Edit: Jun

Lại nói núi Lam Nhạc, quả thật là nơi non xanh nước biếc phong cảnh hữu tình.

Chỉ tiếc vị trí tọa lạc quá hoang vu, hơn nữa kinh tế địa phương lại kém cỏi, cho nên vẫn không thể khai thác tài nguyên du lịch của mảnh đất đẹp đẽ này.

Hiện tại hạng mục này, là do chính phủ giật dây, sau đó lấy hình thức xí nghiệp đấu thầu tiến hành.

Đối với công ty bình thường mà nói, thật là hạng mục lớn, nhưng đối với phần đông công ty con của tập đoàn Ân thị mà nói, chỉ có thể tính là một bữa ăn sáng.

Bất quá Ân thị sở dĩ xem trọng hạng mục núi Lam Nhạc, đầu tiên là thương nhân trục lợi, sau đó xuất phát từ việc suy xét tới hình tượng xí nghiệp, tập đoàn đã bỏ vốn đầu tư ra tiến hành giúp đỡ cả cơ sở vật chất lẫn giáo dục ở nơi vùng núi nghèo khó này.

Sau khi trải qua bao nhiêu cuộc họp lớn nhỏ, cuối cùng dự án vẫn được thông qua.

Trước khi Ân Hướng Bắc đi, công ty đã phái người dẫn đầu tới thương lượng với chính quyền địa phương, chiếm được sự hoan nghênh nhiệt liệt của bên đó.

Thanh danh về tập đoàn Ân thị tài lực hùng hậu vang khắp bên ngoài, giờ lại muốn bỏ vốn đầu tư, chính quyền huyện sẽ đương nhiên sẽ không bỏ qua một chuyện tốt quá đỗi như vậy, từ trên xuống dưới khẩn trương chuẩn bị nghênh đón Ân Hướng Bắc.

Ở núi Lam Nhạc cũng chẳng có mấy trường tiểu học, chỗ Chu Cảnh với Tô Ngôn cũng nhận được tin tức.

Ngày đó sau khi tan học, hiệu trưởng cố ý gọi Chu Cảnh với Tô Ngôn vào văn phòng, thần sắc sáng lán nói: "Đặc biệt gọi hai người tới, là có tin tốt muốn nói cho cả hai."

"Tin gì tốt cơ? Tăng tiền lương?" Tô Ngôn vội vàng lại gần, mặt đầy chờ mong.

"Cậu tên tiểu tử này, chỉ biết tăng tiền lương, có thể hay không có chút cầu tiến?" Hiệu trưởng tức giận liếc mắt nhìn Tô Ngôn, uống ngụm trà, sau đó tiếp tục nói: "Lần này trên huyện cùng với công ty lớn hợp tác, muốn cải thiện điều kiện giáo dục trong huyện, trường học của chúng ta được chọn."

"Được chọn?" Tô Ngôn có chút không rõ ràng những gì đang xảy ra*.

*nguyên là "摸不着" = sờ không được suy nghĩ = không hiểu, không rõ ràng việc đang xảy ra. Cái này có hẳn một điển cố điển tích truyền thuyết cổ xưa, cuối chương tui sẽ chú thích thêm nhé:v

Hiệu trưởng khoát tay: "Muốn phái người tới nơi này nghe chúng ta giảng bài, cục Giáo dục cùng ông chủ lớn của công ty kia đều đến, giảng tốt, tăng vài lần tiền lương cũng không thành vấn đề."

"Vậy cũng thật tốt, mong là ông chủ lớn kia cải thiện được điều kiện ký túc xá của giáo viên Chi Giáo, ngày hôm qua trời mưa ký túc lại dột..." Tô Ngôn nhịn không được trưng ra khuôn mặt đau khổ.

Hiệu trưởng trừng mắt nhìn cậu ta một cái: "Cậu cũng đừng có nêu cao ý kiến, đến khi đó nếu như ông chủ lớn kia chạy mất, người bên cục trách tội xuống dưới thì biết làm thế nào!"

"Ôi, vậy anh bảo bọn em tới làm gì..." Vừa nghe không thể cải thiện điều kiện nơi ăn chốn ở, hứng thú của Tô Ngôn liền xẹp đi nhiều.

Hiệu trưởng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà vỗ bàn: "Soạn bài chứ còn gì! Người trên là muốn tới nghe giảng."

Tô Ngôn không chút để ý gật đầu: "Biết, không khác gì bình thường hết, chúng em đi trước, trở về ăn cơm đây."

"Đừng quên rằng phải nhanh chóng chuẩn bị, hai ngày sau mấy vị đó đã tớ rồi, tôi không lo Chu Cảnh, chỉ có cậu mới khiến tôi lo muốn rụng tóc." Vừa nói, hiệu trưởng lại tha thiết nhìn về phía Chu Cảnh vẫn luôn trầm mặc không nói, ngữ khí bình thản: "Chu Cảnh à, cậu cũng biết huyện hiện giờ rất thiếu tiền, muốn cải thiện điều kiện dạy dỗ bọn trẻ, khả năng phải nhờ bên ngoài giúp đỡ, cho nên cơ hội lần này, chúng ta trăm ngàn lần cũng phải nắm chắc."

Chu Cảnh trầm giọng nói: "Tôi cùng thầy Tô đều sẽ chuẩn bị tốt."

"Em không ý kiến." Tô Ngôn nhún vai.

Nhìn thấy thái độ này của hai người, hiệu trưởng lúc này mới lộ ra vẻ hài lòng, thả cả hai trở về.

Ông ta lại không biết, Tô Ngôn vừa mới bước ra khỏi cửa văn phòng không lâu, đã không nhịn được oán giận nói: "Cái lão già này thật sự có thể làm thế à, cái gì mà cải thiện điều kiện dạy dỗ bọn trẻ, ông ta muốn chính là cải thiện chính điều kiện nhà mình ý! Đừng cho là tôi không biết lão đã nuốt bao nhiêu vật tư!"

Điều Tô Ngôn nói Chu Cảnh đương nhiên cũng biết, nhưng hiệu trưởng là dân bản địa, nếu trực tiếp đối đầu với ông ta, người chịu thiệt nhất sẽ là họ.

Hơn nữa lương tâm hiệu trưởng cũng không phải hoàn toàn bị mất hết, cho nên với việc này người bên cục cũng chỉ là mở một mắt nhắm một mắt mà thôi.

Chu Cảnh chỉ có thể an ủi Tô Ngôn: "Đừng nóng giận, hạng mục lần này lớn như vậy, ông ấy có muốn tham lam cho mình thì cũng không dám quá rõ ràng."

"Hy vọng là thế..." Tô Ngôn nhịn không được thở dài.

Khi vừa tới Chi Giáo, cậu ta còn tưởng cái gì người dân thuần phác, cái gì phong cảnh tú lệ, nhưng giờ xem ra, phong cảnh tú lệ không sai, nhưng người dân thuần phác thì những lời này không khỏi nói quá sớm, không nói toàn bộ, chỉ là một ít bộ phận người thôi, nhưng mà tim quả thực đen đến không biên giới rồi!

Vị hiệu trưởng này, còn thêm cả một nhà thôn trưởng lần trước vu hãm Hướng Nam nữa, phàm là có chút quyền hành nhỏ, đều có thể hô mưa gọi gió ở đây.

Tô Ngôn đến đây đúng lúc vị hiệu trưởng kia bị thương, từ đó vẫn luôn cùng Chu Cảnh đi dạy, cho nên cũng không có nhiều cảm giác lắm, chỉ sau khi hiệu trưởng trở lại, cậu ta mới dần phát hiện trong đó có rất nhiều vấn đề.

Bởi vì ban đầu cậu ta lắm miệng nói một câu, kết quả trong một buổi chiều ngắn ngủi, vị hiệu trưởng kia cho ngay ba bốn phiền toán đến tìm.

Cậu ta không phải là đứa trẻ con, nên ngoài mặt vẫn là muốn cùng hiệu trưởng giữ quan hệ tốt, chỉ có thể ủy khuất chính mình mà trưng vẻ mặt ôn hòa ra, nhất là vài ngày Chu Cảnh không có ở đây, cậu ta ngập tràn sầu khổ không người để kể, quả nhiên là sống một ngày mà như một năm.

Tô Ngôn tế hiệu trưởng xong, vừa đi vừa nói chuyện phiếm với Chu Cảnh: "Người bên cục cũng đến, anh nói Kỷ Minh có đến đây không?"

"Không biết, bất quá chuyện này cũng không phải do cậu ấy quyết định." Chu Cảnh lắc lắc đầu, trong lòng lại đột nhiên nhớ tới hiệu trưởng có nói ông chủ lớn của tập đoàn kia cũng tự thân đến, có thể hay không đây là hạng mục của tập đoàn Ân thị, cho nên lúc trước Ân Hướng Bắc mới bị tai nạn giao thông ở phụ cận núi Lam Nhạc.

Nhưng mà rất nhanh, anh lại phủ quyết khả năng này.

Bởi vì Ân Hướng Bắc, người này mắt còn cao hơn đầu, còn bị sạch sẽ quá đáng, muốn y mặc tây trang giày da đi lại trong núi, căn bản chính là không có khả năng.

Rồi sự thật chứng minh, Chu Cảnh đoán sai rồi, hơn nữa sai triệt để.

Hiệu trưởng, người bên cục với ông chủ lớn kia đi ngang qua cửa sổ phòng học, Chu Cảnh theo bản năng ngẩng đầu nhìn, đối diện với đôi mắt sâu như vực đen vạn trượng.

Màu mắt của Ân Hướng Bắc là màu đen thẫm, đây là đặc điểm Chu Cảnh đã phát hiện ra từ sớm, cho dù là người châu Á, đen thuần giống như y cũng coi như hiếm thấy. Khi y không rời mắt mà nhìn chằm chằm người nào, thì rất dễ dàng người đó sẽ sinh ra một loại ảo giác bị kẻ thù trời sinh bắt giữ.

Nhưng Hướng Nam lại không như vậy, rõ ràng là cùng một đôi mắt, trong mắt Hướng Nam lại để lộ vẻ đơn thuần đáng yêu.

Hướng Nam thích cùng Chu Cảnh lên lớp, nói là muốn nhìn thầy Chu thêm vài lần, không thể vào lớp học, y liền an an tĩnh tĩnh ghé vào bên cửa sổ.

Thỉnh thoảng Chu Cảnh sẽ thừa dịp học sinh viết ngày tháng quay đầu nhìn y, y liền vui vẻ hướng Chu Cảnh vẫy vẫy tay, cười sáng lạn vô cùng. Hướng Nam khi đó, Chu Cảnh chỉ cần quay ra là có thể biết y có ở chỗ cửa sổ hay không.

Nhưng giờ Hướng Nam không còn nữa, Chu Cảnh không còn nhìn ra phía cửa sổ cũng là điều đương nhiên.

Ân Hướng Bắc hiển nhiên cũng nhận ra Chu Cảnh, hai người ánh mắt nối liền ánh mắt, Ân Hướng Bắc như ngày thường khóe miệng hơi hơi giương lên thành một đường cung, nhưng điều y không tưởng tượng nổi chính là, Chu Cảnh lại quay đầu, dùng chính ngữ điệu không nhanh không chậm với vẻ mặt bất biến tiếp tục giảng bài.

Ánh mắt Ân Hướng Bắc cứng đờ, bọn họ kế tiếp muốn đi vào phòng học, dự giờ Chu Cảnh giảng bài, nhưng bị xem nhẹ như vậy, Ân Hướng Bắc liền thay đổi chủ ý, âm thanh lạnh lùng nói: "Tới lớp khác."

"Nhưng đã an bài tốt chính là phòng này..." Hiệu trưởng vẻ mặt khẩn trương, ông ta sỡ dĩ sắp xếp lớp Chu Cảnh, bởi vì biết Chu Cảnh tuyệt đối luôn soạn bài nghiêm túc, nhưng lớp khác thì ông ta quả thật không dám cam đoan.

Hơn nữa ông ta còn sợ Tô Ngôn ở đây, trước mặt cả dàn lãnh đạo tố cáo ông ta, lòng càng chột dạ không thôi.

Không cần Ân Hướng Bắc ra mặt, Văn Tín nói: "Chính vì vậy, cho nên chúng tôi muốn nhìn lớp một chút cũng không được sắp xếp trước."

"Nhưng mà..."

"Không có cái gì nhưng mà, nhanh chóng dẫn đường đi."

Hiệu trưởng còn muốn từ chối, lại bị cục trưởng cục giáo dục huyện trừng mắt nhìn, lời chưa ra trực tiếp bị đánh gãy, không có biện pháp, ông ta đành phải dẫn mọi người sang lớp Tô Ngôn đang dạy.

Tô Ngôn là giáo viên tiếng Anh, vốn là phần học mà bọn nhỏ trong thôn kém cỏi nhất. Hơn nữa chúng còn chưa thấy cảnh vật ngoài đời kia*, giờ tiết học này được thêm vào chỉ có thể miêu tả bằng hai từ khủng khiếp, ngay cả Tô Ngôn cũng phải gồng mình lên mới xong.

*ý chỉ trẻ con trong núi không được tiếp xúc nhiều với ngoại ngữ.

Bất quá điều Tô Ngôn không ngờ chính là, trong một đám người ngồi phía dưới lớp, cư nhiên có Hướng Nam...

Nhìn Hướng Nam hiện giờ tây trang giày da, chính là khôi phục ký ức, về với gia đình vốn có của mình rồi. Mà giờ khí chất của y đã thay đổi hoàn toàn, thế nên lúc đầu Tô Ngôn căn bản không có phát hiện, thẳng đến khi bị hiệu trưởng kéo đến gặp cả loạt lãnh đạo đòi bồi tội xin lỗi, cậu ta mới đột nhiên phát hiện người đứng trước mặt đúng là cái tên đã từng ngớ nga ngớ ngẩn bị mình lừa lấy đồ ăn, Hướng Nam.

Sau khi Chu Cảnh trở về, cậu ta từng hỏi tình trạng của Hướng Nam, Chu Cảnh chỉ là nói phẫu thuật thành công liền im miệng không hề đề cập nữa.

Chu Cảnh một thân một mình trở về, Tô Ngôn cũng có thể đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra, vì tránh để anh thương tâm, Tô Ngôn cũng tận lực tránh những chuyện có liên quan tới Hướng Nam.

Nhưng hiện tại, Hướng Nam cư nhiên xuất hiện trước mặt cậu ta.

Tô Ngôn phá lệ cao hứng nhìn Ân Hướng Bắc: "Hướng Nam! Anh thế nhưng đã trở lại!"

Hướng Nam?

Ân Hướng Bắc lông mày hơi nhướn, trong mắt lướt qua một tia hoài nghi.

Đây không phải lần đầu tiên có người gọi y là Hướng Nam. Chu Nghi còn có thể coi là nói đùa, mà tên tiểu tử trước mặt này, y căn bản chưa từng gặp qua, thế nhưng cũng gọi y là Hướng Nam.

Ý vị sâu xa nhất chính là, ngữ khí của cậu ta cùng vẻ mặt đều thập phần thân mật.

Nghĩ đến đây, Ân Hướng Bắc vươn tay phải ra, cười khẽ một tiếng nói: "Đã lâu không gặp."

Một câu như vậy của y, khiến cả nhóm người hiệu trưởng với cục trưởng đang nơm nớp lo sợ vì bài giảng công khai bị thất bại, lúc này mới dám thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Tô Ngôn cũng cười cười vỗ vai Ân Hướng Bắc: "Chờ anh đã lâu! Chút nữa ký túc xá sẽ ăn cơm, nhất định phải hảo hảo nói chuyện vài câu!"

Văn Tín muốn mở miệng uyển chuyển từ chối, lại bị Ân Hướng Bắc dùng ánh mắt ngăn lại.

Ân Hướng Bắc vẻ mặt như một gật gật đầu: "Được, theo ý cậu."

__Hết chương 42__

~~~~~THÔNG BÁO LÁN NHỎ TREO BIỂN NGHỈ TẾT~~~~~

Hùa theo người người nhà nhà nghỉ Tết, lán nhỏ của tui cũng sẽ nghỉ Tết theo lịch của mọi người:"3. Đùa thôi =))) Cái lý do chính là sống và làm việc theo tư tưởng và đạo đức "Quyết nói không với ngược tâm ngược thân ngược cả tinh thần lẫn đầu óc trong những ngày đầu năm", tui sẽ không post chương mới mấy ngày Tết đâu:v Với cả sau Tết lịch học và thi cử của tui cũng khá là dày nên chương mới có thể không còn ra được một chương/tuần nữa, sẽ chậm chạp hơn. Nói trước vậy là để mọi người đỡ sang năm mới đã đụng tin nản vậy hoy, nhưng tui vẫn sẽ tiếp tục edit bộ này, hứa không bỏ hố đâu vậy nên mọi người yên tâm nhé <3

Chúc tất cả mọi người năm mới vui vẻ, an khang thịnh vượng, vạn sự như ý nhaa!

Mãi yêu <3

__30 Tết 2019__

*giải thích câu 摸不着头脑:

Câu nguyên gốc là"丈二和尚摸不着头脑" = "Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não" = sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.

Tức là theo những gì tui mò mẫm được trên Baidu, thì ngày xửa ngày xưa, có truyền thuyết cũng cổ xưa, nói về mê cung "Bát Quái" La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Nơi đây có phong cảnh tuyệt đẹp, cấu trúc của La Hán Đường cực kỹ chặt chẽ và có bố cục kiến trúc rất lạ. Nó luôn thu hút khách du lịch đến và chiêm ngưỡng. Người ta nói rằng tòa kiến trúc đồ sộ này được thiết kế bởi một nhà sư vào thời đó. Chẳng ai biết tên của nhà sư đó cả, chỉ biết ông ấy cao hơn hai trượng, nên mọi người gọi luôn là Trượng Nhị hòa thượng. Trong quá trình xây dựng, các thợ thủ công bối rối vô cùng, vì Trượng Nhị hòa thượng không hề vẽ các bản vẽ thiết kế, ngay cả kế hoạch xây dựng như thế nào cũng không nói nốt. Ông ấy chỉ dẫn các công nhân làm việc như một quản đốc vậy, nghĩ tới đâu làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều cực kỳ mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, cảm giác tòa nhà gì mà tầm phào khủng khiếp, gì mà rẽ trái, xoắn phải, uống cong về phía đông lại ngoặt sang phía tây, tất cả mọi người đều không hiểu.

Nhưng họ vẫn làm theo, và chờ ngày công trình được hoàn thành. Chỉ đến khi La Hán Đường được xây dựng xong, lúc này mọi người nhìn kỹ hơn, mới thấy thành quả những gì học đã làm ra: hình dạng đẹp, bố cục hợp lý, tinh tế mà rõ ràng là những điều mà người ta nghĩ tới khi thấy La Hán Đường. Điều này làm mọi người càng ngạc nhiên và thán phục vị hòa thượng ấy hơn, không ai trong số họ không ngưỡng mộ sức mạnh đầu óc của Trượng Nhị hòa thượng.

Kể từ đó, mọi người đều nói "Sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng", về sau câu này được truyền miệng rồi lược bớt còn "摸不着头脑" aka sờ không được suy nghĩ với ý nghĩa là mù mờ, không hiểu rõ sự việc.