Kể từ sau khi kế hoạch bỏ trốn thất bại, Thời Tranh vẫn luôn bị An Minh Triết theo dõi sát sao.

Cả một ngày Thời Tranh không ở dưới nhà thì cũng ở trong phòng, điều này khiến cho cô buồn chán không thôi.
"An Minh Triết, công ty của anh hết việc làm rồi hay sao mà dạo gần đây anh rảnh rỗi quá vậy?" Thời Tranh nằm bò ra ghế sô pha rồi trừng mắt với người trước mặt.
An Minh Triết nghe vậy tháo chiếc kính gọng vàng xuống rồi nheo mắt nhìn cô, chầm chậm nói: "Công việc ở công ty đã được sắp xếp ổn thỏa, không có tôi ở đó, Bùi Viện vẫn có thể tự lo liệu được.

Với lại điều quan trọng bây giờ không phải là chuyện của công ty, mà là lo chuyện tổ chức hôn lễ của hai chúng ta.

Em hiểu chứ?"
Hiếm khi thấy An Minh Triết nói nhiều như vừa rồi khiến cho Thời Tranh cảm thấy có chút ngạc nhiên, cô bĩu môi rồi đột nhiên nghĩ đến lời nói của anh liền bật dậy hỏi lại.

"Anh vừa nói gì cơ?"
"Em hiểu chứ?" An Minh Triết rất phối hợp với Thời Tranh lặp lại câu nói cuối cùng của mình.
"Không phải, trước câu đó anh vừa nói gì?"
"Lo chuyện tổ chức hôn lễ của hai chúng ta trước khi bụng của em to ra.

Bởi vì mọi chuyện hơi bất ngờ cho nên hôn lễ cũng không thể tổ chức thật hoành tráng được.


Chờ khi nào em sinh con thì chúng ta sẽ tổ chức lại."
Nghe An Minh Triết nói, Thời Tranh như nghe thấy tiếng sấm nổ bên tai,gương mặt cô nghệt ra sau đó ủ rũ nằm bẹp xuống ghế như thể không còn lý do gì để cô sống trên đời này nữa.
An Minh Triết thực sự bị điên rồi, anh là nam chính được định sẵn là của nữ chính, không thể kết hôn với nữ phụ phản diện là cô được.

Cô không muốn còn trẻ mà đã mất mạng đâu.
"Có thể không kết hôn được không?" Thời Tranh lý nhí nói.

"Tôi không muốn kết hôn.

Tại sao anh lại không chia tay với tôi chứ?"
Không gian xung quanh đột nhiên lắng đọng lại, An Minh Triết nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa sự tức giận.

Thời Tranh cam đoan nếu như ánh mắt có thể giết chết người thì cô đã bị An Minh Triết giết chết cả trăm ngàn lần.

Mặc dù tầm trạng vui vẻ bị Thời Tranh phá hỏng nhưng An Minh Triết vẫn rất dịu dàng, anh đi tới chỗ Thời Tranh để cô đầu lên đùi mình.

Một tay anh vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, một tay thì đặt lên chiếc bụng bằng phẳng đang ẩn chứa một sinh mệnh nhỏ bé.

Sinh mệnh ấy lại chính là giọt máu của anh và Thời Tranh.
"Từ khi mang thai chỉ số thông minh của em có vẻ như là giảm xuống không phanh.

Không biết là sau khi sinh con, con của anh có ngốc giống như em hay không?"
"Anh mới là kẻ ngốc, cả nhà anh đều ngốc." Thời Tranh không phục trong đầu suy nghĩ hàng ngàn câu mắng mỏ An Minh Triết nhưng lại không ngờ bản thân lại buột miệng nói ra.

Tuy An Minh Triết nghe thấy nhưng anh lại không có tức giận mà ngược lại ý cười đong đầy trong đáy mắt, độ cong của khóe miệng cũng ngày càng rõ rệt.
"Tại sao lại không muốn kết hôn với anh?"
Thời Tranh trầm ngâm một lắt như đang tập trung suy nghĩ nhưng lại vô thức nói ra suy nghĩ của mình cho anh nghe.

"Anh được định sẵn là người đàn ông của người khác, chỉ một thời gian nữa thôi anh sẽ chia tay với tôi.


Có vậy mà còn hỏi."
"Hửm?" Anh Minh Triết nhướng mày nhìn Thời Tranh, ý cười càng lúc càng sâu, thái độ này của cô phải chăng là đang ghen.

Xem ra cô cũng có tình ý với anh, chỉ cần như vậy cũng là quá đủ rồi.
Còn về chuyện anh sẽ buông tay cô sau khi gặp được người khác mà cô đề cập đến thì sẽ không bao giờ xảy ra.

Tốt nhất là đừng để cho anh biết được người khác kia là ai.
"Em lẩm bẩm gì vậy?" An Minh Triết nén cười nói.
Lúc này, Thời Tranh cũng đã phát hiện bản thân đã đem suy nghĩ nói ra liền vội vàng hỏi.

"Vừa rồi anh có nghe thấy gì không?"
An Minh Triết lắc đầu tỏ vẻ như không nghe thấy gì.

Tuy rằng Thời Tranh trông có vẻ không tin anh cho lắm nhưng mà cô cũng không tra hỏi anh quá nhiều.
"Bao lâu rồi em chưa về nhà?"
"Năm năm." Thời Tranh im lặng một chút rồi dựa theo kí ức của nguyên chủ trả lời anh.

Tính ra nguyên chủ đến thành phố này làm việc từ khi mới mười bảy tuổi, mấy năm đầu, cô còn thường xuyên trở về thăm nhà.

Nhưng lâu dần, nguyên chủ bận rộn công việc chi nên thời gian trở về nhà cũng ít dần.


Kể từ năm năm trước, nguyên chủ đã không trở về thăm nhà nữa.

Nhưng hàng tháng cô vãn đều đặng gửi một số tiền không lớn cũng không nhỏ về để gia đình có tiền trang trải cuộc sống.
"Có muốn về thăm không?"
Thời Tranh không suy nghĩ nhiều mà ngồi bật dậy gật đầu cái rụp, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh.

"Có thể sao?"
"Có thể.

Anh đã đặt vé máy bay tới đó rồi, chiều mai xuất phát."
"Vậy tôi phải đi chuẩn bị đồ." Thời Tranh nói rồi liền vội vàng chạy lên trên phòng để đề phòng An Minh Triết đổi ý, trobg lúc chạy lên, cô có bài lần suýt thì té ngã khiến cho An Minh Triết lo lắng không thôi.
Theo những thông tin trong cuốn tiểu thuyết cũng với ký ức của nguyên chủ, Thời Tranh biết được ba mẹ nguyên chủ rất yêu thương các con.

Nhưng bởi vì hoàn cảnh gia đình mà không thể nào không để cho các con ra ngoài xã hội mưu toan kiếm sống.

Mặc dù họ nghèo vật chất nhưng bù lại họ rất giàu tình cảm, thứ mà Thời Tranh chưa từng cảm nhận được ở kiếp trước..