Mặt trời đã lên cao đỉnh đầu, Hạ Diệp tỉnh dậy với cái đầu đau nhức.

Cô đang ở đâu thế này?
Lăn đi lăn lại vài vòng, cuối cùng cô cũng tỉnh ngủ.

Chín giờ sáng, lâu lắm rồi cô mới dậy muộn như thế này.

Ôi cái đầu đau nhức.

Nhớ lại chuyện tối qua, có vẻ cô đã uống say, cho nên không còn nhớ rõ nữa rồi.
Mặc dù không biết lúc say cô có làm gì kì quái không nhưng hôm nay cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

Sau khi chia sẻ cục tức với sư huynh, cả người cô nhẹ nhõm hẳn.

Cô cũng nên kể cho Lạc Du càng sớm càng tốt.

Nhưng có điều, sợ lúc kể xong, cô bạn thân của cô sẽ tức đến nỗi đi làm loạn ở công ty cô mất.
Đánh răng rửa mặt xong, Hạ Diệp lại lên giường nằm.

Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu, sau đó cô mới mở lên.

Cô đi check tin nhắn, check cuộc gọi.

Nhưng chẳng có một cái tin nhắn hay một cuộc gọi nhỡ nào cả.

Cảm giác trong người hơi tức tối.
Cô cứ nằm ườn trên giường, phồng má nhìn điện thoại.

Chẳng biết cô đang chờ đợi điều gì nữa.

Trong lòng đan xen vô cùng nhiều cảm xúc, hụt hẫng, tiếc nuối, bực bội.
Sáng thứ hai đầu tuần, Hạ Diệp đã chuẩn bị sẵn đơn xin nghỉ việc, bây giờ chỉ việc đi đến RC, nộp và yêu cầu được chấp thuận là được.

Lúc trước kí hợp đồng, cô đã đọc kĩ, không có điều khoản nào bất lợi liên quan đến việc nghỉ thực tập, cho nên cũng hơi an tâm.

Tuy nhiên, lúc cầm trên tay tờ đơn, cô cứ có cảm giác không nỡ, dường như vẫn hơi tiếc nuối.
Nhưng không, bây giờ cô phải dứt khoát lên.

Cô không thể chịu đựng mấy cái tin đồn nhảm kia nữa rồi.


Có thoát khỏi RC thì cô mới quay về cuộc sống bình thường này.

Đều tại Vương Minh Thần, tất cả đều do anh ta gây ra, cô không có việc gì phải hối tiếc cả.

Không sợ không có công ty tốt hơn RC.
Hạ Diệp mặc chiếc váy dài quá gối, bên ngoài là chiếc áo len, chân đi giày nike.

Trang phục của cô hôm nay cũng giống như lúc đi làm, nhưng khác mỗi điều là cô đeo thêm chiếc kính đen, trông khá ngầu.

Và mục đích hôm nay của cô không phải là đi làm mà là để chấm dứt công việc này.

Theo sau cô là anh chàng cao ráo, đẹp trai, mặc âu phục màu đen.

Nhìn như thể cô có riêng một vệ sĩ đi cùng vậy.
Trình Minh Thành vì lo lắng cho cô nên không yên tâm để cô đi một mình.

Anh đi theo sau cô, đảm bảo cô thuận lợi nộp đơn xin nghỉ việc.

Nghe thì có vẻ hơi khoa trương nhưng sau lời kể của Hạ Diệp, anh hoàn toàn không có một chút hảo cảm nào đối với RC.
Hạ Diệp dẫn Trình Minh Thành tới phòng nhân sự để nộp đơn xin nghỉ việc.

Cô đi vào trong, để anh ở ngoài hành lang chờ.

Thấy Hạ Diệp nộp đơn xin nghỉ, nhân viên phòng hành chính có chút khó xử khi nhìn hồ sơ và hợp đồng của cô.
“Cái này… Mong cô chờ một chút.

Cái này chúng tôi không thể xử lí được.” Nhân viên cười một cách khó xử, sau đó gọi điện thoại nội bộ.
Một lúc sau, giám đốc phòng nhân sự cuối cùng cũng xuất hiện.
“Giám đốc.” Nhân viên kia kính cẩn chào hỏi.
“Hạ Diệp, tôi nghe nói em muốn xin nghỉ việc.

Thật hay giả vậy?” Lưu Kiệt lập tức vào vấn đề chính, trực tiếp hỏi Hạ Diệp.
“Giám đốc Lưu, tôi đích thị là muốn xin nghỉ việc.” Hạ Diệp cười nhẹ, gật đầu một cách kiên quyết.
“Em có thể cho tôi biết lí do không?” Lưu Kiệt thắc mắc.
“Có ghi rõ trong đơn xin nghỉ, giám đốc cứ từ từ đọc.” Cô từ tốn chỉ vào tờ đơn trên bàn.
Lưu Kiệt cầm tờ đơn lên, đọc một lượt, hàng lông mày của anh khẽ nhíu lại.

Có vẻ lí do là những tin đồn nhảm kia.

“Nếu em không hài lòng về điều gì, em có thể báo cáo, chúng tôi sẽ giải quyết triệt để.

Có thể không xin nghỉ được không?” Lưu Kiệt cố gắng thuyết phục cô.
“Xin lỗi giám đốc Lưu, tôi đã quyết định rồi.

Có lẽ từ đầu đi thực tập là quyết định sai lầm của tôi, mong anh suy xét.

Hơn nữa, tôi cũng có lòng tự trọng, tôi không xứng được thực tập ở đây, mong anh chấp thuận cho tôi được chấm dứt hợp đồng.” Câu nói sau của cô nghe giống như đang mỉa mai thì đúng hơn.
Anh nghĩ mình có làm thế nào cũng không thể thuyết phục cô.

Tuy nhiên, một nhân tài như cô sau này sẽ vô cùng triển vọng đối với RC, hơn nữa, Vương Minh Thần cũng tuyệt đối không đồng ý đâu nhỉ.
“Tôi không thể xử lí đơn xin nghỉ của em, bởi vì người kí hợp đồng với em là Vương Minh Thần, em cần phải chờ cậu ta về rồi mới xử lí.” Lưu Kiệt khó xử nói.
“Vậy được, tôi sẽ chờ.” Hạ Diệp khẽ gật đầu.

“Giám đốc Lưu, làm phiền anh rồi, tôi xin phép đi trước.” Nói rồi, cô đi ra ngoài.
Lưu Kiệt thở dài một hơi.

Thấy Hạ Diệp đi cùng một người đàn ông, nhìn vẻ ngoài kia, anh nghĩ đó đích thị là tình địch của lão Vương rồi.
“Giám đốc.

Hình như tôi biết lý do mà cô Đinh xin nghỉ.” Một nhân viên nhiều chuyện nói.
Lưu Kiệt chăm chú lắng nghe: “Nói.”
“Tôi nghe nói hôm thứ bảy phòng thiết kế có đi ăn, cô Đinh cũng đi.

Sau đó nhân viên trong phòng nói cô ấy là tiểu tam, cô ấy phản bác, không ngờ lại bị trưởng phòng Liễu hắt rượu lên người, còn bị tát một cái.

Nếu là tôi chắc tôi cũng nghỉ việc.”
Nghe xong, Lưu Kiệt khẽ lắc đầu.

Mọi chuyện ngày càng nghiêm trọng rồi.

Không xử lí là không ổn.
Sau đó, Lưu Kiệt đi ra ngoài, gọi một cuộc điện thoại cho Vương Minh Thần.
“Cậu nói cô ấy muốn nghỉ?” Nghe giọng Vương Minh Thần có vẻ bất ngờ.
“Ừ.

Rắc rối hơn cậu nghĩ đấy.


Hơn nữa một phần lí do cũng liên quan đến cậu.

Thu xếp ổn thỏa rồi về giải quyết đi.”
“Lát nữa tôi về liền.

Cậu book vé cho tôi đi.

Xong việc tôi lên máy bay luôn.” Vương Minh Thần khẩn trương nói.

Anh vốn định mua quà cho cô, xem ra bây giờ không kịp rồi.
----------
Trình Minh Thành đưa Hạ Diệp tới trường đại học X.

Vừa vào cô đã đi gặp giáo sư Lý.
“Tiểu Diệp, sao em lại ở đây?”
Nhìn thấy Hạ Diệp, giáo sư Lý vô cùng bất ngờ.

Đáng lẽ giờ này cô đang ở công ty thực tập mới phải chứ.
“Giáo sư, em xin nghỉ rồi.

Em sẽ không đi thực tập nữa đâu.” Hạ Diệp ngồi phịch xuống ghế sofa, thở dài.
“Sao vậy? Lúc trước không phải em nói ở đó rất tốt sao?” Giáo sư Lý cũng ngồi xuống ghế, rót trà cho cô.
“Áp lực tâm lí.

Em quay trở lại vẽ vời và đọc sách đây.” Cô khẽ lắc đầu.
“Vậy cũng được.

Không thực tập cũng không sao, thầy cũng không ép em.

Nếu giờ đã không còn là thực tập sinh, vậy em cũng nên chuẩn bị cho cuộc thi đi.” Giáo sư Lý gật gật đầu, nâng tách, uống một ngụm trà.
“Em cũng có dự tính thế.”
Thông báo cho giáo sư Lý xong, Hạ Diệp chờ đến trưa rồi đi tìm Lạc Du.

Nhưng sau đó cô mới biết Lạc Du đã đi ăn trưa với Tôn Trạch rồi.

Cách đây mấy hôm cô bạn thân cũng đã khoe với cô rằng cô ấy đã chính thức hẹn hò với anh cảnh sát.

Giờ thì có lẽ cô lại bị bỏ rơi, bơ vơ một mình rồi.

Cũng thấy hơi ghen tị với Du Du, tìm được một người tốt như vậy để yêu đương.
Không biết bao giờ cô mới được trải nghiệm cảm giác yêu đương đây nhỉ? Nghĩ đến đây, trong đầu cô xuất hiện hình ảnh của Vương Minh Thần.

Nụ cười, gương mặt đẹp trai ấy khiến cô phải xao xuyến.
Ể? Khoan đã! Cô đang nghĩ vớ vẩn gì vậy? Tại sao lại là Vương Minh Thần chứ? Cô thù còn không hết nữa là.
Để giết thời gian cũng như đỡ chán, Hạ Diệp đi vào thư viện trường đọc sách.


Ngồi chỗ ngồi quen thuộc, vừa đọc sách vừa ngắm cảnh trong sân thể dục.

Hình ảnh “nàng thơ” của cô thu hút không ít ánh nhìn của các nam sinh viên.
Hình ảnh cô gái xinh đẹp của khoa kiến trúc đang đọc sách đã không còn là điều xa lạ.

Chỉ là lâu lắm rồi mới được nhìn thấy nên có chút ngỡ ngàng.
Gần tối, Hạ Diệp nhắn tin cho Trình Minh Thành, nói anh có thể đón cô được rồi.

Trong lúc đứng ở cổng trường chờ sư huynh đến đón, vô tình, cô nhìn thấy chiếc Mercedes dừng lại bên đường.

Hình ảnh này trông khá quen thuộc, cả người đàn ông vừa bước xuống xe kia nữa.
Trong chốc lát, cô thấy người đàn ông đó hối hả chạy về phía cô.
“Tại sao em lại muốn nghỉ?” Giọng nói gấp gáp vang lên, cổ tay cô bị nắm chặt lại.
Hạ Diệp hất mạnh tay của anh ra, sau đó trừng mắt nhìn anh: “Vương Minh Thần, xem ra anh vẫn chưa biết chuyện gì cả nhỉ.

Vậy được, nói cho anh biết, tôi không thể chịu nổi anh nữa rồi.

Hơn nữa, tôi vốn dĩ không xứng để thực tập ở công ty hàng đầu của anh.” Cô gằn từng chữ một, cách xa anh ra.
Vương Minh Thần ngây người, muốn nắm lấy tay cô, kéo cô về bên người nhưng rồi lại thôi.
“Em vốn dĩ có thể báo với tôi những chuyện bất lợi.

Tại sao không nói?” Anh hơi kích động, giọng có chút lớn.
Hạ Diệp hơi bất ngờ, lần đầu tiên anh lớn tiếng với cô như vậy.

Cô nhếch môi cười nhạt: “Thân làm ông chủ, anh còn chẳng biết công ty mình đang xảy ra chuyện gì.

Nếu đã biết rồi, tại sao còn hỏi tôi lý do xin nghỉ? Sức chịu đựng của tôi có giới hạn, anh lo mà đi quản nhân viên của mình đi.”
“Tôi sẽ giải quyết ổn thỏa, em có thể không nghỉ được không?” Anh nắm lấy cổ tay cô, giọng nhẹ nhàng hơn lúc nãy.
“Không thể.

Vương Minh Thần, tôi không muốn dính líu gì tới anh nữa, đặc biệt là mấy tin đồn sai sự thật kia.

Mong anh đừng làm phiền tôi nữa.” Hạ Diệp hất tay anh ra, sau đó cất bước rời đi.
Đúng lúc này, chiếc xe của Trình Minh Thành cũng đã tới, cô nhanh chóng lên xe, đóng cửa xe thật mạnh.
Nhìn theo chiếc xe, Vương Minh Thần có cảm giác cay đắng.

Lại nhìn bàn tay mình trong không trung, anh bất giác nắm chặt lại, nở một nụ cười tự giễu.

Đúng, tất cả đều do anh, anh đưa cô vào vậy mà không một chút quan tâm đến cô, để cô chịu đả kích lớn như vậy.

Miệng thì nói thích cô nhưng ngay cả một chuyện lớn như vậy cũng không hề hay biết.

Có phải anh thật sự đã làm phiền cô rồi không?