Dịch: Lạc Đinh Đang

"Thi Thi, cậu quen vị tiểu thư này à? Cô ấy là thiên kim nhà ai vậy?" Cô gái tóc quăn đứng bên cạnh Nguyên Thi Thi tò mò hỏi.

Nguyên Thi Thi khoanh tay, cười nhạt nhìn Tân Nghiên: "Tớ cũng muốn biết, chẳng hay Tân tiểu thư có thể giới thiệu một chút về mình không?"

Tân Nghiên túm chặt áo tắm, mất bình tĩnh đáp: "Tôi không phải thiên kim tiểu thư gì, tôi chỉ là một người bình thường."

"Ồ?" Cô gái tóc quăn có phần thích thú nói, "Rất hiếm người bình thường chịu được chi phí ở Hoa Đô đó."

Nguyên Thi Thi cười khẽ một tiếng: "Có thể chỉ tới đây mở mang kiến thức một chút thôi, hạng mục bình thường cũng không đắt, tốn vài tháng tiền lương vẫn chịu được."

Tân Nghiên cúi thấp đầu, khó khăn kìm lại bi thương lần nữa xông lên đầu. Cô gắng nhịn nước mắt, cảm xúc tự ti khiến cô không có can đảm đáp lời.

"Thi Thi, đi thôi, đừng mất thời gian ở đây. Có thể anh thợ Massage đẹp trai tớ hẹn đang ở phòng chờ mình." Cô gái tóc quăn thúc giục.

"Được rồi, chờ một lát, chờ một lát." Nguyên Thi Thi vỗ tay cô nàng trấn an, sau đó nói với Tân Nghiên, "Ba ngày sau là lễ đính hôn của tôi và Hòa Phủ, cô là “bạn học” của anh ấy, không biết có nhận được thiếp mời hay không? Nếu không có, khi về tôi có thể nói một tiếng với Hòa Phủ để anh ấy bổ sung một tấm."

Giọng nói kiêu ngạo bề trên và vẻ hào phóng giả dối khiến Tân Nghiên cảm thấy cực kỳ xấu hổ giận dữ, rất lâu mới nghiến răng thốt được hai chữ: "Không cần."

"Vậy thì thật tiếc." Trong mắt Nguyên Thi Thi lóe lên một tia nhạo báng, lập tức kéo tay cô gái tóc quăn, dịu dàng nói, “Đi thôi, đi làm Spa."

Hai người ung dung bước đi, nhìn bóng lưng họ, cuối cùng nước mắt của Tân Nghiên không kìm được rơi lã chã.

"Sao vừa nãy không đốp lại?" Một thanh âm lạnh nhạt bỗng truyền đến từ bên cạnh.

Tân Nghiên lau nước mắt, quay đầu nhìn về phía An Bộ, nức nở nói: "Tôi đốp lại thế nào được chứ? Không lẽ nói với cô ta tôi mới là bạn gái Lương Hòa Phủ?"

"Không không không." An Bộ kéo cô nàng vào phòng tĩnh, bảo thợ Massage tạm ra ngoài, sau đó nói với cô nàng, "Bà nên nói với cô ta, Lương Hòa Phủ là tên cặn bã bà bỏ đi, cảm ơn cô ta đã thoải mái nhốt tên cặn bã này vào lồng, dũng cảm hy sinh lớn vì xã hội hài hòa.”

"Ha." Tân Nghiên bật cười, nín khóc.

Tân Nghiên cười nhưng An Bộ không cười. Cô đưa Tân Nghiên tới đây là mong cô ấy có thể nhanh chóng khôi phục tinh thần, không phải uể oải suy sụp vì một tên cặn bã, kết quả mọi thứ đều bị vị hôn thê đúng chuẩn kia phá hỏng. Cô không xúi Tân Nghiên mang xăng và axit sunfuric tới báo thù là hay rồi, người phụ nữ này còn không biết im lặng như gà còn chạy tới vênh mặt khoe khoang, lí nào lại như vậy!

"Tân Nghiên." An Bộ nhẹ nhàng vỗ đầu Tân Nghiên.

"Gì vậy?" Tân Nghiên Yên Yên mà nhìn xem cô.

"Đọc truyện “Cô bé Lọ Lem” chưa?" An Bộ hỏi.

Tân Nghiên khó hiểu: "Loại truyện cổ tích nổi tiếng thế này có ai chưa đọc?"

An Bộ cười cực kỳ cám dỗ: "Vậy bà có muốn làm cô bé Lọ Lem một lần?"

Tân Nghiên không hiểu cho lắm: "Là sao?"

"Tôi sẽ làm bà tiên đỡ đầu của bà, đưa bà một đôi giày thủy tinh, dẫn bà tham gia lễ đính hôn của họ. Ma pháp có hiệu lực trong một buổi tối." An Bộ duỗi một ngón tay ra, "Sau đó, hi vọng bà có thể hoàn toàn quên gã đàn ông kia, bắt đầu cuộc sống mới."

Sáng sớm ba ngày sau, An Bộ tràn đầy năng lượng xuất hiện bên ngoài nhà Tân Nghiên, tay cầm một chiếc ô che nắng màu đen, mặc một bộ váy dài màu đỏ tươi, đi đôi giày cao gót màu vàng đứng dưới mặt trời chói chang, nhìn như yêu nữ đến từ địa ngục, nào có dáng vẻ của bà tiên đỡ đầu.

Tân Nghiên choáng váng nhìn cô, sau đó choáng váng bị cô kéo khỏi cửa, tới thẳng trung tâm mua sắm.

Giày cao gót năm số, lễ phục sáu số, trang sức bảy số, cộng thêm thợ trang điểm chuyên nghiệp, bà tiên đỡ đầu An Bộ cải tạo Tân Nghiên từ đầu đến chân.

Cả người Tân Nghiên đều mơ màng, cảm giác như An Bộ thật sự có Ma pháp, muốn cái gì sẽ có cái đó. Cô vừa cảm thấy vinh hạnh vừa tức đến lĩu lưỡi, ngay cả buồn bã trong lòng cũng quên. Khó trách có người nói mua sắm giúp áp lực biến mất, An Bộ lấy phương thức tiêu xài của nhà giàu chứng minh hùng hồn chuyện này.

21h, bên ngoài khách sạn Thánh Đạt, siêu xe tới vô số, danh nhân giàu có các ngành lần lượt tới khách sạn, người nào cũng bóng bẩy lộng lẫy, lộ rõ vẻ xa hoa.

Nhưng sau hồi lâu, một chiếc xe thể thao đỏ nhanh chóng lao tới, két một tiếng dừng trước khách sạn.

Người giữ cửa lập tức tiến lên, cung kính mở cửa xe. Một cặp đùi đẹp chậm rãi hiện ra, giày thủy tinh trên chân sáng lấp lánh, một giai nhân dáng người cao gầy vạn phần xinh đẹp bước xuống.

Vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn về bên này. Đây là lần đầu tiên Tân Nghiên lấy phong thái lộng lẫy như vậy xuất hiện trong tầm mắt mọi người, nhịp tim không kiểm soát được đập thình thịch, lòng bàn tay căng thẳng tới mức vã mồ hôi.

"Ngẩng đầu, ưỡn ngực, ánh mắt nhìn thẳng, coi mình là Nữ hoàng." Trong đầu bất chợt hiện lên lời An Bộ, "Người trước mắt bà đều là diễn viên cùng sân khấu với bà, kỹ thuật diễn của ai cao thì người đó nắm quyền chủ động."

"Tôi sợ mình không làm được."

"Không làm được thì sao? Bà đừng quên, Ma pháp của bà chỉ có một buổi tối. Nếu diễn hỏng thì cùng lắm phủi mông một cái rồi bỏ đi, dù sao bọn họ cũng đâu trả phí xuất hiện cho bà."

"Bộ Bộ, bà không đi cùng tôi à?"

"Yên tâm, tới lúc đó tôi sẽ tìm bà."

...

Tân Nghiên hít sâu một hơi, từ từ cất bước.

Trong phòng yến hội, An Bộ mặc quần áo của phục vụ khách sạn. Cô bê khay, lượn ngang dọc giữa đám tân khách, mắt tia bốn phía, tai nghe tám phương, nhanh chóng nhớ ngoại hình, chiều cao, trang phục,... của tất cả mọi người.

Đây là thói quen của cô, chủ yếu để rèn luyện não bộ. Cô chỉ có khả năng nhớ trong nháy mắt, nếu quá ba ngày không ôn lại, cô sẽ quên sạch những thứ mình đã nhớ. Vậy nên những tri thức hoặc kỹ năng cô học đều phải được ôn tập thường xuyên, không ngừng rèn luyện, nếu không học từ đâu sẽ trở về đó.

An Bộ tiếp tục rót rượu đặt trên khay, vừa định cất bước, một cánh tay bỗng duỗi ra từ bên cạnh, lấy một ly rượu đỏ trên khay. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm chiếc ly, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ dưới ánh rượu hiện lên màu sắc ôn hòa.

Theo cánh tay, An Bộ quay đầu nhìn về phía chủ nhân của nó.

Người này khoảng ba mươi tuổi, cao hơn An Bộ trọn một cái đầu, dáng người hoàn mỹ tỉ lệ vàng, gương mặt mang đặc điểm con lai, một đôi mắt lạnh như băng toát ra sự sắc sảo từ ngàn dặm xa. Đứng dưới ánh đèn, trông anh như hạc giữa bầy gà, phong độ ngời ngời.

Người đàn ông này chính là vị khách An Bộ tiếp đón ở nhà hàng vài hôm trước, người được Chinia nhìn trúng nhưng lại bỏ đi. Nhưng cô đã quên mất anh.

Giản Ninh Huyên cầm một ly rượu đỏ, không đi ngay mà đứng cạnh An Bộ, ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm.

An Bộ không hiểu sao bị anh nhìn chằm chằm, không kìm được hỏi: "Tiên sinh, ngài cần gì nữa không?"

"Cô có phải là phục vụ ở nhà hàng The Careys không?" Giản Ninh Huyên hỏi.

"Đúng vậy." An Bộ gật đầu, "Ngài là khách quen của The Careys?"

"Không phải." Xác định suy đoán trong lòng, Giản Ninh Huyên không nói thêm gì nữa, ánh mắt dừng ở thẻ tên trên ngực cô.

Đây là ý gì?

Trong lòng An Bộ khó chịu. Cô không nghĩ anh sẽ chảy nước miếng với “sắc đẹp” của cô, loại ánh mắt cao ngạo lạnh lùng kia giống như đang nhìn một “người chết” hơn. Được rồi, tuy cô thật sự là một người chết, nhưng bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, không chừng sẽ biến thành xác chết sống dậy đó.

An Bộ quyết định chạy là thượng sách. Sau khi nở một nụ cười lễ phép với anh ta, cô bê khay đi vào đại sảnh.

Đi được mười mấy mét, cô phát hiện người đàn ông kia cũng đi theo, không có ý bắt chuyện, chỉ đơn giản là theo sát, duy trì khoảng cách bốn, năm bước.

An Bộ: "..." Mày muốn làm gì, ngon thì nói xem! Đi theo sau như một cái đuôi, anh ta không biết cảm giác tồn tại của mình mạnh thế nào hả?

Sau bảy, tám phút, cuối cùng An Bộ không nhịn được, dừng bước hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi là ngài muốn gì?"

Giản Ninh Huyên thản nhiên đáp: "Tôi chỉ đi loanh quanh một chút."

An Bộ trừng mắt: Hội trường lớn thế này, sao anh chỉ “đi loanh quanh” bên cạnh tôi?!

Giản Ninh Huyên thoáng nhìn lửa giận trong mắt cô, không đổi sắc mặt, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

An Bộ: "..." Trời cao cho anh một gương mặt sáng sủa đứng đắn không phải để anh dùng thế này.

"Nếu ngài chỉ muốn đi loanh quanh một chút, vậy tôi kiến nghị ngài nên tới bàn ăn bên kia, vừa thưởng thức đồ ngon, vừa có thể ngắm nhìn cảnh đêm." An Bộ chỉ cho anh ta một con đường sáng.

"Tôi làm gì không cần cô quyết định hộ." Giọng điệu Giản Ninh Huyên không đổi.

An Bộ: Tốt thôi, tôi không quyết định được hành động của anh, nhưng tôi có thể quyết định tôi ghét anh.

"Rất xin lỗi, vậy ngài cứ tự nhiên." An Bộ xoay người, không để ý anh ta nữa, tập trung tinh thần làm việc.

Theo lý mà nói, người đàn ông giỏi giang hơn người như vậy phải được chào đón nồng nhiệt mới đúng, sao anh ta lại độc lai độc vãng, thờ ơ với mọi thứ xung quanh như vậy? Không xã giao với người khác, cũng không chào hỏi chủ nhân bữa tiệc, rốt cuộc anh ta tới đây làm gì?

9h 30’, ông Lương lên sân khấu, đầu tiên là đọc diễn văn theo thông lệ, sau đó cao giọng tuyên bố tin Lương Hòa Phủ và Nguyên Thi Thi đính hôn, cùng nhau nâng chén chúc mừng. Dưới sự chứng kiến của mọi người, hai người hoàn thành nghi thức đính hôn. Toàn đại sảnh đều vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, sau đó là thời gian mọi người nâng ly chào hỏi nhau.

Lương Hòa Phủ dẫn Nguyên Thi Thi xuyên qua hội trường, nhận lời chúc phúc của các khách mời.

"Thi Thi, vị hôn phu nhà cậu đẹp trai như vậy, nhưng nếu chọn rồi thì đừng để anh ấy bị tiểu yêu tinh bên ngoài câu mất." Đinh Di nửa thật nửa giả nói.

"Ai không nhớ thương đàn ông chất lượng tốt chứ? Hoa cỏ trước kia thế nào tớ mặc kệ, nhưng về sau, anh ấy sẽ chỉ yêu mình tớ. Anh nói xem có phải không, Hòa Phủ?" Nguyên Thi Thi quay đầu cười nũng nịu với Lương Hòa Phủ.

Lương Hòa Phủ ấn nhẹ mũi cô: "Đương nhiên, có một vị hôn thê xinh đẹp như vậy ở cạnh, còn phụ nữ nào lọt được vào mắt anh?"

Nguyên Thi Thi hiện ra gương mặt ngọt ngào, Đinh Di bên cạnh thấy vậy âm thầm nhếch miệng. Chờ khi Lương Hòa Phủ rời khỏi, cô ta lập tức lại gần nhỏ giọng nhắc: "Thi Thi, tớ nghe nói trước đó vị hôn phu của cậu quen biết một bạn gái rất lâu, cậu không lo lắng chút nào sao?”

"Cậu nói con nhỏ kia á?” Nguyên Thi Thi khinh thường nói, “Chỉ là một nhân vật nhỏ bình thường, không đáng để lo."

"Thật sao?" Đinh Di nhìn quanh bốn phía, hỏi, “Hôm nay cô ta có tới không?”

"À, Hòa Phủ vốn không phát thiếp mời cho cô ta. Cậu cảm thấy với thân phận của cô ta có thể tham dự lễ đính hôn của tớ sao?"

"Bảo này..." Lời còn chưa dứt, chợt nghe tiếng xôn xao truyền tới từ ngoài công, vài người cùng lúc nhìn ra...

Một cô gái từ từ bước vào đại sảnh. Cô mặc một bộ váy dài lộ vai màu lam sít eo phác ra thân hình lồi lõm đầy đủ, làn váy gợn sóng nhấp nhô, tóc búi cao lộ ra cần cổ trắng nõn thon dài. Chiếc dây chuyền bảo thạch màu lam đeo trên cổ càng tôn lên làn da trắng nõn của cô. Nhan sắc đẹp tự nhiên dưới mọi mặt, vẻ thanh cao và quyến rũ của cô được thể hiện một cách hoàn mỹ.

Là người cuối cùng có mặt, không ngoài ý muốn cô trở thành tiêu điểm của mọi người. Trong nháy mắt phong thái tài hoa đó khiến không ít người sững sờ.