Tác giả: Ca Sơ.

Lúc Hà Đại Dũng báo có đơn đặt hàng đầu tiên, Tô Lạc đang xem blog của Lưu Phi.

Chẳng thể phủ nhận rằng Lưu Phi tuổi còn trẻ mà đã rất am hiểu việc kinh doanh online. Nếu y nhớ không nhầm thì trước đây trang fanpage của cậu sinh viên đại học ngành thời trang này chỉ có vài trăm người theo dõi mà thôi. Thế mà hiện giờ lượng follower của cậu ta đã lên đến con số trăm ngàn. Đương nhiên post được quan tâm nhiều nhất phải kể đến bài có đăng hình chụp chung với Tề Hiên.

Nhìn bối cảnh trong ảnh có thể đoán được họ chụp tại khách sạn. Với trang phục của nhân viên phục vụ, Tô Lạc khẳng định chắc chắn đó chính là khách sạn mà Tề Hiên từng ở. Hai người đang cùng nhau thưởng thức cà phê, bầu không khí vừa kín kẽ lại vừa thân mật.

Việc ba năm trước Tề Hiên come out được rất nhiều người biết. Người đàn ông như thế, có tiền có quyền, có khả năng hô mưa gọi gió, dù là ai cũng xin được quỳ dưới gối hắn một lần.


Bên dưới phần bình luận người biết người không, đa số đều hiếu kỳ mối quan hệ giữa Lưu Phi và nhân vật tầm cỡ này. Tại sao họ lại cùng ở khách sạn...?

Lưu Phi trả lời mập mờ. Vừa đủ gạt bỏ hiềm nghi, vừa khiến mọi người cảm thấy cậu ta đang ngầm thừa nhận.

Tô Lạc híp mắt. Tề Hiên trong ảnh đang nhìn vào ống kính, nụ cười trên mặt nhạt nhẽo nhưng lại rất có sức hút. Lưu Phi bên cạnh thì mang vẻ ngoài ngây ngô hoạt bát, rất phù hợp với khẩu vị của nhóm dân mạng thích ghép cặp bậy bạ lúc buồn chán hiện nay.

"Lưu Phi câu được Tề Hiên lúc nào thế?" Quả Tử nhô đầu ra hỏi.

Tô Lạc tắt điện thoại, nói một câu không mặn không nhạt, "Có lẽ Tề Hiên là người hợp tác với Lưu Thanh Sơn."

"Đây là mấy mẫu thiết kế Lưu Phi muốn công bố sao? Sao tôi thấy quen mắt vậy nhỉ?"


Sao lại không quen kia chứ? Đó là các mẫu tham khảo trước đây Tô Lạc cho Lưu Phi mượn nhưng lại bị cậu ta chỉnh sửa. Tuy nhiên trình độ của Lưu Phi quá thấp, dễ khiến người nhìn cảm thấy cậu ta thiết kế lộn xộn, không có phong cách thời trang độc lập.

Chỉ với mấy bộ quần áo đã qua chỉnh sửa mà đã có hơn vạn người khen ngợi như vậy, quả thật là một thế giới chỉ biết nhìn bề ngoài.

Nếu Tề Hiên thực sự chống lưng cho Lưu Phi thì Tô Lạc e lần này khó thắng. Quyền lực quyết định vị thế, cũng chính là sự chèn ép lớn nhất trong thực tiễn.

Vấn đề ở đây không phải tác phẩm của ai xuất sắc hơn ai, mà đơn thuần là sự sùng bái kẻ có tiền của người bình thường. Huống hồ đằng sau đó còn có mánh lới là Tề Hiên.

Quả Tử thấy Tô Lạc sầm mặt liền an ủi: "Có lẽ tên đó không vô sỉ đến vậy đâu."


"Lưu Phi đã lấy trộm mẫu thiết kế của tôi." Đây là sự thật chẳng thể chối cãi. Lưu Phi tâm cao khí ngạo, tuyệt sẽ không để bản thân bị bẽ mặt.

"Tôi đang nói Tề Hiên." Hiện Tề Hiên đang cật lực lấy lòng Tô Lạc, sao có thể giúp đỡ người khác gây khó y trong thời điểm mấu chốt thế này được.

Tô Lạc nhìn Quả Tử với biểu cảm thấu hiểu tất cả, "Trước đây anh ta luôn là loại người như vậy." Lẽ nào cậu không nhớ lúc tôi bị mất trí, Tề Hiên đã lợi dụng Tiêu Hàm để chèn ép tôi, đoạt vai diễn và quảng cáo của tôi ra sao à?

Tề Hiên chẳng bao giờ cho phép người khác làm trái ý hắn. Cho dù ở hiện tại, Tô Lạc cũng chưa từng nghe một câu xin lỗi nào từ hắn, càng chưa từng thấy hắn có bất kỳ hành vi tỏ ý mong được tha thứ nào. Hắn mãi mãi biết giá trị và thân phận của mình ở đâu. Còn Tô Lạc thì trọng lượng bao nhiêu mà có thể đấu với hắn?
Quả Tử không nói nữa. Bởi nếu Tề Hiên đã không cho phép thì làm gì có ai dám phủ lưới lên đầu bọn họ đâu chứ.

"Vậy giờ chúng ta phải thế nào?"

"Chúng ta cần sức ảnh hưởng lớn, càng nhiều người ủng hộ càng tốt. Đương nhiên tài lực và sự quan tâm từ dư luận chắc chắn phải có."

Tô Lạc xem lại tài khoản cổ phiếu của mình. Tuy cổ phần Tề thị chỉ còn một khoản nhỏ nhưng dùng vào lúc này y thấy không đáng. Hơn nữa có số cổ phần này mới ngăn được Tề Hiên không gây rối cho bản thân. Về phía Lăng thị thì vẫn còn đang trong tình trạng sa sút trầm trọng, càng không thể bán. Tô Lạc thầm tính toán, muốn mời được nghệ sĩ nổi tiếng đến biểu diễn trang phục thì phải cần ít nhất năm triệu, mà còn chưa biết họ có đang bị kẹt lịch hay không. Nếu phải trả phí đền bù, cộng thêm những khoản chi nhiều như cây trong rừng khác nữa thì hẳn Tô Lạc phải chuẩn bị gần nghìn vạn may ra mới thành công.
Tô Lạc nhìn toàn bộ căn nhà thầm nghĩ, phải chi mình mua nó trễ hơn một chút. Tuy nhiên việc học hành của Đâu Đâu không thể bị trì hoãn được.

Ngay khi Tô Lạc đang phát sầu với chuyện sổ sách tiền bạc thì Hà Đại Dũng gọi tới, nói có đơn hàng yêu cầu xưởng của họ sản xuất đồng phục cho các nhân viên tại một khách sạn.

Đó là chuỗi khách sạn có quy mô toàn quốc cấp bốn sao, muốn sở hữu đồng phục kiểu dáng hơi hướng độc đáo, vừa làm nổi bật biểu tượng của tập đoàn vừa tạo nên cảm giác mới mẻ cho người nhìn.

Thời gian hẹn gặp vào buổi tối, địa điểm vừa khéo lại là khách sạn mà Tề Hiên từng ở.

Đoán chừng Hà Đại Dũng đang mừng rối rít nên quên đi việc điều tra kỹ càng thân phận của đối phương. Đến phiên Tô Lạc tìm hiểu nửa ngày cũng chẳng thể biết trước được đấy là ai. Tề gia, Lăng gia, Trương gia, Đường gia và Đỗ gia đều kinh doanh nhà hàng khách sạn. Tô Lạc bắt đầu nghĩ có phải do Đỗ Kỳ muốn giúp y giải quyết vấn đề khẩn cấp trước mắt hay không.
Lúc gặp được mặt người khách hàng nọ, Tô Lạc khá ngạc nhiên. Người đó còn rất trẻ tuổi, thoạt nhìn chỉ tầm hai lăm hai sáu. Toàn thân gã khoác tây trang được may cắt tinh tế, từng động tác giơ tay nhất chân đều mang khí thế xâm lăng.

Mới đầu Tô Lạc cho rằng đến bàn bạc với xưởng may nhỏ của y cùng lắm sẽ chỉ là quản lý khách sạn mà thôi. Nào ngờ người đàn ông trước mặt này tuy có vẻ ngoài nhã nhặn nhưng lại trông rất giống một lãnh đạo có quyền thế cao.

"Xin chào, tôi là La Khải, phụ trách khâu thiết kế. Đây là xưởng trưởng của chúng tôi Hà Đại Dũng, những vấn đề liên quan đến sản phẩm đều nằm trong tay anh ấy."

Đường Minh An đợi hai người ngồi xuống đối diện mình mới chậm rãi mở miệng, "Tôi họ Đường..."

Dứt lời, gã liền quan sát Tô Lạc với vẻ hứng thú.
Tô Lạc lập tức hiểu ra. Đây là người Đường gia, e rằng chính là kẻ vừa được cất nhắc lên vị trí người thừa kế.

Đường Minh An dành một khoảng thời gian đủ cho Tô Lạc "suy nghĩ miên man" trong chốc lát, cùng lúc giúp Tô Lạc và Hà Đại Dũng gọi đồ ăn.

Hà Đại Dũng khều nhẹ Tô Lạc dưới gầm bàn. Hiện giờ y mà còn ngẩn ngơ nữa thì làm sao bàn chuyện làm ăn được.

"Đường tổng, chúng tôi nên mời khách mới phải."

Đường Minh An phất tay, nói: "Nếu đã đến nơi của tôi thì phải để tôi làm chủ."

Lúc này Hà Đại Dũng mới nhận ra rằng họ đang ở khách sạn của Đường gia.

Ba Mạnh nhỏ như thế, mà khách sạn Đường gia lại đồ sộ như thế, nếu được đặt tại thành phố lớn lại càng nguy nga hơn đến chừng nào. Lúc này Hà Đại Dũng không dám thờ ơ, khen ngợi công trình lộng lẫy này dăm ba câu rồi nói đến trọng điểm, "Thiết kế của La tổng rất xuất sắc, không biết ngài có thể nói ra yêu cầu của mình chăng?"
Ánh mắt Đường Minh An chuyển từ Hà Đại Dũng sang Tô Lạc, gã đáp: "Không có yêu cầu."

Nhãn thần nhìn Đường Minh An của Tô Lạc trầm xuống. Tên này là người đối đầu với Đường Bằng trên con đường tranh giành chiếc ghế gia chủ. Tuy Đường gia chỉ là một nhánh rễ cỏn con nhưng sự việc người thừa kế bị tước quyền vô cùng đáng xấu hổ, tuyệt không phải chuyện một thế gia có thể tha thứ. Cho dù thế gia đó đang trên đà tuột dốc chăng nữa.

"Nếu Đường tổng không có yêu cầu gì thì tôi e cuộc giao dịch này chúng ta không thể thực hiện được."

Đường Minh An nhẹ nhàng vân vê mép ly, "Đơn đặt hàng năm triệu..."

Hà Đại Dũng sốt ruột nhìn Tô Lạc. Từ trước đến giờ hắn chưa từng được tiếp nhận một đơn hàng nào lớn như vậy, khách lại ra giá cực kỳ cao, đáng cho xưởng của họ dốc toàn bộ sức lực mà làm. Nếu đây là chuỗi khách sạn rải đều khắp toàn quốc thì sẽ tương đương với việc xưởng may được quảng bá tên tuổi miễn phí, hoàn thành tốt chắc chắn tương lai rộng mở.
Nhưng Hà Đại Dũng không thể ngồi trước mắt người ngoài khuyên nhủ Tô Lạc, càng chẳng thể vượt quá chức phận của mình. Mặc dù hắn từng là chủ xưởng may, kinh nghiệm dồi dào hơn so với Tô Lạc rất nhiều nhưng hắn tin mắt nhìn của y. Nếu Tô Lạc bắt buộc phải từ chối thì hắn cũng sẽ nghe theo.

"Đường tổng, đơn hàng lớn thế này chúng tôi không thể làm một cách tùy tiện được. Chúng tôi chỉ làm những gì mà khách hàng thực sự cần, chỉ có vậy mới có thể khiến ngài hài lòng."

Đường Minh An gật đầu. Tô Lạc là người cẩn trọng, mồi câu đơn giản không dễ câu được y.

Gã lấy điện thoại ra. Chỉ trong chốc lát, điện thoại Tô Lạc lập tức nhận được một tin nhắn gửi đến từ dãy số lạ.

Đường Minh An nói: "Đây là yêu cầu, hy vọng sẽ đầy đủ cho anh."

Hà Đại Dũng vẫn không phát giác ra điều gì, chỉ bảo Tô Lạc chuyển tiếp cho mình. Mà Tô Lạc chỉ nhìn chiếc di động trong tay hồi lâu, nén hơi thở dài. Tô Lạc và Đường Minh An chưa từng gặp nhau trước đây, cả hai xem như hoàn toàn xa lạ nhưng gã lại có số điện thoại của y. Điều đó cho thấy tên này điều tra y.
Kẻ tiếp cận có mục đích thì có muốn tránh cũng chẳng tránh được.

Tô Lạc nói: "Tôi sẽ phác thảo cho Đường tổng ba mẫu đồng phục để ngài chọn lựa."

Lúc ra khỏi khách sạn, Tô Lạc quay sang dặn dò Hà Đại Dũng, "Anh Hà, đơn hàng này rất có khả năng bị bùng. Anh đừng nói với bất kỳ ai cả, cũng đừng tiếp xúc quá nhiều với Đường Minh An. Mặc kệ họ ném bao nhiêu bánh, chúng ta cũng sẽ không tiếp."

Hà Đại Dũng gật đầu, "La Khải, có chuyện gì phiền toái nhất định cậu phải nói cho tôi biết. Tuy tôi không có nhiều ích lợi nhưng vẫn quen biết vài ba người ở Ba Mạnh này."

Tô Lạc cười đáp: "Do em đã đắc tội gã nên biết rõ ý đồ gã từ trước, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Xưởng may của chúng ta chưa chính thức khai trương lại, anh cứ nói với mọi người tạm thời chúng ta chưa muốn tiếp nhận công việc."
Sau khi nói xong mọi chuyện, cả hai liền chào tạm biệt nhau.

Theo ước định, ba ngày sau Tô Lạc giao bản thảo thiết kế, tổng cộng có ba mẫu. Vì thời gian gấp rút nên không dám nhận xét xuất sắc, tuy nhiên vẫn tốt hơn so với thông thường rất nhiều.

Tô Lạc gửi bản thảo cho Đường Minh An qua điện thoại, tuy nhiên gã chỉ đáp lại một câu: "Đến khách sạn bàn chuyện."

Tô Lạc vừa muốn từ chối thì gã nói thêm: "Hôm nay tôi có gặp Đâu Đâu, thằng bé đáng yêu lắm..."

Lửa giận trong lòng Tô Lạc lập tức tuôn trào. Y hùng hổ cầm bản thiết kế ra khỏi cửa. Lúc chuẩn bị vào thang máy, Tô Lạc bất ngờ đụng phải Tề Hiên đang đi lên, "Sao vậy?"

Tô Lạc nhìn hắn, nhìn cái tên cặn bã trước mắt đã thay đổi hoàn toàn vận mệnh của y.

Nhưng bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính, y hỏi: "Có phải anh luôn phái người theo dõi Đâu Đâu không?"
Khuôn mặt Tề Hiên lập tức trở nên trắng bệch, "Ông ngoại đã đồng ý với Trương lão gia tử để Trương Tiến xử lý chuyện Đường gia. Nhưng hiện Trương Tiến đang bị Trương gia và Triệu gia gây phiền phức nên chắc chắn sẽ không kịp giải quyết. Tôi muốn đảm bảo Đâu Đâu thực sự an toàn mới có thể yên tâm."

Sắc mặt Tề Hiên nặng nề, cho thấy hắn tuyệt sẽ không chấp nhận việc ra lệnh vệ sĩ thôi không theo dõi đường đi nước bước của Đâu Đâu nữa.

"Vậy anh hãy nói với họ tiếp tục đi." Dứt lời, Tô Lạc bước vào thang máy.

Tề Hiên dừng chân dõi theo cửa thang máy đóng lại rồi lấy điện thoại gọi cho một người vệ sĩ khác. Cùng lúc đó, Tô Lạc cũng đang liên lạc với Lý Lâm phụ trách canh giữ ở gần nhà trẻ của Đâu Đâu. Tô Lạc vẫn luôn tin tưởng chiến hữu của Từ Khiếu Văn. Ít nhất thì dựa vào khả năng nhìn người và cảm tính của y, có thể khẳng định năng lực của họ giỏi hơn những bảo tiêu thông thường rất nhiều. Mấy ngày trước Lý Lâm đã báo với Tô Lạc rằng có người lén lút theo dõi họ. Lúc này nghĩ đến, Tô Lạc thấy đó chưa hoàn toàn là người của Tề Hiên, mà còn của Đường Minh An nữa.
Tô Lạc không gấp vào khách sạn. Y dẫn Trần Thực vốn đảm nhiệm việc bảo vệ Quả Tử theo. Sự thật chứng minh, ý định mang một người với sức chiến đấu khá bên cạnh quả là sáng suốt.

Lúc này trước cửa phòng Đường Minh An có hai bảo tiêu đứng canh giữ nghiêm ngặt, Trần Thực buộc phải đợi ở ngoài cửa.

Tô Lạc dặn dò, "Chờ tôi mười phút."

Trần Thực gật đầu rồi lùi ra sau một bước, hình thành thế giằng co với vệ sĩ của Đường Minh An.

Lúc Tô Lạc vào phòng, Đường Minh An đang tắm rửa. Y cũng không tị hiềm gì, nói thẳng: "Đường tiên sinh, rốt cuộc ngài muốn thế nào? Muốn tôi buông tha Đường Bằng?"

Đường Minh An nhàn nhã khoát hai tay lên bồn tắm, bưng ly rượu đỏ lên khẽ nhấp, "Đường Bằng sớm muộn gì cũng sẽ bôi đen Đường gia, tôi cám ơn anh đã thay tôi dạy dỗ gã, cám ơn anh giúp tôi ngồi lên vị trí gia chủ." Mà người thừa kế một gia tộc lớn cũng chẳng thể là kẻ không biết thời biết thế như Đường Bằng được.
Đường Minh An đặt ly rượu xuống, đứng dậy. Làn da màu lúa mạch khỏe mạnh sáng bóng nhờ nước, kết hợp với cơ bụng hoàn mỹ khiến hắn trông cực kỳ thu hút.

Tô Lạc híp mắt, hoàn toàn chẳng hề hứng thú gì với việc nhìn ngắm thân thể của tên này.

Đường Minh An chậm chạp lấy khăn tắm quấn quanh hông, đi đến trước mặt Tô Lạc. Toàn bộ thân trên gã nghiêng về phía trước. Xung quanh mũi Tô Lạc lập tức tràn ngập mùi dầu, loại mùi này rất đặc biệt, y chưa từng ngửi qua bao giờ. Ngay khi ngửi thấy, toàn thân lẫn tinh thần Tô Lạc trở nên thoải mái hơn hẳn. Y theo bản năng hít một hơi thật sâu.

"Nếu không vì Đường Bằng thì vì điều gì?"

Đường Minh An nhìn chằm chằm Tô Lạc một chốc, thấy gò má y dần trở nên đỏ ửng. Lúc này gã mới lùi ra sau, làm tư thế mời với Tô Lạc.
Đợi Tô Lạc ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn, Đường Minh An mới lên tiếng, "Tên của anh không phải La Khải, mà là Tô Lạc?"

Câu hỏi này không hề nằm ngoài dự đoán của Tô Lạc, "Đường tiên sinh, có chuyện gì cứ nói thẳng."

Đường Minh An mở ti vi lên, tìm những bộ phim truyền hình mà Tô Lạc từng đóng, "Tôi chỉ là một người ái mộ anh mà thôi."

Hử?

Không biết sau đó gã lại nói đến chuyện gì, vì Tô Lạc đã đột nhiên ngủ mất rồi.

Lúc Tề Hiên đá văng cửa ra thì Tô Lạc đang bị Đường Minh An đặt trên giường, mà gã thì điềm đạm cởi từng cúc áo của y, sau lại dời đến chiếc thắt lưng.

Vừa thấy Tề Hiên hùng hổ xông đến, Đường Minh An liền biết điều né sang bên, quan sát hắn, "Tôi chỉ dùng năm triệu để đổi lấy lợi ích thôi mà."

Hiển nhiên Đường Minh An biết Tề Hiên sẽ đến, thậm chí cả thời gian gã còn canh rất trùng khớp.
Đầu móng Tề Hiên gần như khảm hết vào lòng bàn tay, hắn gằn giọng, "Lời nói dối rẻ rách như thế, cậu nghĩ tôi sẽ tin sao?"

Đường Minh An cười nhạt, đưa tay mơn trớn yết hầu Tô Lạc. Y lập tức tựa rắn gặp gậy côn quấn lấy tay Đường Minh An, ngậm đầu ngón tay gã vào miệng, nhẹ nhàng dùng lưỡi liếʍ ɭáρ.

Tề Hiên nóng máu, đạp cho Đường Minh An một cú rồi nhanh chân tiến đến bế Tô Lạc lên.

Mặc dù đây là địa bàn của Đường Minh An nhưng gã không hề ngăn cản Tề Hiên, còn nói với bảo tiêu đứng ngoài cửa: "Để anh ta đi đi."

Tại thời điểm đó, Tề Hiên liền phát hiện ra điều bất thường, "Camera ở đâu?"

Sắc mặt Đường Minh An lập tức đại biến, "Tề Hiên, anh còn nhớ Dương San San chứ?"

Trong đầu Tề Hiên khẽ vang lên vài tiếng lộp bộp, "Thiên kim của chủ tịch Hằng Dương?"
"Anh còn nhớ rõ sao? Vậy anh có biết đoạn phim đó đã hủy cả đời em ấy không?"

Tề Hiên đáp: "Do cô ta tự quay mà thôi." Còn đám tìm một kẻ có ngoại hình giống hắn để đóng giả, tuyên truyền khắp mạng trực tuyến, khiến hắn suýt chút nữa trở thành tên đồng tính bội tình bạc nghĩa trong miệng thiên hạ.

"Đường Minh An, tự gây nghiệt thì đừng mong sống tốt!"

"Tề Hiên, vậy tội nghiệt do chính anh tạo ra thì sao?"

Vẻ mặt Tề Hiên lạnh ngắt, "Đường Minh An, nếu cậu dám giở trò thì cả Dương gia tôi còn có thể tiêu diệt được, huống hồ là Đường gia!"

Đường Minh An nổi giận gầm lên: "Anh cho rằng trên đời này không ai có thể áp chế được anh sao?!!"

Tề Hiên cúi đầu trông coi người nằm trong lòng mình với đôi mắt nhắm nghiền. Có, đương nhiên là có!

Đường Minh An lấy camera mini nhỏ như chiếc kim từ góc nào đó ra ném cho Tề Hiên, cười lạnh, "Tôi mỏi mắt chờ kịch vui."