Thương mẫu cười đắc ý nhìn Thương phụ. "Thiếp biết rõ, vì Hàn phu sinh đã viết thư báo tin là Hàn tiểu thư đã được mười bốn tuổi nên có thể sánh duyên chính thức với Thần nhi của chúng ta."

Vừa nghe xong tin tức này, khuôn mặt lo lắng của Thương phụ cũng lộ ra nụ cười hớn hở.

Rồi đột nhiên vẻ mặt ấy mất hẳn. "Nhưng nếu người của Hàn gia biết chuyện của Thần nhi, bọn họ sẽ vẫn đáp ứng gả con gái cho Thần nhi hay sao?"

Đây cũng chính là nỗi lo của Thương mẫu. Thoáng chốc, vẻ mặt của hai người đều buồn bã.

Thương Đông Thần bỗng không nghe cha mẹ nói tiếp, hơn nữa nụ cười trên mặt cũng biến mất, hắn bỗng sợ không có được vợ liền vội vàng kéo tay Thương lưu thị làm nũng nói. "Mẹ, con muốn vợ, con muốn lấy vợ."

Thương mẫu thấy dáng vẻ này của con trai, thầm cắn răng quyết định nói. "Thần nhi cũng chẳng phải kém cỏi gì. Tuy thằng bé không quá thông minh nhưng cũng có hai bản lãnh mà người khác không có, đây chính là ưu điểm của nó."

"Ừ, thế cũng được. Nhưng trước hết, chúng ta nên đến Hàn gia xem một chút, nếu Hàn gia tán thành hôn sự giữa hai nhà thì về sau Thương gia chúng ta sẽ tận lực trợ giúp việc buôn bán của Hàn gia là được." Nhìn ánh mắt đầy hy vọng của vợ con mình, Thương phụ chỉ có thể gật đầu đáp ứng, giờ cũng chỉ có biện pháp này để báo đáp Hàn gia mà thôi.

Ba ngày sau, hai chiếc xe ngựa rời khỏi Thương phủ hướng tới Hàn gia ở trấn Hà Diệp.

Bởi vì việc giải trừ hôn ước giữa Hàn gia và Ngô gia mà bỗng nhiên lưu truyền tin đồn.

Đại đa số đều chê bai Hàn Mạch Như mà khen ngợi Ngô gia.

Ví dụ nói nữ nhi của Hàn gia không biết tốt xấu mà từ hôn với người tốt như vậy, nhất định là đã tìm được một nam nhân có tiền có thế lực hơn Ngô gia công tử.

Còn có người nói nữ nhi của Hàn gia là cô gái trong ngoài không đồng nhất, ngại bần tham phú, là nỗi sỉ nhục của trấn Hà Diệp.

Hàn Mạch Như đang ngồi đọc sách trong vườn tỏa hương thơm ngát. Lục Nhi tức giận bất bình, đem những lời đồn đại này kể cho tiểu thư nhà mình nghe.

"Tiểu thư, người có nghe những gì Lục Nhi vừa nói không ạ? Bọn người kia thật quá sức ghê tởm, rõ ràng chẳng biết chân tướng sự việc mà lại dám tung lời nói xấu tiểu thư như thế, thật là cực kỳ ghê tởm mà." Lục Nhi vừa tức giận vừa đau lòng vì tự nhiên tiểu thư của mình lại bị bọn người ngoài kia đặt điều nói xấu như thế.

Hàn Mạch Như bỏ sách xuống, liếc nhìn Lục Nhi thay mình bất bình, nàng liền nở nụ cười dịu dàng, cầm bình trà trên bàn rót cho mình một chén, đưa cho Lục Nhi đang thở phì phò rồi ôn hòa nói. "Uống hớp trà trước đi, nhìn ngươi tức giận thế kia mà."

Lục Nhi đưa tay nhận lấy, uống hết ly trà rồi mới chợt nhớ mình vừa uống trà do tiểu thư rót, gương mặt bỗng trở nên thiếu tự nhiên. "Tiểu thư, thế nào người lại rót trà cho Lục Nhi ạ? Lục Nhi không phải cố ý uống hết ly trà đó đâu."

Hàn Mạch Như ngăn hành động tính quỳ xuống của Lục Nhi, cười nói. "Không sao, đằng nào cũng đã uống rồi, ta cứ xem như ngươi vô tội đi."