Một tuần nữa lại sắp trôi qua, mỗi ngày của cô đều đi làm, lên trường và lại đi làm.

Dự án của cô đã hoàn thiện khoảng chín mươi tám phần trăm, hai phần trăm còn lại chỉ có thể nhờ Vương Minh Thần.
Trong lúc cô không biết mở lời như thế nào thì anh đã chủ động tìm đến cô ngay trong giờ làm việc.

Mặc dù hành động này của anh đang góp phần biến tin đồn trong công ty thành sự thật nhưng Hạ Diệp cũng chẳng hơi đâu quan tâm mấy vấn đề vớ vẩn đấy nữa.

May là anh chủ động mở lời trước.
Anh bảo cô có thể lên phòng làm việc của anh để làm nhưng cô nhất quyết từ chối.

Ở đây nói chuyện thì không sao, lên trên đó cả công ty lại đồn hai người làm chuyện mờ ám thì không hay chút nào.
Vì cô kiên quyết từ chối nên đành phải hi sinh một ngày chủ nhật quý giá của mình.

Vương Minh Thần hẹn cô tám giờ ở dưới tòa chung cư, sau đó anh sẽ đưa cô tới chỗ anh hay làm việc.
Đúng tám giờ, Hạ Diệp ra khỏi nhà.

Quả nhiên anh đã đứng đợi cô ở dưới.

Hầu như lúc nào anh cũng đến trước giờ, chưa một lần nào đón cô muộn cả.
Ngắm đường phố được gần nửa tiếng, cuối cùng cô cũng được xuống xe.

Trước mặt cô là một tòa chung cư cao cấp, quả nhiên là người có tiền.
Vương Minh Thần dẫn cô lên tầng số mười của tòa nhà, sau đó dẫn cô vào nhà của mình.

Ngay cả cái cửa cũng là nhận diện khuôn mặt, xịn thật đấy.
Vừa bước vào nhà, cô đã có cảm giác lạnh lẽo, lạnh cả sống lưng.
“Trong nhà nhiều robot nên tôi rất ít khi bật điều hòa.” Thấy cô ôm người, anh nhanh chóng đi bật điều hòa, chẳng mấy chốc đã có cảm giác ấm hơn.
Hạ Diệp ngồi xuống ghế sofa, nhìn xung quanh phòng khách.

Căn nhà rộng như thế này mà anh lại dùng để làm việc, đúng là xa xỉ mà.

Dưới sàn nhà, hai robot quét nhà chậm rãi chạy qua, mỗi con một hướng, trông vô cùng thú vị.
“Em thích nó không?” Vương Minh Thần đưa một cốc cà phê nóng hổi cho cô, ngồi lên thành ghế sofa, hỏi.

“Thích.

Có con robot quét nhà này rất tiện lợi.” Cô uống một ngụm cà phê, chậm rãi nói, mắt nhìn chằm chằm robot quét nhà.
“Cho em một con đấy.”
“Thật à?” Hạ Diệp nghe xong liền sáng mắt, quay sang nhìn anh.
Vương Minh Thần gật đầu, nói: “Dù sao cũng là đồ được tặng, em thích thì cứ lấy.”
“Vậy thì cảm ơn anh trước nha.

Hihi.” Cô tủm tỉm cười, sau đó lại ngắm robot.
Ngồi ở phòng khách, Hạ Diệp vô tình nhìn thấy chiếc máy tính ở bên trong.

Nhìn căn phòng đó có vẻ rất chuyên nghiệp.
“Phòng đấy là phòng máy tính, lúc còn học đại học dùng để chơi game, giờ thì thành phòng đánh code của tôi.” Nhìn theo ánh mắt và biểu cảm trên gương mặt cô mà anh cũng đoán được cô đang tò mò điều gì.
“Lợi hại.

Dân IT có khác.” Hạ Diệp giơ ngón cái lên, vẻ mặt khâm phục.
“Em có thể đi thăm nhà tôi, tùy ý.” Nói rồi, anh đứng dậy, sau đó đi vào căn phòng máy tính kia.
Bản tính tò mò của Hạ Diệp trỗi dậy, cô đi xung quanh nhà anh, ngắm nghía từng ngóc ngách một, không bỏ sót một chỗ nào.

Nhiều thứ tự động hóa nên cô có chút bỡ ngỡ, chẳng hạn như cánh cửa của nhà tắm, cửa tự động, đèn cũng là cảm biến.

Nhà anh trưng bày khá nhiều loại linh kiện và nhiều loại robot.

Mặc dù cô cũng chẳng biết nó là cái gì nhưng vẫn cứ ngắm.
Cà phê uống hết, chưa gì đã gần hai tiếng trôi qua.

Lúc cô nhìn đồng hồ thì đã mười rưỡi rồi.

Thật không thể tin được là cô đã bỏ mất hai tiếng quý giá để đi ngắm nhà của anh.
Nhìn vào phòng làm việc, Hạ Diệp thấy Vương Minh Thần đang hoàn thiện bản thiết kế cho mình.

Vậy mà từ nãy giờ cô lại đi làm việc vô bổ.

Cô bước vào trong, đứng sau lưng anh, nhìn anh làm việc.

“Ngồi xuống ghế đi, đừng đứng nữa.” Anh cũng cảm nhận được là cô đứng sau lưng, tay vẫn gõ bàn phím, mắt vẫn nhìn màn hình, cất giọng.
Hạ Diệp nghe lời, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Cô vừa nhìn anh làm việc vừa ngắm căn phòng.

Có ba giàn máy tính, ba chiếc ghế và ba chiếc sofa nhỏ.

Nếu cô đoán không nhầm thì căn nhà này trước kia là của ba người.

Có lẽ là của anh, Tôn Trạch và Lưu Kiệt.

Ba người họ thân nhau như vậy mà.
Bằng chứng rõ ràng, suy luận của cô là đúng.

Ở trên tường có treo một tấm ảnh, có ba người, thực sự là Vương Minh Thần, Tôn Trạch và Lưu Kiệt.
“Tôi xử lí gần xong rồi, chắc phải ngồi đợi một lúc lâu đấy.” Anh khẽ xoay cổ tay, tựa người vào ghế.
“Nhanh vậy á?” Hạ Diệp nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên.
“Chuyện này với tôi thì có là gì.” Anh nhếch môi cười, giọng tự đắc.
“Đỉnh thật đấy.” Cô lại giơ ngón cái lên tán thưởng anh, sau đó nhìn vào màn hình máy tính.
“Gần mười một giờ rồi, em đói chưa?” Vương Minh Thần nhìn điện thoại, sau đó quay sang hỏi cô.
“Ch...!Chưa…”
“Ọc ọc…”
Ôi! Cái bụng phản chủ này nữa!
Hạ Diệp chưa kịp nói hết câu thì cái bụng của cô đã vang lên tiếng kêu đòi ăn.

Biết trước là sẽ nhục thế này thì sáng nay cô đã ăn rồi.

Bây giờ thực sự muốn kiếm một cái hố để chui xuống quá.
Vương Minh Thần khẽ cười, sau đó gõ nhẹ đầu cô một cái: “Cái bụng của em thành thật hơn em nhiều đấy.”
Mặt Hạ Diệp càng đỏ hơn, chỉ biết nhìn anh đi ra ngoài.
Vương Minh Thần xuống bếp, đeo tạp dề vào, sau đó mở tủ lạnh ra, lấy một ít đồ ra để sơ chế.


Nhìn thấy bộ dạng này của anh, cô có chút ngạc nhiên.
“Anh biết nấu ăn sao?” Hạ Diệp đi ra ngoài, thắc mắc.
“Ừm.

Phải biết chứ, sau này còn phải nấu cho vợ ăn nữa chứ.” Anh bật cười, như thể cô đang hỏi một điều ngớ ngẩn vậy.
“Chà, xui mới lấy anh đấy.” Cô chẹp miệng, sau đó ngồi xuống ghế, cầm cuốn sách lên đọc thử.
“Vậy chắc em là người xui đấy rồi.” Anh quay ra nhìn cô, sau đó nhếch môi cười.
“Xì!” Cô không thèm để ý anh nữa.

Hở tí là lại thính.

Mặc dù cảm giác có chút quen dần với mấy câu nói bất ngờ của anh.
Bữa trưa cũng đã dùng xong, Hạ Diệp lại tiếp tục công cuộc nhìn anh làm việc.

Chỉ ngồi bên cạnh nhìn thôi mà cô muốn phát chán.

Rửa mặt cho đỡ buồn ngủ xong, Hạ Diệp mới phát hiện một căn phòng mình chưa khám phá.

Thế là sự tò mò khiến cô mở cửa căn phòng.
Hóa ra đây là phòng ngủ, bài trí đơn giản nhưng vô cùng tinh tế.

Điều khiến cô thích thú là cái giá sách to đùng kia.

Tiến lại gần, Hạ Diệp dường như rất muốn ôm toàn bộ những cuốn sách kia về nhà.
Vô tình, cô liếc mắt về phía chiếc bàn ngay bên cạnh giường.

Đôi mắt khẽ chớp, một chớp, hai chớp…
“Aaaaaa!”
Tiếng hét kinh hoàng của cô vang lên, Vương Minh Thần nghe thấy liền lập tức chạy ra ngoài.

Anh chạy nhanh đến phòng ngủ, nơi mà tiếng hét vang lên.
“A!”
Đang chạy vào phòng thì Hạ Diệp lao với tốc độ ánh sáng ra, hai người va vào nhau một cách bất ngờ.

Vương Minh Thần không kịp phản ứng, anh không dừng lại kịp, cho nên bị ngã về phía sau.

Hạ Diệp cũng ngã, nhưng may mắn thay, cô chẳng thấy đau một chút nào.
Đầu Vương Minh Thần bị đập vào tường nên có chút bị choáng, anh đưa một tay ôm đầu, mặt mày nhăn nhó, một tay chống đỡ lấy người.
“A… Anh có sao không?” Hạ Diệp lúc này đang nằm hoàn toàn trên người anh, lúc cô chống tay dậy, tư thế này trông quá quyến rũ đi.

Hai người họ như thế này, ai không biết rất dễ hiểu lầm hai người đang làm chuyện mờ ám.
“Không sao.

Có chuyện gì mà em hét toáng lên vậy?” Anh xoa xoa đầu, gương mặt vẫn nhăn nhó vì đau.
“Có… Có nhện…” Mặt cô dần tái mét lại, không dám quay đầu nhìn lại vào trong.
Vương Minh Thần ngây người một lúc, sau đó bật cười, đưa tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Mấy con nhện đó là giả, là robot gắn camera của Tôn Trạch.”
Nhìn bộ dạng sợ hãi của cô, anh vừa thấy thương vừa thấy buồn cười.
“Nhưng… Nhưng mà…” Hạ Diệp cũng không biết nên nói gì, chỉ biết đỏ mặt rồi lắp bắp.
“Nếu em muốn duy trì tư thế này thì tôi cũng không ngại đâu.” Anh nhẹ giọng nhắc nhở.
Sau đó, cô mới phát giác ra mình đang đè vào người anh, nhanh như chớp, cô đã đứng dậy rồi đi nhanh ra ngoài phòng khách.
“Tôi không ngờ là em lại sợ nhện đấy.

Mấy con nhện giả thôi mà cũng sợ sao?” Anh đi theo cô, tay vẫn xoa xoa đầu.

Có vẻ cú đập đầu đấy khá đau.
“Thực ra thì…”
Hạ Diệp thành thực kể lý do mà cô sợ nhện cho anh nghe.

Hồi cô năm tuổi, vào một ngày đẹp trời nọ, cô được bố mình cho đi cắm trại theo đoàn ở một vùng quê.

Vì lúc nhỏ tò mò, ham chơi nên khi thấy một đám lá cây kì lạ ở trên cao, cô bé Tiểu Diệp đã lấy que chọc vào.

Kết quả là một đống sinh vật nhỏ xíu rơi vào đầu, bò khắp người cô.

Lúc đó quá bất ngờ, cô bé năm tuổi chỉ biết khóc lóc rồi chạy đi.

May là tổ nhện đó không có độc, chỉ bị ngứa một chút.

Hạ Diệp từ đó trở đi bị ám ảnh mấy con nhện.

Dù là to hay nhỏ, loài nhện nào cô cũng sợ, ngay cả nhện giả cũng không thể thoát khỏi sự ám ảnh.

Ngay cả khi gặp rắn cô cũng không cảm thấy sợ như khi gặp nhện.
Bị tổ nhện rơi vào đầu, bị một lũ nhện bò khắp người, liệu có ai không sợ cơ chứ.

Hơn nữa, lúc đó cô cũng chỉ mới năm tuổi.

Một đứa bé mới năm tuổi làm sao có thể chịu nổi nỗi ám ảnh như thế kia chứ.