Tác giả: Ca Sơ.

Tô Lạc vẽ xong bản thảo liền duỗi người, nhìn đồng hồ mới phát hiện đã chín giờ tối. Lúc này y nhớ ra hôm nay Quả Tử bận tham khảo nội thất lắp đặt trong tiệm, không ai trông chừng Đâu Đâu. Hiếm khi cậu nhóc ngoan ngoãn như vậy, chẳng hề tìm đến Tô Lạc ôm đùi làm nũng.

Tô Lạc vừa đấm vai vừa đi vào phòng ngủ của Đâu Đâu. Đẩy cánh cửa khép hờ, y thấy Từ Khiếu Văn đang cầm một quyển truyện cổ tích nghiêm túc đọc cho Tiểu Đâu Đâu nghe.

Tô Lạc cong môi, thấy bé đang ôm con gấu khủng long ngủ say sưa, còn Từ Khiếu Văn vẫn ngồi ở cạnh niệm chữ.

Y mở rộng cửa ra một chút, Từ Khiếu Văn lập tức giật mình. Tô Lạc ra hiệu cho anh, anh mới quay sang nhìn Đâu Đâu, khóe miệng khẽ cong. Từ Khiếu Văn rón rén đứng dậy, tắt đèn bàn rồi đi đến chỗ bồn rửa tay mở đèn ngủ lên. Chiếc đèn này do mấy hôm trước Đâu Đâu muốn gắn vào.


Tô Lạc quan sát anh cẩn thận làm hết mọi thứ, hầu như không hề phát ra âm thanh nào, trong lòng hơi xúc động.

Từ Khiếu Văn đi đến bên y, nhẹ nhàng khép cửa lại.

"Cậu vẫn phải làm việc sao? Để tôi đi nấu bữa khuya."

Tô Lạc cười nói: "Anh biết làm à?" Nếu y nhớ không lầm thì Từ Khiếu Văn từng nói nhà mình chẳng có lấy chỗ để di chuyển chứ đừng nói đến nấu nướng nên phải thường xuyên đến nhà y chực cơm.

Từ Khiếu Văn mặt liệt ngượng ngùng đáp: "Tôi đi mua."

Tô Lạc lắc đầu, "Lát nữa Quả Tử sẽ mang đồ ăn về. Vừa lúc tôi có việc muốn nói với anh."

Tô Lạc và Từ Khiếu Văn ra ban công ngồi, y đưa cho anh xem kịch bản mình vừa nhận, "Tôi chuẩn bị đóng phim."

Nếu Tô Lạc dự định quay lại với diễn xuất thì không thể giấu diếm thân phận với người bên cạnh, huống hồ đó là Từ Khiếu Văn.


Anh mở kịch bản ra xem một lát rồi nói: "Nhân vật này khá lắm, kịch bản cũng không tệ."

Tô Lạc hơi bất ngờ nhìn Từ Khiếu Văn, "Chẳng lẽ anh đã biết trước đây tôi từng đóng phim?"

Từ Khiếu Văn quay lại quan sát Tô Lạc. Dù cho mái tóc y dài hơn, y mang cặp mắt kính to bản, y có một vết sẹo dài ngay trên má. Dù cho không ai tin rằng y từng là một nghệ sĩ quảng cáo cho bao nhiêu nhãn hàng lớn, dùng kỹ năng xuất sắc đóng thành công không ít bộ phim, nay phải sống ở một Ba Mạnh thâm sơn cùng cốc đi nữa. Thì ngay từ lần đầu nhìn thấy Tô Lạc, anh đã nhận ra.

"Tôi đoán."

Trên thực tế đoán được là điều bình thường, nhưng hiếm có ai tin tưởng vào lối suy đoán này. Dù gì trong thiên hạ người người giống nhau. Nếu quả thật là minh tinh, ai lại cho rằng Tô Lạc giờ đã trở thành dân chúng bình thường như bao nhiêu người khác, vả lại còn hợp tác với tay ông chủ cỏn con, sống mấy năm cuộc sống với thu nhập chẳng bằng với một lần đóng phim.


Tô Lạc nhìn Từ Khiếu Văn thật lâu. Người đàn ông này không có nhiều cảm xúc trên mặt, nhưng ánh mắt lúc nào cũng thiết tha và cố chấp. Anh ta không giống Tề Hiên luôn khiến y hao tâm tổn sức đoán xem hắn đang suy nghĩ điều gì, lo được lo mất, suốt ngày cuống cuồng sợ sệt. Từ Khiếu Văn lúc nào cũng mang lại cảm giác an toàn cho người khác.

"Khiếu Văn, sao anh lại quan tâm tôi như vậy?"

Quen biết ba năm, hai người hầu như ngày nào cũng gặp mặt. Dù rằng ở cùng một tiểu khu nho nhỏ, tần suất này cũng hơi bất bình thường rồi.

Chẳng phải Tô Lạc không nhận ra điều khác biệt nhưng y của hiện tại đã không còn là người có thể dễ dàng mở lòng, y cũng chẳng muốn bản thân liên lụy đến ai.

Tô Lạc cho Từ Khiếu Văn cơ hội bày tỏ, nhân tiện nói rõ lập trường của mình. Y không muốn dây dưa không rõ với tình cảm của Từ Khiếu Văn, cũng không muốn làm lỡ thời gian của anh. Nào ngờ, Từ Khiếu Văn chỉ đưa tay lên gạt một vài sợi tóc xõa trên mặt y, "Bởi vì cậu đáng giá."
"Phụt!" Tô Lạc bật cười. Mấy thớ cơ trên mặt Từ Khiếu Văn lập tức co lại.

Tô Lạc trông thấy mấy mảng hồng đã bò lên tới vành tai Từ Khiếu Văn, lời thoại được chuẩn bị kỹ trong lòng không thể thốt ra khỏi miệng.

Từ Khiếu Văn nói: "Cậu làm việc tiếp đi, không phải còn tới mấy bộ nữa sao?"

Ban công nhà Tô Lạc đã được nâng cấp thành nhà kính trồng hoa, ổ của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng ở đây. Xuyên qua cửa kiếng, Tô Lạc quan sát Từ Khiếu Văn đang dọn dẹp phòng khách. Tay y khẽ chuyển động, dựa vào hình thể của anh thiết kế một bộ quần áo.

Nhờ vào quá trình rèn luyện trường kỳ nên vóc dáng Từ Khiếu Văn chẳng khác người mẫu là bao, hơn nữa còn lực lưỡng như dân Tây, phong cách ăn mặc đương nhiên cũng hoang dã.

Sau khi vẽ xong mẫu, đang lúc Tô Lạc chọn vải, Quả Tử và Đỗ Kỳ ở ngoài đường mệt như chó cả ngày đã về, tay ôm một đống bản mẫu bảo muốn chọn với Tô Lạc.
Tô Lạc chọn vài kiểu xong thì bảo Quả Tử đưa ra quyết định. Đỗ Kỹ cũng nói đây là tiệm của cậu, cứ chọn phong cách mà cậu thích nhất.

Quả Tử phất tay, "Các cậu không cần tôn trọng ý tôi như vậy, mắt thẩm mỹ của tôi cũng có tốt lắm đâu."

Dứt lời, cậu đi về phòng rửa mặt, bỏ lại Đỗ Kỳ ngồi trong phòng khách. Cũng may nhà Tô Lạc chọn mua khá lớn, bằng không nhiều người thế này chẳng biết làm sao chen vừa nữa.

Tô Lạc có thói quen thức khuya, đơn giản vì người làm thiết kế luôn có linh cảm về đêm hơn là ban ngày. Thế nên khi y may xong bộ quần áo cho Từ Khiếu Văn thì đã hơn hai giờ sáng.

Tô Lạc mệt mỏi nằm yên một chỗ. Lúc này Từ Khiếu Vẫn vẫn còn ngồi trên salon, trông anh như đang xem TV nhưng loa lại không có âm lượng. Lúc Tô Lạc đi đến, y mới nghe được tiếng hít thở đều đều của anh.
Trước đây khi còn ở cùng Tề Hiên, Tô Lạc dường như cũng luôn chờ hắn thế này. Điều khác là lúc đó Tề Hiên không ở nhà. Tuy Tề Hiên chẳng bao giờ nói dối Tô Lạc nhưng dù cả hai chỉ là bạn giường, hắn cũng chưa từng cho y hay mình ngủ với người khác. Hắn chỉ báo hôm nay không về hoặc về khi nào, thế thôi.

Đột nhiên có một người tình nguyện chờ mình làm việc xong với bằng lòng đi ngủ, nội tâm Tô Lạc cảm thấy là lạ.

Tô Lạc vừa đưa tay muốn lay Từ Khiếu Văn dậy, anh lập tức mở mắt ra, tựa hồ đã có cảnh giác từ trước.

"Về phòng ngủ đi."

Sau khi thức dậy, việc đầu tiên Từ Khiếu Văn làm là nhìn đồng hồ, không ngờ đã trễ đến vậy, "Bình thường cậu hay thức đêm sao?"

Tô Lạc nhanh chóng đáp: "Không lâu nữa thì gia nhập đoàn làm phim, tôi phải làm việc cho xong." Cả ngày quay chụp, chắc chắn y sẽ chẳng có thời gian trống. Tô Lạc lại không muốn chậm trễ tiến độ. Nhà xưởng vừa được mua lại, nếu không có lợi nhuận thì sao có thể nuôi công nhân.
Từ Khiếu Văn chẳng nói gì thêm, chỉ bảo Tô Lạc lên lầu.

Lúc Tô Lạc vào phòng mới phát hiện trên giường mình có người nằm. Y nhịn không được đi đến nhéo má Quả Tử, "Đang đợi thị tẩm à?"

Quả Tử mơ màng tỉnh giấc, "Đi tắm nhanh đi, tay cậu có mùi lạ kìa."

"Cậu ở đây không phải muốn nói gì với tôi sao?"

Quả Tử đứng lên đẩy ai kia vào nhà tắm, nhét kem đánh răng vừa mượn ít hôm vào tay y, "Rốt cuộc cậu nghĩ sao?"

Tô Lạc nhìn nét mặt nghiêm túc đến lạ của Quả Tử qua tấm kính, "Cậu đang nói Khiếu Văn?"

Quả Tử cũng không dài dòng với y, "Đã lâu rồi cậu chưa quen ai, khiến cho Tề Đản Đản nghĩ hắn còn cơ hội." Cho đến bây giờ Quả Tử vẫn chưa thấy người đâu mà vô sỉ như vậy.

"Tôi nhìn ra lâu rồi, cậu nên suy nghĩ một chút." Nếu sau này Quả Tử và Đỗ Kỳ thật sự yêu nhau, chẳng phải Tô Lạc sẽ rất cô đơn sao?
Quả Tử đã quen biết Từ Khiếu Văn ba năm, người này ít ra đáng tin cậy, hoàn hảo hơn tên Tề Đản Đản kia nhiều.

"Tôi biết hiện giờ cậu vẫn chưa dám trao niềm tin cho ai, nhưng chắc cậu không ghét việc Từ Khiếu Văn ở cạnh chứ hả?" Mấy năm nay tuy Từ Khiếu Văn chưa từng bày tỏ tình cảm nhưng sự quan tâm này đã vượt quá giới hạn bạn bè, Tô Lạc cũng không hề ngăn cản hay xa lánh, vậy nên có thể thấy Tô Lạc vẫn có thể chấp nhận anh. Chỉ do y vẫn chưa thể có cảm giác an toàn. Ảnh hưởng của lần bắt cóc ba năm trước quá lớn, Tô Lạc sợ hành tung của mình và Đâu Đâu bị người khác phát hiện, luôn không ngừng tìm kiếm nơi có thể bảo đảm cuộc sống của hai cha con.

Tô Lạc im lặng.

Quả Tử giả vờ đe dọa y, "Cậu nghĩ cho thật kỹ đi. Tề Hiên có thể đột nhiên dời đến đối diện nhà chúng ta ở, không phải không có lý do."
Mà việc Từ Khiếu Văn vừa nghe Tô Lạc gặp phiền phức đã lập tức xin nghỉ đến đây bảo vệ y cũng đã đủ khiến y suy tư.

...

Ba ngày sau, Trần Hoành bảo Tô Lạc đến gia nhập đoàn làm phim.

Ngày hôm trước Tô Lạc có nói với anh y muốn diễn thử vai. Lúc đầu Trần Hoành định bảo không cần nhưng rồi lại đáp: "Hôm chụp ảnh chính thức cậu tới diễn thử, nếu thích hợp thì sẵn tiện chụp cậu rồi đưa vào poster luôn."

Tô Lạc biết Trần Hoành sợ tốn thời gian của y, mà y cũng không muốn từ chối ý tốt của anh.

Hôm đi thử vai, ba giờ sáng Tô Lạc đã bắt đầu chuẩn bị, không ngờ Từ Khiếu Văn đã ở sẵn dưới lầu chờ. Rõ ràng trước đó Tô Lạc không hề nói thời gian cho anh nghe.

Từ Khiếu Văn thấy y xuống liền cầm áo khoác lên, tay còn lại mang bánh mì và sữa tươi, tự nhiên mở cửa cho Tô Lạc.
Lúc lên xe, Từ Khiếu Văn bảo y ngồi ghế sau ăn sáng rồi ngủ bù, sau đó mới lái chiếc xe rời khỏi chung cư.

Trong khoảnh khắc, Tô Lạc có hơi động lòng. Lúc uống sữa tươi xong, y mới nói một câu: "Cảm ơn anh."

Từ Khiếu Văn nhìn thoáng qua y trong kính chiếu hậu, tiếp tục lái xe, "Cậu không cần nói điều này với tôi."

Sau đó Tô Lạc chẳng biết nói gì thêm cho phải.

Y đột nhiên thấy ngượng ngùng, đột nhiên nhận ra dù bản thân và Từ Khiếu Văn có thể ở bên nhau thì vẫn tồn tại sự kỳ quặc nào đó giữa cả hai.

Lúc Tô Lạc đến phim trường, đồng hồ chỉ gần bốn giờ. Ai nấy trong đoàn phim cũng vội vội vàng vàng, mấy người dựng bối cảnh đang tăng ca, đạo diễn Trần cũng ở. Anh hẹn Tô Lạc sáu giờ sẽ thử vai, tầm năm giờ phải trang điểm. Nhưng đúng như Trần Hoành dự đoán, bốn giờ Tô Lạc đã đến nơi.
Hiện các diễn viên chưa tới, nhưng Lục Quân Thành đã có mặt.

Lục Quân Thành là đại minh tinh phòng vé hạng A. Khả năng hút vé của anh là thứ mà tiểu sinh như Tiêu Hàm không cách nào so sánh được. Mấy năm nay ngoại trừ phim truyền hình của Trần Hoành ra, anh chỉ nhận đóng những kịch bản phim điện ảnh đồ sộ. Bộ phim quay lần này tuy vốn đầu tư không quá lớn nhưng lại là tác phẩm đầu tay của Trần Hoành khi bước nào giới màn bạc.

Tô Lạc chưa xem danh sách diễn viên nhưng vẫn có thể đoán được Lục Quân Thành chắc chắn sẽ có tên, mặc dù chỉ là nhân vật phụ.

Tô Lạc vừa bước vào phim trường liền thấy Lục Quân Thành đang cẩn thận đặt một ly sữa nóng vào tay Trần Hoành.

Y gọi một tiếng, hai người lập tức cùng quay đầu lại. Cả hai không hẹn mà cùng dừng mắt trên vết sẹo nơi gò má Tô Lạc. Dù cho dưới ngọn đèn mờ mờ, vết sẹo kia vẫn không thể được che giấu hoàn toàn.
Lúc bắt gặp vết sẹo nọ, Trần Hoành có phần hơi thất thần. Tựa như Tô Lạc mà anh từng rất yêu thích đã bị đập bể, rồi lại được khâu vá, kế đó xuất hiện trước mặt anh lần thứ hai.

Tô Lạc đứng đối diện Trần Hoành của hôm nay chẳng khác nào bức tượng làm bằng hợp kim, không còn giữ nét mềm mại thanh tú như trước kia nữa.

Tô Lạc giới thiệu Từ Khiếu Văn cho hai người còn lại quen biết. Trần Hoành liếc mắt quan sát cả hai, thời gian dừng trên vết sẹo không kéo dài hơn một hơi thở. Vẻ mặt anh nghiêm túc trước sau như một, "Đi thay trang phục đi."

Lục Quân Thành nhiệt tình ôm Tô Lạc, xung phong nhận phụ họa vai chính cho Tô Lạc diễn thử.

Trong kịch bản, Tô Lạc vào vai nhân vật khá âm hiểm, lạnh lùng. Trước mặt mọi người, hắn hiện diện như một quý công tử phong độ, thu hút ánh nhìn khắp nơi. Sau lưng, tên này lại là nhân vật phản diện, trùm cuối của cả bộ phim, cuối cùng bị Lục Quân Thành diễn vai thần thám bắt được.
Cả hai chọn phân đoạn gặp nhau lần đầu ở cổ trấn để diễn.

Vốn ngoại hình thiết kế cho Tô Lạc là một vị thiếu gia văn nhã. Thợ trang điểm đã rất cố gắng để che đi vết sẹo trên mặt y. Vì muốn che làm sao cho lúc xuất hiện trên màn ảnh không còn kẽ hở nên khi Trần Hoành đi tới trước mặt Tô Lạc, trên tay anh cầm theo một chiếc mặt nạ đơn giản, chẳng hề có trang trí gì.

Nhìn tổng quát tạo hình của Tô Lạc xong, Trần Hoành gật đầu hài lòng. Kế đó anh bắt đầu giải thích nhân vật và bố cục kịch bản cho y.

Trần Hoành tin Tô Lạc là một diễn viên chăm chỉ, có trách nhiệm. Mà anh cũng tin dù chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, y cũng đã có thể nhớ kỹ đặc điểm của từng nhân vật.

Cuối cùng Trần Hoành vẫn không kiềm lòng được hỏi: "Mấy năm nay cậu có khỏe không?" Ngay tại thời điểm anh biết Tô Lạc thích Tề Hiên liền cảm giác được y sẽ chịu nhiều tổn thương. Sau đó Lăng Phàm xuất hiện, việc Tô Lạc bị vứt bỏ không hề nằm ngoài suy đoán. Mãi cho đến khi bộ phim năm đó kết thúc thì y cũng mất tích.
Tô Lạc có rất nhiều điểm giống Trần Hoành. Tỷ như y luôn tỉ mỉ, cẩn thận với công việc, tỷ như y cũng mất hết hy vọng với tình yêu. Tô Lạc đã thật lòng thích thứ gì đó sẽ khó mà thay đổi, mãi cho đến khi đầu rơi máu chảy mới hoàn toàn rút lui, một khi đã chán nản thoái chí sẽ không bao giờ mở lòng nữa.

Trần Hoành thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng Tô Lạc biết anh đang thật tình quan tâm mình, "Tôi rất khỏe, thực sự rất khỏe."

Trần Hoành gật đầu, đứng dậy, "Chuẩn bị quay thôi."

Từ lúc thấy được tạo hình nhân vật của Tô Lạc, Từ Khiếu Văn đã thất thần mấy giây. Tô Lạc mặc một bộ đồ trắng tinh, đeo mặt nạ màu trắng bạc, đôi chỗ sáng tối. Hai yếu tố này giúp y thực sự nổi bật như một quý công tử chân chính, thậm chí còn mang theo cảm giác bí ẩn ít nhiều.
Tô Lạc còn một tạo hình trái ngược khác mang đậm màu sắc u tối.

Nhân vật của Tô Lạc là một kẻ có tính cách hai mặt. Màu trắng đại diện cho dương quang của hắn, ngày ngày cùng vai diễn chính phái của Lục Quân Thành nâng cốc đối ẩm. Màu đen biểu trưng cho sự tà ác sâu trong con người hắn, máu lạnh vô tình, có thể nhẫn tâm tự tay tiễn người mình yêu lên đoạn đầu đài.

Tô Lạc cũng không chắc chắn về bản thân cho lắm. Y chọn ra hai phân đoạn thể hiện hai tính cách khác nhau của nhân vật này ra diễn thử. Nào ngờ lại khiến hai bản chất ở hai thái cực này dung hòa làm một, khiến người xem dễ dàng nhận ra y đang diễn cùng một vai với hai mặt hoàn toàn đối lập.

Từ Khiếu Văn xem Tô Lạc diễn mà không dám chớp mắt. Sau khi y thử vai xong liền quay lưng nhìn anh, lúc này anh mới hồi thần lại.
Lúc Tô Lạc đang nhập tâm vào nhân vật ở bên này, bên kia đã có rất nhiều diễn viên tới nơi, đa số họ đều biết Tô Lạc. Không chỉ những nghệ sĩ tham gia vào bộ phim của Trần Hoành mà còn có cả những người quen biết đi theo. Khi đột ngột gặp lại Tô Lạc đã mất tích bốn năm, hai mắt của mọi người đều trợn trừng lên.

"Đó là Tô Lạc sao?"

Một tràng vụ kỳ cựu trong tổ kịch hào hứng giải đáp thắc mắc cho tất cả, còn nói thêm: "Có thể diễn nhân vật này sinh động như thế, quả nhiên chỉ có anh Lạc mới làm được."

Từ sau khi quay xong "Độ thế" đến lúc Tô Lạc trở thành diễn viên "có một không hai", dường như các nhân viên luôn có thói quen hoài niệm về Tô Lạc.

Bản thân Tiêu Hàm cũng thấy màn thử vai vừa rồi của y, lòng thầm thở dài. Mặc dù so với ba năm trước đây, Tô Lạc của hiện tại diễn chưa chắc tốt hơn nhưng ánh mắt lại thêm phần kiên định. Thời gian đã trôi qua rất lâu, vậy mà cậu vẫn không tài nào vượt mặt Tô Lạc, dù Trần Hoành cũng đã bắt đầu dành lời khen cho cậu.
Tiêu Hàm bắt gặp Từ Khiếu Văn đang đứng ngoài sân liền đi đến chào hỏi.

Từ Khiếu Văn mặt liệt muốn nở nụ cười. Anh biết cậu trai này, đã từng diễn cùng với Tô Lạc, thế nhưng sao cậu ta biết mình?

Nụ cười của Từ Khiếu Văn vẫn không thể được nặn ra. Anh đành vươn tay muốn bắt tay với Tiêu Hàm. Vì rất coi trọng nên sự biểu đạt của anh có hơi thái quá. Kết quả là sau khi chào hỏi xong, Tiêu Hàm cứ phải lặng lẽ xoa bàn tay bị bóp đau điếng của mình.

Từ Khiếu Văn ngại ngùng nói: "Xin lỗi, tôi là người thô lỗ."

Tiêu Hàm bật cười, phóng khoáng vỗ vai anh, "Tôi đánh giá anh rất cao, cố gắng lên!" Dứt lời, cậu liền khẽ bĩu môi về phía Tô Lạc ở bên kia.

Hai tai Từ Khiếu Văn bất chợt đỏ ửng.

Tiêu Hàm thực sự buồn cười. Đã lâu lắm rồi cậu mới gặp một người đơn thuần như thế. Vì vậy cậu rất có lương tâm không trêu Từ Khiếu Văn nữa, ngoan ngoãn đi trang điểm.
Trong khi đợi các diễn viên khác hóa trang, Tô Lạc và Lục Quân Thành lại diễn tiếp hai phân đoạn nữa. Kỹ năng diễn xuất của anh so với ba năm trước càng thêm phần sắc bén, giúp người phối hợp với anh dung nhập vào nhân vật rất dễ dàng. Bao nhiêu lo âu của Tô Lạc đều nhờ hai phân đoạn thử vai đã được thông qua này thổi bay hết sạch.

Cả ngày hôm nay Tô Lạc ở phim trường. Đến xế chiều Từ Khiếu Văn đi đón Đâu Đâu, chăm cho bé ăn rồi lại dỗ bé ngủ.

Đâu Đâu hỏi: "Sao ba ba vẫn chưa về ạ?"

Từ Khiếu Văn dời ánh mắt từ quyển sách trên tay sang nhìn bé, "Lát nữa chú Từ sẽ đón ba ba. Đâu Đâu ngoan ngoãn ngủ đi."

Hiện đã chín giờ rưỡi, Từ Khiếu Văn lo Tô Lạc chờ lâu. Nếu biết trước thì anh đã ngồi xe buýt, tránh cho hiện giờ y không có xe về nhà.

Đâu Đâu rất vâng lời. Vừa nghe chú Từ nói trông mình ngủ xong rồi mới rước ba ba liền nhanh chóng nhắm nghiền hai mắt.
Mười giờ Tô Lạc mới quay xong phân đoạn cuối cùng, tiện thể ăn bữa khuya cùng tổ kịch. Đúng lúc này Tề Hiên đi đến trước mặt y, đưa cho y cơm chiên mà y thích ăn nhất, nói: "Tôi mang thức ăn khuya đến cho em."

Tề Hiên hạ mắt nhìn Tô Lạc với vẻ mong đợi. Mấy ngày nay bên cạnh làm việc hắn còn đi ăn nhiều nơi. Dường như Tề Hiên muốn gom toàn bộ quán Tô Lạc thích nhất ở Ba Mạnh ăn cho bằng hết, rồi lại học mấy người đầu bếp kia nấu những món thực sự hợp với khẩu vị y.

Phần ăn này là công sức của Tề Hiên trong mấy ngày qua. Từ lúc xế chiều hắn đã đến đây, thấy Tô Lạc chỉ ăn mì ăn liền cho bữa tối, sau đó tiếp tục quay phim, nhân lúc người khác diễn thì y ngồi một góc thiết kế trang phục, quả thực mệt không thở nổi.

Tề Hiên quyết định chạy về thành phố làm cơm, sợ không kịp cho Tô Lạc ăn bữa tối nên đã gấp gáp quay lại, bản thân hắn vẫn chưa ăn gì.
Tề Hiên bảo quản cơm rất kỹ, khói nóng bên trong vẫn còn bốc lên nghi ngút.

Tô Lạc nhìn vào mắt Tề Hiên, uống một ngụm nước nóng, rửa mặt, lau miệng rồi mới lên tiếng: "Tề tiên sinh, hình như anh vẫn chưa hiểu rõ vấn đề giữa chúng ta là gì."

Cả người Tề Hiên cứng lại, đương nhiên hắn hiểu chứ.

"Tôi biết, tôi nợ em một lời xin lỗi."

Tô Lạc yên lặng nhìn hắn chằm chằm.

Tề Hiên tiếp lời, "Tôi cũng biết em sẽ không tha thứ cho tôi."

Thì sao?

Hắn đột nhiên nắm lấy tay y, "Tô Lạc, cho tôi một cơ hội nữa đi, chúng ta bắt đầu lại!"

Tiêu Hàm vừa quay xong bước sang bên này liền thấy một phân đoạn vô cùng hay ho. Cậu cong môi cười nhạt, xoay lưng tránh đi nơi khác. Nào ngờ lúc cậu vừa quay đầu lại đã thấy Từ Khiếu Văn cũng đang nhìn về phía Tề Hiên và Tô Lạc.

Tô Lạc chậm rãi kéo tay Tề Hiên ra, "Tề Hiên, tôi đã không còn yêu anh. Tôi đã từng si mê anh, nhưng ngay khi anh quăng tôi vào hang ổ Tề Văn Tu thì đã không còn nữa, hoàn toàn không còn nữa! Thậm chí, lúc này tôi cũng chẳng muốn lãng phí thời giờ để hận anh."
Tô Lạc mỉm cười. Đã không còn tình cảm thì hận cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Toàn thân Tề Hiên cứng ngắc. Ánh mắt Tô Lạc nói cho hắn biết những lời này là thật. Mặc dù con ngươi của y đang nhìn hắn nhưng hoàn toàn không có hắn. Thứ cảm giác trong lòng thực sự khiến Tề Hiên cảm thấy khủng hoảng. Khi Tô Lạc biến mất ngần ấy năm, Tề Hiên đang chìm trong nỗi sợ hãi đột nhiên gặp lại y. Hiện tại hắn mới nhận ra, khoảng thời gian này, hắn dường như đã quên mất thế nào là lo âu, sợ hãi.

Trước đây Tề Hiên luôn tin rằng chỉ cần tìm được Tô Lạc, hắn sẽ có thể mang y trở về bên mình. Lúc biết ba năm nay Tô Lạc vẫn cô đơn lẻ bóng, còn cần ông ngoại giới thiệu bạn trai, lòng hắn quả thật vui không gì sánh được.

"Tô Lạc." Từ Khiếu Văn rốt cuộc cũng bước tới, vươn tay ra, "Về nhà thôi."
Tề Hiên chợt nhìn sang Từ Khiếu Văn, Tô Lạc không chút do dự nắm lấy tay anh.

Trong thoáng chốc, trái tim Tề Hiên như bị ai đó bóp chặt. Hắn vô thức nhào đến tách hai người trước mặt ra.

Tô Lạc chỉ liếc mắt nhìn hắn, một giây sau đó liền kéo đầu Từ Khiếu Văn đến, hôn lên môi anh.

Cả người Tề Hiên như vừa bị một đám côn đồ đấm đá quyết liệt, hai chân lảo đảo, vất vả khiến mình đứng vững..

Toàn thân Từ Khiếu Văn so với Tề Hiên còn cứng hơn, chỉ biết trợn to mắt nhìn Tô Lạc, cảm thấy như đang mơ. Anh sợ nếu nhắm mắt lại, điều này sẽ biến thành giấc mộng.

Tô Lạc khẽ chớp hàng mi, hôn lấy bờ môi ấm áp của Từ Khiếu Văn, khiến lòng hắn tựa như có chiến loạn.

Tô Lạc hôn xong thì đan tay mình vào tay anh rồi nhìn về phía Tề Hiên. Y khẽ khom người chào, dắt tay người bên cạnh đi khỏi.
Tề Hiên vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, dõi theo bóng lưng Tô Lạc.

Đã có rất nhiều buổi đêm Tô Lạc cô đơn ngồi trong căn phòng trống không, chờ một người đang vui vẻ cùng tình nhân ở ngoài quay về. Đã có lúc y theo dõi Tề Hiên, thấy hắn đưa các người tình bé nhỏ lên núi Nam ngắm cảnh đêm. Lần đầu tiên Tô Lạc thấy hắn hôn tạm biệt người khác, y suýt chút nữa thì điên lên, trói chặt Tề Hiên trên giường định thiến hắn. Khi đó, Tề Hiên chỉ lạnh nhạt nói rằng y không thể thiến hắn vì nửa người dưới của hắn chưa từng quá trớn bao giờ.

Ha ha! Nɠɵạı ŧìиɦ không phải quá trớn thì gọi là gì? Sở dĩ Tề Hiên không cảm thấy bản thân quá trớn, vì giữa hai người họ vốn chẳng hề tồn tại tình cảm. Bằng không sao Tề Hiên có thể đối xử với Tô Lạc như vậy. Mà y, càng lúc càng cảm thấy giữa mình và hắn chỉ có quan hệ thể xác mà thôi. Cuối cùng, sự thực đã chứng minh thể xác y giống người ta thật.
Tề Hiên cảm giác dạ dày mình co quắp liên hồi, nỗi đau khiến hắn chết lặng. Hai mắt hắn trống rỗng, tựa như vừa bị thần chết hút hết linh hồn. Đôi con ngươi hắn nhìn về phía xa xăm nhưng chỉ trông thấy bóng tối vô tận.

Tiêu Hàm xem trò hay xong, không kiềm được cười rộ lên. Cậu vừa xoay người liền trông thấy Tề Mộc Dương.

Tề Mộc Dương nhíu mày nhìn cậu, "Đang rình mò cái gì đó?" Lúc hắn và Tiêu Hàm vừa lên giường, cậu rất thích lôi kéo hắn đi chỗ đông rồi đến chỗ tây, thậm chí mua một bộ quần áo cũng bắt hắn nhận xét nửa ngày. Nói thật, gu thẩm mỹ của Tiêu Hàm không phải khẩu vị Tề Mộc Dương nên hắn thật sự không thể kiên nhẫn phê bình từng thứ cho cậu.

Mà bây giờ, mọi phạm trù thưởng thức của Tiêu Hàm đều đã tiến bộ. Song, cậu cũng đã không còn thân thiết với Tề Mộc Dương nữa, ngoại trừ lúc trên giường. Thậm chí có khi một tuần hắn không tìm cậu, cậu cũng chẳng buồn gọi điện thoại như xưa.
Cũng giống như lần này, Tề Mộc Dương bảo Tiêu Hàm cút, thì cậu quả thực chả thèm liên lạc với hắn trong vòng mấy ngày liền. Nếu đổi lại trước đây, chắc chắn cậu sẽ hốt hoảng, thiếu điều cưỡi lên người hắn đến nơi.

Tiêu Hàm thấy Tề Mộc Dương, nụ cười trên môi nhạt đi. Cậu nghiêm túc nói: "Hình như Tề tổng thất tình."

Tề Mộc Dương vừa liếc mắt bèn nhìn thấy Tề Hiên, hoàn toàn quên mất hôm nay mình đến tìm Tiêu Hàm.

Tiêu Hàm dõi theo bóng lưng rời đi không chút do dự của hắn, lại cười. Có điều nụ cười này không hiểu sao có chút buồn bã. Đúng vậy, cậu và Tề Mộc Dương chưa bao giờ nói chuyện tình cảm. Sở dĩ cậu có thể ở cạnh hắn cho đến hiện tại, cũng vì hắn không muốn bị đám minh tinh mới nổi quấn lấy quá nhanh mà thôi. Thế nhưng Tiêu Hàm ước chừng cũng sắp rồi.
Tay Từ Khiếu Văn căng chặt mãi đến lúc lên xe. Anh đột nhiên tỉnh táo, buông Tô Lạc ra, mở cửa xe cho y, "Cậu nằm nghỉ một lát đi, quay phim cả ngày chắc mệt lắm."

Tô Lạc quay đầu lại nhìn, không thấy Tề Hiên đang chìm trong đau khổ phía sau, chỉ thấy một Từ Khiếu Văn với hai tai đỏ bừng. Trong lòng y bỗng dâng lên cảm xúc khó gọi tên. Đã có lúc chính y đứng trước mặt Tề Hiên, hai tai cũng hồng như thế, ấy vậy mà hắn vẫn lạnh nhạt như cũ.

Xe vừa nổ máy, Tô Lạc đã hỏi Từ Khiếu Văn, "...Có cảm giác gì không?" Nhiều người từng nói rằng thay vì theo đuổi người mình yêu, chi bằng tìm người yêu mình. Câu nói này đúng.

Hai người vẫn chưa chính thức nói lời hẹn hò, y đã hôn Từ Khiếu Văn, phải chăng quá mạo muội rồi?

Tô Lạc không thấy được khuôn mặt của anh, chỉ thấy được hai vành tai anh ngày càng đỏ lên từ phía sau. Mãi đến khi xe đã chạy rất xa, Từ Khiếu Văn mới thốt lên một câu, "Cậu vừa ăn mì ăn liền."
Tô Lạc: "..."