Có một số người vì đã quen được nhân nhượng mà càng ngày càng ỷ thế ức hiếp người khác, họ tự cho bản thân quyền phán xét người khác một cách ngẫu nhiên,xem ra Nam Mẫn cô đã chiều hư bọn họ rồi, nếu không dạy giỗ họ một phen thì uổng phí công cha mẹ sinh ra.

Lần trước cô gặp Tô Nguyệt là lần cô bị nghi oan ăn cắp chiếc vòng ngọc, lần đó nếu không vì mục đích cô sẽ không để yên cho mấy người này, lần này gặp lại trong đầu cô tự nhiên lại nảy ra một số ý tưởng xấu xa.
Nam Mẫn nghĩ nghĩ, cười nói:"Người phụ nữ "mẫu mực" như Nghiêm phu nhân đây đứng chung với cô Mạc cứ như là mẹ con ruột vậy, người ngoài không biết lại cứ tưởng cô Mạc dẫn mẹ ruột đi đánh ghen cơ đấy".
Cô lại nhìn Tô Nguyệt cười rạng rỡ:"Giờ gặp lại Nghiêm phu nhân cháu mới cảm thấy hai chúng ta thật sự có duyên, nếu bác muốn,cháu sẽ đổi ý không làm "mẹ nuôi" của cô Mạc đây nữa, sẽ toàn tâm toàn ý mà về làm con dâu của bác, ngày ngày tâm sự, kể chuyện cười cho bác nghe, lúc đó cháu sẽ không để kẻ khác dắt bác đi hỗ trợ đánh ghen như bây giờ, bác gái nói xem có phải rất hợp lý hay không?".
Tô Nguyệt há mồm khiếp sợ nhìn Nam Mẫn, bà ấy thân là một quý phu nhân mà lại bị một con nhóc miệng còn hôi hơi sữa bắt bí.Cô ta nói Mạc Tú Lan đi đánh ghen, vậy có khác gì chửi khéo bà ấy với cô ta là cá mè một lứa?
Cô ta dùng từ "dắt" đi, đây là ám chỉ bà ấy ngu ngốc bị dắt mũi sao?
Mạc Tú Lan đứng bên cạnh tức muốn hộc máu, cô ta nghiến răng nói:"Con khốn, mày nói ai đánh ghen hả?".
Những người đi mua sắm đi ngang qua thấy bên này đang có vụ cãi cọ cũng hiếu kỳ nhìn lại,mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng chứng kiến thái độ thô lỗ của Mạc Tú Lan cũng khiến người ta sinh ra phản cảm, họ đưa tay chỉ trỏ,xì xầm bàn tán với nhau cho rằng Mạc Tú Lan đang ăn hiếp một cô gái trẻ.
Nam Mẫn liếc thấy ánh mắt của mọi người không mấy thiện cảm với cô ta, cô lại cười hiền lành vô hại:
"Cô Mạc dù sao cũng có tuổi rồi, một bà cô già vừa xấu lại thích đỏm dáng như cô, tốt nhất đừng có nhăn nhó khó coi như thế, nếu không dù có đắp lên mặt lớp phấn dày hơn lớp bê tông cũng không thể che hết được nếp nhăn trên mặt cô đâu ".
"Mày nói ai già hả con khốn, hôm nay tao sẽ đích thân dạy dỗ mày".
Cô ta cũng quên mất đang mang hình tượng yểu điệu thục nữ, một bước xông lên giơ tay muốn tát vào mặt Nam Mẫn.

"....A...a..".
Nam Mẫn lạnh mặt đang muốn phản kích, bất chợt một cánh tay to lớn không biết từ đâu xuất hiện đã túm chặt cổ tay Mạc Tú Lan, bóp chặt khiến khớp xương như muốn nứt ra không cho cô ta phản kháng.
"Giữa thanh thiên bạch nhật, lại làm ra loại hành động này, thật khiến cho Tống mỗ tôi mở mang tầm mắt, không phải ai mang vẻ đẹp thuần khiết cũng có nền giáo dục tốt".Tống Dịch Dân phóng thẳng đôi mắt sắc lạnh về phía Mạc Tú Lan.
Mạc Tú Lan đau đớn đến mặt mày tái mét, khuôn mặt vặn vẹo méo mó đến khó coi, cô ta khó khăn lên tiếng.
"Anh thả tôi ra,anh có biết tôi là ai không hả?".
Tống Dịch Dân nhìn cô ta như một con hề đang diễn:
"Cô là ai tôi không quan tâm, tôi chỉ biết nếu cô dám đụng đến bạn gái của tôi, tôi sẽ tạm thời giúp cô ký gửi một bàn tay này trước ".
Mạc Tú Lan khiếp sợ xanh mặt,cặp mắt đỏ hoe không dám ho he.
Nam Mẫn tròn mắt mèo nhìn Tống Dịch Dân,anh ta đang nói bậy cái gì thế, cô còn chưa đủ thảm hay sao?
Tô Nguyệt đứng bên cạnh hung ác lườm Nam Mẫn một cái,con hồ ly này thật cao tay, bất kể đàn ông nào cũng bất chấp đứng về phía cô ta.
"Thì ra cậu là Tống tổng, tôi đã nghe qua cậu còn rất trẻ đã sở hữu một tập đoàn thời trang có tiếng tại Mỹ, cậu mới về nước chưa được bao lâu nên không biết rõ cô gái mà cậu đang bảo vệ hiện tại đang quấn lấy con trai tôi không buông,cậu đừng để vẻ bề ngoài ngây thơ của cô ta đánh lừa, cô ta không tốt đẹp như cậu nghĩ đâu ".
Tống Dịch Dân buông tay Mạc Tú Lan ra lấy khăn giấy trong túi quần lau sạch các ngón tay một cách tỉ mỉ giống như không muốn xót lại một chút bụi bẩn nào,sau khi vứt khăn giấy vào thùng rác anh ta trở về vẻ nhã nhặn vốn có.
"Nếu tôi không nhầm đây là Nghiêm phu nhân của tập đoàn Nghiêm thị,Tinh Vạn hiện nay đang gặp rắc rối về vấn đề khởi công vậy mà bà thân là một phu nhân của tập đoàn lại đang đứng đây ăn hiếp một cô nhóc đáng tuổi con cháu mình...!thật đáng buồn".
Tô Nguyệt giật mình:"Cậu nói cái gì, Nghiêm thị đang gặp vấn đề sao tôi không biết chứ?".

"Bà nên làm những việc có ích, chẳng hạn như quan tâm đến con trai một chút thì sẽ rõ cả thôi ".
Tống Dịch Dân vừa nói dứt câu,Tô Nguyệt đã xoay người vội vàng chạy ra phía cửa, trên mặt đầy lo lắng hoang mang.
"Mày đợi đó,tao sẽ không bỏ qua đâu".Mạc Tú Lan trừng cặp mắt đỏ ngầu liếc Nam Mẫn sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi.
Tiêu Đào nghe điện thoại xong đi vào thấy mọi người đang thi nhau bàn tán, chỉ trỏ về hướng này, cô ấy chạy lại thì thấy hai người vừa rồi vội vã rời đi, chỉ còn lại người đàn ông lạ mặt đang đứng ở đây.
"Mẫn à, có chuyện gì xảy ra vậy?".

Cô ấy lại nghi hoặc nhìn Tống Dịch Dân quay sang hỏi Nam Mẫn
"Anh ta là ai..?".
Nam Mẫn chưa biết trả lời thế nào Tống Dịch Dân đã cướp lời:"Tôi họ Tống, là bạn của Nam Mẫn".
Để trả lời cho cái nhìn khó hiểu của Tiêu Đào, Nam Mẫn gật đầu đồng tình.Lần trước khi anh ta cứu cô ở ngoại ô cô đã thừa nhận anh ta là bạn.

"Mẫn à,hai người lúc nãy....".
"Không sao, vừa rồi xảy ra chút hiểu lầm,Tiểu Đào chúng ta về thôi".

Một bụng thắc mắc của Tiêu Đào bị lời nói của cô đánh gãy, cô ấy chỉ vào số quần áo chưa mua:"Nhưng chúng ta còn chưa mua được gì..".
"Được rồi tiểu Đào để hôm khác ".
Tiêu Đào đang muốn nói rằng để hôm khác chiếc thẻ đã hết hạn mất rồi, nhưng cô ấy há miệng chưa kịp lên tiếng đã bị Nam Mẫn kéo đi.
"Để tôi đưa hai người về".Tống Dịch Dân đi sau lên tiếng.
Nam Mẫn đang định từ chối thì Tiêu Đào đã nhanh chóng gật đầu cười nói:"Vậy chúng tôi cảm ơn anh Tống trước".
Nam Mẫn không muốn phiền anh ta nhưng Tiểu Đào đã đồng ý, vì thế cô đành bất đắc dĩ ngồi xe của anh ta trở về.
Sau khi đưa Tiểu Đào về ký túc xá,Tống Dịch Dân quay xe đưa Nam Mẫn về biệt thự, trên xe anh ta mấy lần quay qua nhìn cô,nhớ lại màn đối đáp vừa rồi ở trung tâm mua sắm, mặc dù đã nhiều lần chứng kiến cô xù lông xòe móng vuốt, nhưng hôm nay anh ta mới được thỉnh giáo miệng lưỡi linh hoạt như lò xo của cô,hễ thốt ra câu nào đều khiến người ta sốc nặng.
Nam Mẫn ngồi quay mặt ra ngoài cửa, vẫn cảm nhận được ánh nhìn của Tống Dịch Dân, cô quay đầu liếc anh ta một cái lại quay đi thờ ơ nói:
"Tôi sẽ không cảm ơn anh vì chuyện lúc nãy đâu".
Tống Dịch Dân phá lên cười sảng khoái:"Chúng ta là bạn bè tất nhiên không cần nói cảm ơn, nhưng hôm nay cô khiến tôi được được mở mang kiến thức về nền văn học nước nhà,nghe cô chửi tôi tưởng mình đang nghe diễn văn đấy".
Nam Mẫn nhìn anh ta ai oán:"Nếu không phải vì anh xuất hiện tôi còn muốn chơi thêm chút nữa, đang vui phải dừng lại giữa chừng,mất hứng ".
Anh ta còn tự nhận cô là bạn gái nữa,anh ra còn chê cô bán thảm chưa đủ sao?
Tống Dịch Dân cạn lời, cô gái này còn ác hơn anh ta tưởng nhiều, nhưng mà tính cách này lại rất hợp với anh ta, loại người có lòng dạ nham hiểm sẽ giống như loài thú dữ vậy,nếu chúng ta không tàn nhẫn,không phòng vệ sẽ bị chúng nuốt chửng không tha.
"Vừa nãy anh nói Tinh Vạn gặp phải vấn đề trong lúc khởi công, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?".

Từ lúc lên xe tới giờ trong đầu cô vẫn để tâm đến câu nói của Tống Dịch Dân lúc nãy, lý do cả tuần nay Nghiêm Cảnh Hàn ít về biệt thự chẳng lẽ là nguyên nhân trên, còn Trần Thiệu Huy hắn nói hắn có chuyện đột xuất không lẽ có liên quan đến Tinh Vạn xảy ra chuyện?

Hắn đang âm mưu phá hoại Tinh Vạn?
Tống Dịch Dân vẫn tập trung lái xe, giọng hờ hững:"Cô quan tâm đến Tinh Vạn hay đang lo cho anh Hàn?".
"Tôi chỉ buột miệng hỏi vậy thôi,anh không muốn nói thì thôi vậy ".Nam Mẫn rũ mắt che đi cảm xúc.
Tống Dịch Dân nhìn cô nghiền ngẫm, không gian trong xe lại rơi vào im lặng, một lát sau anh ta đột nhiên hỏi:"Cô thích anh ấy?".
Nam Mẫn đang quay đầu ra cửa,nghe anh ta hỏi như vậy trong lòng thoáng giật mình, nhưng trên mặt cô vẫn bình thản không để lộ cảm xúc khác thường.
"Một câu hỏi thăm đã gọi là thích, nếu là vậy hẳn là anh Tống đây đã yêu tôi lắm lắm ".
Mỗi lần trùng hợp gặp nhau, chẳng phải anh ta cũng có một đống câu hỏi dành cho cô sao?
"Ha....".Tống Dịch Dân bật cười với câu trả lời của cô, một lúc lâu sau khi xe gần về tới "Cảnh Viên", anh ta mới nghiêm túc nói:
"Dự án mới của Tinh Vạn bắt đầu khởi công bị một đám đông tới quấy phá xô đổ tường,đòi bồi thường đất, đây là dự án có liên quan đến phía chính phủ nên Tinh Vạn sẽ gặp một số rắc rối,đã phát hiện kẻ đứng sau là Trần Thiệu Huy, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm ra chứng cứ hắn là kẻ chủ mưu nên không thể làm gì được".
Quả nhiên.
Là hắn.
Chiếc usb đã bị hắn đánh tráo, cô không biết kế hoạch tiếp theo của hắn sẽ là gì?
Thấy Nam Mẫn không nói gì anh ta cũng không lên tiếng, cứ thế xe chạy về đến cổng biệt thự,Nam Mẫn tháo dây an toàn nói một tiếng cảm ơn rồi xuống xe đi vào.
Tống Dịch Dân nhìn cô đi vào cổng khuất dần vào trong mới quay xe rời đi.
....