Năm hay sáu chiếc xe cứu thương màu trắng vẫn còn đang đỗ ở trên đường, những bác sĩ đang giúp khiêng những người bị thương mình nhuốm đầy máu lên cáng, sau đó đặt vào trong xe.

Trên mặt đất vẫn còn vài người bị thương đang rên rỉ vì đau đớn, ba chiếc xe khách đang đổ nghiêng xuống làn đường khẩn cấp, còn vài chiếc xe con nữa đã bị bẹp nát thành hình bánh rán, vô cùng thê thảm.

“Xăng xe rò rỉ bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ trong nhiệt độ cao, anh xông vào làm gì!” Một thanh tra giao thông cao cấp lớn tiếng quở mắng Tân Mạc Ngôn.

Tân Mạc Ngôn móc danh thiếp ra chỉ rõ thân phận, đồng thời nói với đối phương rằng vợ con mình đang ở một trong những chiếc xe khách kia, chưa rõ sống chết.

Vị thanh tra không ngăn cản nữa, quay người lại tìm nhân viên ghi chép lấy tờ đăng kí thương vong, tìm kiếm một lượt, vẫn chưa nhìn thấy tên người mà Tân Mạc Ngôn muốn tìm.

“ Anh về đi, tìm thấy người chúng tôi sẽ thông báo với anh đầu tiên.” Viên cảnh sát giao thông lời lẽ đanh thép yêu cầu Tân Mạc Ngôn rời đi.

Tân Mạc Ngôn vẫn muốn ở lại, anh nhất định phải tận mắt trông thấy Thiên Hân Vũ và Thư Nha thì mới có thể gạt bỏ được nỗi thấp thỏm trong lòng.

Hoặc là, anh nhất định phải tận mắt trông thấy họ bình an vô sự, bản thân mới có thể yên lòng được.

“ Bố?” Một giọng nói quen thuộc truyền tới từ trong một chiếc xe cảnh sát cách đó không xa.

Tân Mạc Ngôn nhìn kĩ một lần, một khuôn mặt nhỏ lờ mờ không rõ đang kinh ngạc nhìn chòng chọc mình.

“ Thư Nha!” Tân Mạc Ngôn nghẹn ngào chạy qua đó, qua khung cửa kính xe ô tô vuốt ve khuôn mặt đầy mếu máo đó.

Thấy trên mặt thằng bé có vài vết thương do bị thủy tinh cứa vào, Tân Mạc Ngôn vô cùng đau lòng.

“Còn Mẹ con đâu?” Giong nói của Tân Mạc Ngôn vì kìm nén sự hoảng loạn mà khàn cả đi.

Thư Nha mím mím chiếc miệng nhỏ xíu, nước mắt đã tuôn trào nơi khóe mắt.

Máu trong người Tân Mạc Ngôn trong tích tắc như ngừng chảy, anh sửng sốt nhìn Thư Nha, chỉ sợ bản thân mình nhìn lầm biểu cảm của thằng bé.

“ Mẹ ở đâu rồi?” Tân Mạc Ngôn hỏi lại, miệng của anh không kìm được mà run cầm cập lên.

Thư Nha giơ bàn tay nhỏ bé chỉ chỉ vào vành đai xanh cách đó không xa: “ Mẹ ở bên đó..”

Chỉ là một động tác dễ dàng là xoay cổ lại, nhưng Tân Mạc Ngôn lại cảm thấy như đã tiêu tốn toàn bộ sức lực của bản thân mình.

Nhìn theo hướng tay chỉ của Thư Nha, Tân Mạc Ngôn trông thấy một nhân viên cứu trợ trên mình mặc áo khoác dài trắng ngồi xổm xuống đất phủ vải trắng lên một người chết chỉ còn lại nửa thân thể.

Tân Mạc Ngôn chỉ cảm thấy leng keng một tiếng, trái tim bị bóp nghẹt của mình lao thẳng xuống vách đá, vỡ vụn.

Sao lại có thể như thế này được?

“ Đừng nhìn, Thư Nha.” Tân Mạc Ngôn ấn đầu Thư Nha vào bên trong xe, lảo đảo chạy về hướng vành đai xanh.

Vẫn còn chưa cảm nhận được hơi lạnh mùa hoa tuyết trắng xóa: còn chưa dắt tay em, vượt qua sa Mạt hoang vu…

“ Mạt Hiểu Mặc! Em trở về cho anh!”

Tân Mạc Ngôn loạng choạng quỳ xuống, túm lấy tấm vải trắng chuẩn bị vén lên, nước mắt đã lăn xuống mu bàn tay, đau khổ thống thiết.

Một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay Tân Mạc Ngôn, ngăn động tác của anh lại.

“ Em ở đây.” Là giọng nói mà Tân Mạc Ngôn ngày đêm mong nhớ.

Tân Mạc Ngôn đột nhiên dừng lại, không dám tin quay đầu lại.

Thiên Hân Vũ khoác trên mình chiếc áo khoác trắng đã không thể nhận ra nổi màu sắc đang nhìn anh mỉm cười.

“ Không phải anh đang nằm mơ chứ!”

Tân Mạc Ngôn ôm chầm lấy Mạt Hiểu Mặc, ra sức hít hà mùi hương chỉ thuộc về riêng cô, xác định thân thể mềm mại trong lòng là thật, anh càng siêt chặt vòng tay sau lưng Thiên Hân Vũ.

“ Mau buông em ra… em còn phải cứu người.” Mạt Hiểu Mặc vỗ về xoa xoa phía sau đầu của Tân Mạc Ngôn, ra sức đẩy anh ra.

“ Tân Mạc Ngôn, anh đưa Thư Nha…a”

Lời còn chưa nói hết bị chặn lại cổ họng, môi nghẹn lại chưa đựng tình cảm và hơi run rẩy, cả người Thiên Hân Vũ đều sắp mềm nhũn đi bởi nụ hôn nóng bỏng cuộn trào mãnh liệt của Tân Mạc Ngôn

“Đừng thế mà…” Cuối cùng cũng có cơ hội thờ phù, Thiên Hân Vũ xoay cổ, quay đầu ra sau không để anh sát lại gần.

Bộ dạng rối bù bẩn toàn thân bẩn thỉu này vốn đã đủ nhếch nhác rồi, anh còn muốn trước ánh mắt dõi theo của mọi người làm ra hành động vừa không đúng lúc lại không đúng thời điểm này!

“ Em không sao, tốt quá rồi.” Tân Mạc Ngôn ổn định lại tâm trạng, bàn tay ôm lấy thắt lưng của Thiên Hân Vũ vẫn không muốn buông.

Sáu chữ ngắn ngủ, chứa đựng tất cả sự xúc động trong anh, còn có sự nhẹ nhõm vì đã sống sót qua tai nạn.

“ Anh dẫn Thư Nha ra trước đi, em ra cùng với đội binh lính.” Thiên Hân Vũ khôi phục lại sự nghiêm túc và lòng trách nhiệm, dặn dò nói với Tân Mạc Ngôn.

“ Thân phận của em hôm nay không phải là bác sĩ, là người bị nạn!” Tân Mạc Ngôn không chấp nhận sự sắp xếp của Thiên Hân Vũ, anh muốn dẫn cô cùng rời đi.