Tác giả: Ca Sơ.

Hiện Tô Lạc đang nhìn dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại: Tôi đi đây.

Ba chữ, một dấu chấm câu dứt khoát, tựa như đang tuyên bố sự kết thúc của một thứ gì đó vậy.

Một phút trước khi máy bay cất cánh, Tề Hiên còn nhìn chằm chằm di động chẳng rời mắt. Song, hắn không biết Tô Lạc chỉ dùng đúng một giây để xem và xóa nó.

Hà Thần tinh ý trông thấy toàn bộ hành động của ông chủ. Song, anh chỉ bình tĩnh đưa ly nước ấm đến, nhắc nhở Tề Hiên uống thuốc.

Tề Hiên tắt máy, nốc hết thuốc vào miệng xong bèn chuẩn bị ngủ một giấc.

Sau khi Tô Lạc xóa tin nhắn của Tề Hiên, tin nhắn từ Lưu Thanh Sơn lập tức nhảy ra. Nội dung nói rằng hắn sẽ chia năm mươi phần trăm cổ phần công ty cho y, mong được hợp tác với y lần nữa.

Tô Lạc lại nhìn thời gian gửi đến, đã hai ngày trước. Hôm qua Hà Đại Dũng có gọi tới nhắc chuyện cha con Lưu gia đến thăm. Với tính cách của Tề Hiên, có lẽ hắn đã giải quyết dứt khoát mọi thứ rồi mới đi khỏi.


Quả Tử đang giúp Đâu Đâu làm bài tập nhô đầu ra, nói: "Cậu đừng quan tâm đến Lưu gia làm gì, đám người đó không hiền lành đâu."

Ngay khi Tô Lạc định tắt di động để chuẩn bị thiết kế quần áo, y lại nhận được cuộc gọi đến từ Hà Đại Dũng.

"Có vẻ Lưu Thanh Sơn đã tìm được núi chống lưng mới thì phải."

"Là ai?"

"Thân phận người đó tôi không điều tra được, thậm chí Lưu Thanh Sơn cũng chẳng biết."

Tô Lạc không khỏi thấy buồn cười. Trừ Đường gia ra thì chẳng còn ai bỉ ổi hơn được nữa. Thế nhưng, "Ngay cả kẻ có thân phận mập mờ mà họ cũng dám ký hợp đồng sao? Xem ra đã bị dồn vào đường chết rồi."

Hà Đại Dũng lo âu nói tiếp: "Bây giờ danh tiếng của hãng may Lưu gia không tệ đâu. Nghe bảo hôm nay còn có phóng viên truyền hình tới xưởng phỏng vấn nữa. Cậu nhớ xem thử tin thời sự chiều nay coi sao."


Giới truyền thông ở Ba Mạnh vốn chẳng có sức ảnh hưởng gì to lớn, chỉ những xí nghiệp bản xứ mới quan tâm theo dõi. Nếu thực sự do Đường Minh An nhúng tay thì chắc chắn người đăng tin phải là tác giả có tiếng tăm.

Quả nhiên sang ngày hôm sau, buổi lễ quảng bá đã được lên kế hoạch từ lâu của Tô Lạc xảy ra vấn đề.

Tỉnh Ba Mạnh nhỏ nhoi vốn không có sàn diễn quy mô lớn. Tuy nhiên, một sân khấu chuyên dành cho các công ty mong muốn tổ chức tiệc ra mắt hoặc các đêm họp mặt vẫn được dựng nên.

Sân khấu này có diện tích khá rộng, nằm ở hội trường bên trong trụ sở Thương hội.

Ngay lúc Tô Lạc chọn xong ngày giờ tiến hành, phía quản lý lại đột nhiên thông báo sàn diễn đã được người khác bao một tháng. Vậy nên đêm khai trương của xưởng may Tô Lạc đành phải dời lại.


Hà Đại Dũng tranh cãi với nhân viên phụ trách rất kịch liệt nhưng kẻ đó vẫn chỉ lễ độ nói: "Chúng tôi đồng ý bồi thường toàn bộ phí hủy hợp đồng."

Hà Đại Dũng tức giận mắng: "Thái độ của mấy người là sao đây hả?!"

Nhân viên nọ liên tục cúi đầu nhận lỗi, khiến cho hắn muốn chửi thề cũng chửi không được.

Hà Đại Dũng vừa bước ra khỏi cổng liền trông thấy chiếc xe thể thao phô trương từ xa trờ tới. Người ra khỏi xe không ai khác ngoài Lưu Phi với điệu bộ bảnh tỏn, giả lịch lãm.

Chỉ mới hai ngày trước hắn còn trong thấy dáng vẻ chó rơi xuống bùn của Lưu Phi, vậy mà vừa đảo mắt đã trở thành phú nhị đại, thật sự khiến kẻ khác mở rộng tầm mắt. Ngay cả bảo vệ của tòa nhà cũng phải niềm nở với cậu ta.

Lưu Phi nhìn Hà Đại Dũng. Cậu vẫn chưa quên bản thân đã từng bị hắn đối xử thế nào, vậy nên kiêu ngạo nói với đám bảo an kia: "Sàn diễn này công ty tôi đã bao trọn rồi, không được để kẻ chẳng phận sự bước vào, nghe rõ chưa?"
Hà Đại Dũng cười gằn một tiếng. Chỉ loại người mặt dày, vô sỉ mới có thể nhanh chóng tỏ vẻ chó cậy gần nhà mà không cần học tập thế này mà thôi.

Hắn chả thèm nói tiếng nào, chỉ lạnh nhạt lướt qua vai Lưu Phi.

Tưởng chừng như Lưu Phi vẫn còn chưa khoe khoang đủ, bắt đầu thờ ơ gọi Hà Đại Dũng lại, "Ô! Là xưởng trưởng Hà sao? Xin lỗi, vừa rồi không nhận ra."

Hà Đại Dũng vốn lười quan tâm đến loại vô học như vậy, chỉ nói: "Lưu thiếu gia, quý nhân hay bận việc như ngài tôi thật không dám quấy rầy." Vừa dứt lời, hắn lập tức bước đi thật nhanh.

Lưu Phi ung dung tựa vào chiếc siêu xe, vờ lơ đãng hỏi quản lý: "Ngài Daniel đã đến chưa?"

Đừng trách Hà Đại Dũng chưa từng trải sự đời. Ngay cả tên tuổi những danh sư thiết kế nổi tiếng trong nước hắn còn chưa nghe qua hết, huống chi đó còn là người nước ngoài.
Tô Lạc nhận được điện thoại khi vừa hoàn thành một phân cảnh với Tiêu Hàm.

Cậu đợi y cúp máy xong liền cong mắt cười, "Trông anh bây giờ thật ứng với câu "hổ xuống đồng bằng bị chó khinh" đó!"

Tô Lạc chợt liếc xéo Tiêu Hàm, "Cậu vui tới vậy sao?"

Tiêu Hàm thong thả tháo mặt nạ Tô Lạc đang đeo xuống, miệng nói: "Chỉ cần anh dùng gương mặt này xuất hiện trước báo giới thì xưởng may chắc chắn sẽ trở thành chủ đề hot nhất tháng."

Y tức tối nhéo má cậu, "Cậu bớt cà khịa tôi đi có được không hả?" Sao y cảm thấy thằng nhóc này càng lúc càng đáng ghét vậy nhỉ? Quả nhiên ai dính vào Tề gia cũng bị xấu tính hẳn đi.

"Có gì đâu mà anh phiền muộn ghê vậy? Các anh em lại chả quan tâm sẽ diễn ở đâu. Anh cứ việc dựng một sân khấu chữ T ở xưởng may thì xong rồi."

Dù sao anh cũng chỉ may cho mỗi người có một bộ quần áo, ngay cả phòng thay đồ còn tiết kiệm nữa là.
Lục Quân Thành tán đồng ý kiến của Tiêu Hàm, "Chưa đến một tuần nữa "Vấn phong" sẽ đóng máy. Tới lúc đó cậu hãy đãi chúng tôi một bữa thật ngon nha! Tiệc nướng ngoài trời cũng hay đấy!"

Diễn viên đảm nhận vai nữ chính, Trương Lê đang ngồi trang điểm ở gần đó. Người đại diện của cô nghe được cuộc trò chuyện này liền lấy làm bực bội.

"Em thực sự muốn tham gia sao?" Trình diễn thời trang ở chỗ tỉnh lẻ đã quá thiệt thòi cho Trương Lê. Hiện còn đổi từ hội trường cao cấp thành công xưởng lộ thiên. Bộ đám minh tinh đó không sợ hình tượng bản thân bị giảm sút à?

Tuy nhiên Trương Lê chỉ thản nhiên đáp: "Nghệ sĩ thời nay càng giản dị càng được ái mộ. Tính ra ý tưởng của Tiêu Hàm ổn mà." Huống chi Lục Quân Thành đã đồng ý tham dự, những diễn viên khác sao có thể so đo.
Sau khi hóa trang xong, Trương Lê lập tức tiến đến chỗ ba người đàn ông đang trò chuyện hăng say. Tay cô tự nhiên khoác lên cánh tay Lục Quân Thành, "Diễn ở đâu cũng được. nhưng trang phục của tôi phải thật đẹp đó! Còn nữa, anh Lục phải đi cặp với tôi nha!"

Cô nói xong liền tỏ vẻ ngây thơ nhìn anh.

Tô Lạc kết thúc vai diễn trước thời hạn ba ngày. Ba ngày này cũng vừa đủ để y sắp xếp tổ chức buổi ra mắt sản phẩm.

Công xưởng của Hà Đại Dũng được đặt ở nơi có địa thế rất tốt, diện tích lại rộng. Quan trọng hơn hết là cơ sở vật chất còn khá mới. Từ cổng đến khu nhà máy trừ một hồ phun nước ra thì hoàn toàn trống không, Tô Lạc thực sự có thể suy tính đến chuyện dựng sàn diễn tại đây.

Quả Tử giúp Tô Lạc vẽ bản đồ sân khấu, bày trí bố cục rõ ràng. Việc này cậu am hiểu hơn y rất nhiều.
Hà Đại Dũng hiện đang buồn rầu không thôi. Dẫu sao thì nhiệm vụ đặt lịch cho sân khấu do hắn đảm nhận, vậy mà bây giờ lại xảy ra trục trặc. Hắn đã sống với danh xưởng trưởng gần nửa đời người, song đây là lần đầu tiên bị xui xẻo đến vậy.

Hà Đại Dũng tìm mười mấy công nhân đến hỗ trợ khuân vác. Quản lý phân xưởng cũng đang hồi hộp không kém. Ông nói nhỏ: "Nghe đâu Lưu gia đã mời rất nhiều người mẫu nổi tiếng, thậm chí bỏ tiền ra thuê phóng viên từ các trang báo lớn đến chỗ khỉ ho cò gáy này để đưa tin nữa..."

Đối thủ thì ung dung vung tiền xây danh tiếng, còn chúng ta ngay cả sân khấu còn phải tự dựng. Nghĩ đến đây, ông ta không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Tuy nhiên Hà Đại Dũng vẫn rất tín nhiệm Tô Lạc, "Dù ông không tin tôi thì cũng phải tin La tổng!"
Lúc bấy giờ, Lưu Phi đang vừa nghe tường thuật lại sự tình vừa cười đến sái quai hàm.

"La Khải này thật sự chả biết e dè gì cả, dám mở show thời trang chung một ngày với chúng ta." Nếu y tổ chức vào hôm trước hoặc hôm sau, có lẽ đám ký giả còn để mắt đến lễ khai trương của y, giúp y quảng bá đôi chút.

Vậy nên mới nói làm người không nên hở chút là giận dỗi. Muốn thành công thì phải dùng đến lý trí và sự thông minh.

Cuộc đối đầu giữa đôi bên bắt đầu được khai mở. Lưu Thanh Sơn đã mời tất cả thành viên trong Thương hội đến tham sự buổi lễ. Tuy các chủ doanh nghiệp không hề biết kẻ tài trợ cho hắn là ai, thế nhưng trông thấy hắn tổ chức một show diễn hạng sang, mời nhiều nhà thiết kế nổi danh và phóng viên từ những tòa soạn báo lớn như thế, ai nấy cũng phải đều hâm mộ. Phải biết đây chính là điều mà chẳng công ty nào ở Ba Mạnh có thể làm được.
Vậy nên khi Hà Đại Dũng cầm thiệp đến mời đám người nọ, hắn chỉ nhận được lời từ chối.

Thậm chí hội trưởng Thương hội còn phải khuyên nhủ Hà Đại Dũng, "Hiện Lưu gia đã là kẻ có chỗ dựa, cậu không nên đối nghịch với họ như vậy." Bởi đây chẳng khác nào tự chuốc rủi ro cho mình.

Hà Đại Dũng lại chỉ cười thản nhiên, "Làm người là phải biết đấu tranh. Tôi cũng cảm tạ hội trưởng đã chiếu cố suốt mấy năm qua."

Hà Đại Dũng được xem như hội viên trẻ tuổi nhất tại Thương hội. Hắn gây dựng sự nghiệp từ hai bằng tay trắng, trong vòng sáu năm đã có tư cách gia nhập. So với Lưu Thanh Sơn phải dành hơn thập kỷ mới đạt đủ tiêu chuẩn thì Hà Đại Dũng quả thật tài giỏi hơn nhiều.

Vậy nên mới nói, năng lực tuy cần thiết, song vận khí quan trọng hơn. Hội trưởng tin nếu Hà Đại Dũng có quý nhân tương trợ, hắn nhất định sẽ hồi sinh tựa như phượng hoàng sống dậy từ biển lửa.
Thứ hai tuần tới chính là ngày lễ quảng bá được diễn ra. Lúc bấy giờ, quản lý xưởng may đang lo âu đi vòng quanh phòng làm việc, miệng lẩm bẩm: "Đừng nói ngay cả một người cũng không tới dự chứ?"

Các ông chủ có tiếng nói ở Ba Mạnh cũng chỉ gói gọn trong số người được mời kia. Nếu tất cả đều quyết định tham gia show diễn của Lưu gia, thế chẳng phải buổi lễ của công ty họ sẽ trở thành trò hề đối với dân trong nghề sao?

Hà Đại Dũng rót trà ra ly rồi nốc cạn một hơi. Những ngày qua hắn đã mệt lã cả người. Mặc dù biết tốn công vô ích, nhưng hắn vẫn cố gắng giúp Tô Lạc hoàn thành mọi thứ. Đây cũng là toàn bộ chức trách mà một xưởng trưởng kiêm nhân viên của y nên có.

Hiện quản lý không còn bình tĩnh được nữa. Ông ta đặt mông ngồi xuống cạnh Hà Đại Dũng, "Thế đội người mẫu của chúng ta đâu? Họ cũng phải đến tập dợt chứ nhỉ?"
Hà Đại Dũng chưa từng đề cập chuyện liên quan đến đội trình diễn với bất kỳ kẻ nào.

"Còn ký giả thì sao? Chúng ta không bỏ tiền ra mời ai cả à?" Mùi vị của sự thất bại đã bắt đầu lan tỏa nồng nặc quanh mũi quản lý phân xưởng. Chỉ trong một tối mà Lưu gia lên voi, còn công ty mình thì xuống chó! Thật sự quá thê thảm mà!

Hà Đại Dũng đặt ly trà trong tay xuống, "Tôi bận quá nên quên mất. Ngày mai các công nhân được nghỉ, ông hãy điều một số người thường xuyên chơi Weibo và dùng điện thoại có chức năng phát sóng trực tiếp đến, nhớ dặn họ sạc pin di động đầy đủ."

Quản lý chợt ngớ ra, "Các anh định làm gì thế?"

Hà Đại Dũng gãi đầu đáp: "Đây là ý của La Khải, tôi cũng chả biết cậu ấy muốn làm gì nữa. Ông cứ tìm khoảng hai mươi người là được."

Lúc này quản lý xưởng may vẫn còn mờ mịt, "Vậy tôi tìm năm mươi cho chắc." Lần đầu tiên ông chủ tổ chức hoạt động, ít nhiều cũng phải rình rang một chút.
Rốt cuộc "Vấn phong" cũng đã hoàn toàn đóng máy. Hiện trợ lý của các diễn viên đang được mời đến nơi tổ chức buổi lễ trước để chuẩn bị, tất cả đều nghe theo sự hướng dẫn của Quả Tử. Cả đám vừa nghĩ đến việc ngôi sao hái ra tiền của mình phải đi catwalk ở một công xưởng tầm thường, lòng liền cảm thấy chán nản hết sức. Tuy nhiên trong đợt đóng phim này có khó khăn gì mà họ chưa từng trải qua, có quả đắng gì chưa từng nếm đâu.

Vốn tưởng rằng đó sẽ là một nơi hoang tàn đổ nát, nào ngờ chỉ cách thành phố vài chục phút lái xe. Trên đường đi lại có sông có núi, phố xá rộng rãi. Vừa bước vào xưởng may, mọi người lập tức choáng váng.

Họ không biết trước đó khoảng đất trống này dùng để làm gì. Thế nhưng tại thời điểm ấy, nó đã được bày trí tựa như hoa viên ở một nhà hàng năm sao nào đó. Ba mặt của sân khâu chữ T được dựng bản chắn, mặc dù không có khu chụp ảnh khép kín nhưng vẫn đủ ánh sáng để lên hình.
Vì lý do an toàn nên cách sàn diễn một mét là các bảo vệ mặc đồng phục cùng kiểu đang đứng canh gác, hạn chế những người không phận sự đi lại lung tung.

Sân khấu chữ T rất lớn, hai bên bày vài chục bàn ăn phủ khăn trắng cùng với hai chiếc bàn dài to lớn. Hoa tươi sinh động được trang trí lộng lẫy. Toàn bộ khuôn viên ngập tràn màu sắc rực rỡ của nhiều loại hoa khác nhau, đẹp không gì tả nổi.

"Quả Tử, giờ chúng tôi phải làm gì?" Trong số trợ lý có người quen với Quả Tử, vì thế nhanh chóng tiến đến hỏi cậu.

Quả Tử chỉ vào hai chiếc bàn dài phía trong cùng kia rồi cất lời, "Chúng tôi đã mời hai đầu bếp phụ trách bữa tối. Phiền mọi người đến kiểm tra thức ăn. Nếu số lượng có thiếu thì hãy báo lại để họ bổ sung kịp thời." Mặc dù đây là tiệc buffet nhưng vẫn phải đảm bảo đủ cho tất cả mọi người.
Show diễn của Lưu Phi được khai mạc vào lúc tám giờ. Mà buổi lễ ra mắt của Tô Lạc lại bắt đầu trước một tiếng. Nhân viên trong đoàn kịch đến sớm trước nửa tiếng, những người đại diện và nghệ sĩ của họ sẽ có mặt đúng bảy giờ.

Hôm nay Hà Đại Dũng và quản lý phân xưởng đều mặc âu phục mới tinh. Cả hai hồi hộp đến nỗi quên luôn cách bày tỏ cảm xúc.

Quản lý nói với hắn: "Mời nhiều người như thế rất tốn tiền phải không?"

So với ông ta, Hà Đại Dũng còn khẩn trưởng hơn nữa. Vì hắn biết những nhân vật sắp đến tới đây có thể sẽ khiến cho những nhân viên chưa từng trải qua sự đời tại nơi này khó lòng mà yên giấc.

"Mọi người nhanh chóng lấy điện thoại ra đi, nhớ mở sẵn chế độ phát sóng trực tiếp rồi đứng cách thảm đỏ một thước."

Tiêu Hàm là người đầu tiên xuống xe. Cậu thấy nhiều người mặc đồng phục cùng kiểu đang cầm di động trên tay hướng về phía cổng chính, thực sự chẳng khác nào đội săn ảnh trong các buổi họp báo.
Lúc này cậu bèn quay đầu nói với Tô Lạc: "Anh Lạc, anh hài hước thật đấy! Hôm nay em mới chân chính hiểu rõ anh nha!"

Trên xe vẫn còn nhiều nghệ sĩ bị Tiêu Hàm chặn đường, Tô Lạc quả thật muốn đạp cậu một phát cho xong.

Tuy nhiên trước khi y nổi đóa, Tiêu Hàm đã nhanh chóng sửa sang lại trang phục cho chỉnh tề rồi bước xuống xe cùng người đại diện.

"Quay mau!" Âm thanh Hà Đại Dũng lập tức trở nên mất kiểm soát.

Thực sự có siêu sao đến!

Đám nhân viên đang cầm điện thoại ghi hình ngu người hết một nửa. Ước chừng ba giây sau, cả bọn mới nhận ra đây là ai. Ai nấy cũng đều bắt đầu run lẩy bẩy vì nỗi phấn khích trong lòng.

Tiêu Hàm là nghệ sĩ mới nổi gần đây, từng tham gia rất nhiều chương trình truyền hình, hơn nữa còn thường xuyên đóng phim điện ảnh. Mặt mũi của cậu rất khó để người ta bảo rằng không quen, ngay cả quản lý phân xưởng tuổi đã ngoài bốn mươi cũng biết cậu.
Hai mắt ông ta kinh ngạc trợn to, ngơ ngác quay đầu nhìn Hà Đại Dũng vẫn đang tỉnh táo ở bên cạnh, "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Hà Đại Dũng lập tức liếc mắt nhắc nhở: "Ông nghiêm túc chút đi, chớ để La tổng mất mặt!"

Tiêu Hàm đi đến nhìn chiếc máy quay chất lượng tầm trung đặt ở gần đó, hỏi: "Ngay cả cái này mà Tô Lạc cũng chuẩn bị à?"

Gương mặt quản lý vẫn còn cứng đờ, "Để ngài chê cười rồi, đây là máy dùng trong hôn lễ của con trai tôi."

Tiêu Hàm vừa nhìn kỹ thuật của người cầm máy liền biết là dân nghiệp dư. Cậu ung dung cởϊ áσ khoác ra ném cho người đại diện, "Tôi đi trước đây!"

Tiêu Hàm vừa bước đến giữa thảm đỏ, nghệ sĩ thứ hai liền bước xuống, kế đến là người thứ ba rồi thứ tư. Đám nhân viên đang tập trung vào Tiêu Hàm giờ mới nhận ra, không phải chỉ có mỗi một minh tinh đến đây, mà là cả dàn sao cùng kéo tới.
Trước đó Hà Đại Dũng đã căn dặn kỹ càng ba nguyên tắc chụp hình với họ: "Đẹp, đẹp và đẹp."

Chỉ có hình như vậy mới được sử dụng để đăng Weibo.

Toàn bộ tài khoản Weibo của các nhân viên đều đang livestream trực tuyến hiện trường. Mỗi người quay ở một góc độ khác nhau nhưng chỉ một vài tài khoản được chia sẻ rộng rãi.

Tô Lạc xem sơ bài đăng của một nhân viên nào đó có ghi dòng trạng thái: Buổi lễ ra mắt khác biệt!

Video này đang phát toàn bộ sàn diễn chữ T xa hoa, sau đó mới đến dàn sao sáng vừa bất ngờ xuất hiện không lâu.

Tài khoản Weibo này nhanh chóng nhận được hơn mười nghìn lượt xem, cộng thêm năm sáu chục nhân viên đoàn phim và những người đại diện đang bận rộn soạn bài đăng cho nghệ sĩ của mình. Vốn là một buổi lễ quảng bá bị chế giễu, ấy vậy mà chỉ trong vài giây đã được chia sẻ ngập tràn trên internet.
Ngay khi Lục Quân Thành xuất hiện, toàn bộ cư dân mạng lập tức sôi trào.

Mà lúc bấy giờ, Lục Quân Thành đang bước song song cùng một người đàn ông mang vết sẹo dài trên mặt. Nam nhân này thoáng chốc làm dấy lên nghi vấn đến từ rất nhiều kẻ tò mò. Không bao lâu sau, danh tính của y lập tức được sáng tỏ. Đây chính là anh chàng diễn viên tài năng đã mất tích vào bốn năm trước kia mà?

Cùng thời điểm ấy, show thời trang ở trụ sở Thương hội cũng đã đầy ấp người tham gia.

Cao Khiết là một phóng viên nửa cũ nửa mới bị tòa soạn ghẻ lạnh. Bởi cô không được lòng cấp trên mấy nên thường xuyên bị phái đến những nơi chim không thèm ị, phải bỏ tiền ra mua trang bìa tạp chí này để lấy tin.

Cao Khiết xem đi xem lại danh sách người mẫu biểu diễn hôm nay. May sao vẫn có một cái tên khá nổi. Ngoại trừ người đó ra thì đám còn lại chẳng khác nào đồ vỉa hè.
Thậm chí Cao Khiết đã nghĩ xong tựa đề cho bài báo đợt này, đó là: Chim phượng hoàng bay ra từ ổ gà!

Cao Khiết đã đợi ở đây nửa tiếng đồng hồ. So với những tin tức khác mà nói thì khoảng thời gian này thật ra rất ngắn. Tuy nhiên cô vẫn cố giành cho được vị trí tốt nhất để chụp hình. Có thể thấy đối với công việc, Cao Khiết cực kỳ tích cực, nhiệt huyết.

Buổi diễn thời trang này nhất định là bước ngoặt trong cuộc đời Lưu Phi. Cậu nhìn toàn bộ hội trường mà tâm trạng hứng khởi khôn cùng, vốn đã quên những tác phẩm sắp được biểu diễn đều là sao chép của người khác.

Ánh đèn sân khấu dần tối đi. Lúc MC bước ra nói lời mở đầu, Lưu Phi đã hoàn toàn choáng ngợp bởi tiếng vỗ tay nhiệt liệt đến từ khán giả. Người MC nọ không ngừng lải nhải về công trạng huy hoàng của Lưu gia, phô trương giới thiệu Lưu Phi, "thiên tài thiết kế" đang ngồi ghế lãnh đạo trong xưởng may.
Những điều này đều sẽ được đăng bởi các ký giả đã được mua chuộc từ trước.

Cao Khiết vừa cúi đầu ghi chép vừa lướt mạng. Đột nhiên, một tài khoản Weibo nào đó đập vào mắt cô. Sự nhạy bén với tin tức được rèn giũa sau nhiều năm kinh nghiệm khiến cô nhanh chóng lui ra khỏi hội trường.

Cao Khiết vừa rời đi chừng vài phút, tiếng chuông điện thoại trong hội trường lập tức thi nhau vang lên. Hầu như các phóng viên đều nhận được tin nhắn cùng một lúc. Nội dung là địa chỉ của một tài khoản Weibo lạ mặt. Tài khoản này đang phát một show thời trang khác, ở đâu đó trong video có hiện chữ "Thời trang Bối Bối". Lúc mới đầu, các ký giả cho rằng công ty may mặc này đang quảng bá nhãn hiệu thông qua mạng xã hội, ăn theo bộ phim "Vấn phong" đang chuẩn bị ra mắt. Nào ngờ khi nhìn kỹ lại, họ mới nhận ra video này đang được quay trực tiếp.
Điều quan trọng hơn là bên trên livestream còn có một tấm ảnh được đăng riêng, chụp nữ thần Trương Lê đang tạo dáng cạnh hồ phun nước. Góc chụp khá thấp, vừa khéo bắt được logo được treo ở tòa nhà phía sau.

Đám phóng viên với khứu giác thính hơn cả chó lập tức dựa vào bảng hiệu này để phong tỏa mục tiêu.

Tô Lạc nhìn hàng loạt chiếc xe lần lượt chạy đến, nụ cười trên môi vẫn thản nhiên như cũ.

Tiêu Hàm vỗ vai y, "Giờ em mới phát hiện anh gian trá vậy đấy!"

Tô Lạc quay lại nhìn các nghệ sĩ đang ngồi trong phòng trang điểm, nói: "Mọi người đã vất vả rồi!"

Tất cả minh tinh vừa lên đồ vừa lướt Weibo. Họ chợt phát hiện, chỉ trong vòng một giờ đồng hồ mà lượng người hâm mộ đã tăng lên mấy chục nghìn.

Đến khi trông thấy đám ký giả không hề nằm trong dự liệu đang đứng chờ ở hai bên sân khấu, cả bọn lại bắt đầu choáng váng.
Thậm chí có người hỏi Tô Lạc: "Đừng nói cậu bỏ tiền mời họ đến nha?" Chốn Ba Mạnh này quá nhỏ, nhỏ đến nỗi các tòa soạn báo có tiếng nói sẽ không tự dưng phái người đến săn tin.

Thế nhưng lúc bấy giờ, ở đây không hề thiếu tên của bất kỳ nhà truyền thông lớn nào. Phải khẳng định rằng đây chính là buổi lễ khai trương thời thượng, quy mô nhất từ trước đến nay.

Tô Lạc chỉ khiêm tốn cười, đáp: "Tiền của tôi đều dành để trả phí đi catwalk cho mọi người hết rồi."