Trước tiên, Ngô Hạo Thiên cũng không trả lời, vừa tiến vào ánh mắt của hắn đảo qua toàn bộ tửu lâu, cho đến khi ánh mắt của hắn không nhìn thấy người mình muốn tìm, lúc này mới không cam không nguyện quay sang nhìn chưởng quầy.

Đầu tiên hắn kéo chưởng quầy đến một chỗ tương đối kín đáo, nhỏ giọng hỏi bên tai chưởng quầy, "Chưởng quầy, ta muốn hỏi thăm ngươi một việc, ngươi hãy thành thật trả lời là được rồi." Không biết từ khi nào, trong tay hắn đã xuất hiện một thỏi vàng nhỏ.

Chưởng quầy vừa nhìn thấy, hai mắt đã sáng lên, tay hắn nhanh nhẹn thoáng một cái, thỏi vàng kia không còn trong tay Ngô Hạo Thiên nữa, như là sợ thỏi vàng kia là giả, hắn còn cho lên miệng cắn cắn mấy cái, cho đến khi xác nhận được đúng là thật hắn mới cho thỏi vàng vào trong người.

Chưởng quầy cười nịnh nọt hỏi Ngô Hạo Thiên, "Không biết Ngô đại thiếu gia muốn biết chuyện gì? Nếu lão hủ biết chắc chắn sẽ nói thật cho thiếu gia biết."

"Tốt lắm, đừng dông dài, ta hỏi một chuyện đơn giản thôi, Hàn gia tiểu thư có phải đang ở gian phòng của tửu lâu, bọn họ ở phòng nào?" Ngô Hạo Thiên không kiên nhẫn trực tiếp đem vấn đề hỏi thẳng chưởng quầy, hắn lúc này chỉ muốn biết Hàn Mạch Như còn ở trong tửu lâu hay không, cơ hội này hắn không bỏ qua được.

"Hóa ra là chuyện này, thiếu gia hỏi đúng người rồi, Hàn tiểu thư vẫn còn ở trong tửu lâu của ta, ngay tại phòng chữ thiên nhất hào ở lầu hai. . . . ."

Câu nói tiếp theo của hắn còn chưa có nói xong, Ngô Hạo Thiên đang bên cạnh vội xoay người, hướng lên lầu hai đi tới.

Đi nhanh đến phòng chữ thiên nhất hào, Ngô Hạo Thiên không có gõ cửa mà trực tiếp dùng chân đá văng hai cánh cửa ra.

Khoảnh khắc cửa phòng vừa bị văng ra, đập ngay vào mắt Ngô Hạo Thiên là hình ảnh Hàn Mạch Như đang gắp một khối hoa cúc cao bỏ vào miệng Thương Đông Thần, hình ảnh chói mắt như vậy càng khiến cho Ngô Hạo Thiên thêm tức giận, hắn trực tiếp mắng: "Đúng là nữ nhân không biết xấu hổ."

Cửa phòng đột nhiên bị đá văng, làm cho bọn Hàn Mạch Như đang ngồi trong phòng liền phát hoảng, Tiểu Ngũ cùng Lục Nhi đứng chắn trước Hàn Mạch Như và Thương Đông Thần, để tránh cho nam nhân này nhất thời nổi điên gây tổn hại đến chủ tử của bọn họ.

Hàn Mạch Như từ trong kinh hoảng lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy xuất hiện ở cửa phòng lại là nam nhân mà cả đời này nàng cũng không muốn gặp lại – Ngô Hạo Thiên, trên mặt trở nên lạnh lùng, ánh mắt khinh thường nhìn hắn liếc mắt một cái, trên tay động tác cũng không ngừng, lấy khăn tay lau một chút bánh đang còn dính ở khóe miệng cho Thương Đông Thần đang ngồi bên cạnh nàng.

Ngô Hạo Thiên đứng ở ngưỡng cửa trừng lớn mắt với Hàn Mạch Như, người mà vừa thấy hắn xuất hiện liền liếc cũng không liếc nhìn hắn lấy một cái, một lát sau, hắn rốt cuộc không nhịn được mở miệng trước, quát: "Hàn Mạch Như, ngươi đem Ngô Hạo Thiên ta vất bỏ, ta thật muốn nhìn thấy ngươi tìm được nam nhân như thế nào để thành thân." Hắn một mặt đắc ý đi vào.

Khi còn cách bọn Hàn Mạch Như vài bước, Ngô Hạo Thiên đã bị Tiểu Ngũ cùng Lục Nhi cản đường.

Hiện tại Ngô Hạo Thiên mất đi lý trí, toàn thân tràn đầy sức mạnh, hơn nữa hồi còn bé hắn có học qua võ, Tiều Ngũ và Lục Nhi căn bản không đủ sức để cản hắn lại, hai tay hắn đẩy một cái hai người Tiểu Ngũ và Lục Nhi liền ngã lăn ra đất.