗ lão sờ râu mép, cười khẩy nói: "Bảo lui không lui, vậy phải để dám con cháu đuổi lão ta xuống rồi." Đỗ lão nhớ mãi không quên nhân vật Lăng Triết Vũ này. Trước đây Tề thị và Lăng thị nước sông không phạm nước giếng. Tuy nhiên trong vòng hai năm trở lại đây, hai gia tộc lại đối đầu đến mấy lần, thắng thua hòa nhau, không phân được cao thấp.

Việc Tề Hiên đối phó Lăng Triết Vũ hoàn toàn không phải một điều dễ dàng.

Tròng mắt Đỗ lão đảo vài vòng, "Có phải vợ ông đang rao bán cổ phần Lăng thị không?"

Trương lão trừng mắt hỏi: "Ông lại định làm chuyện quỷ quái gì nữa?"

Đỗ lão lãnh đạm trả lời: "Cổ phiếu Lăng thị bị ép giá như thế, e rằng sẽ khó tăng lại lắm."

Huống chi cứ cách hai ba hôm Lăng Triết Vũ lại vào bệnh viện một lần, Lăng thị sẽ sớm đổi gia chủ mới. Chờ đến khi Lăng gia thay chủ, chắc chắn sẽ còn một chuyện chấn động khác xảy ra, "Ông phải hiểu rõ thủ đoạn của Lăng Triết Vũ, tuyệt sẽ không để người mới lên sân khấu mà giá cổ phiếu cũng theo đó tăng được. Đó khác nào bôi tro trét trấu vào mặt hắn đâu."
Trương lão cũng hiểu rõ, đáp: "Tôi biết hai năm gần đây Tề Hiên và Lăng Triết Vũ không hợp nhau. Nhưng nếu ông cháu ông thực sự muốn làm thì tự đi mà làm, đừng có lôi kéo vợ tôi." Với giá cổ phiếu như vậy, dù cho Tề thị không can dự vào đi chăng nữa thì những xí nghiệp khác cũng sẽ chen chân. Có lẽ Lăng thị đã có kế sách ứng đối hẳn hoi.