Trần Mặc vội vàng là vì phải trở lại khai mạc hội nghị, giống như là một cách tổng kết cuối năm vậy, tuy việc này chẳng liên quan cho lắm tới bộ phận anh phụ trách, nhưng dù sao thì chất lượng của kế hoạch huấn luyện sang năm vẫn là một vấn đề lớn, phải do anh công bố. Trần Mặc mở bảng báo cáo ra, ngay cả khi là trưởng nhóm vẫn không khỏi nhíu mày, lần huấn luyện này yêu cầu không quá nặng, nếu không cố gắng hoàn thành mục tiêu thì có khi ngay cả thành tích lúc trước cũng có thể bị giảm sút. Trần Mặc thừa nhận là anh đã nhượng bộ rất nhiều, luôn chú ý cố gắng, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể lui lại từng bước, tuy rằng cuối cùng cũng đạt thành hiệp nghị, nhưng trong lòng vẫn có khúc mắc khó giải.

Tan họp, Thành Huy khoác vai Trần Mặc đi về văn phòng, vừa đi vừa khuyên giải. Cậu là chính trị viên lão thành cho nên kinh nghiệm phong phú, luôn cố gắng giúp đỡ Trần Mặc về chuyên môn lãnh đạo. Tuy bề ngoài Trần Mặc nhìn rất kiêu ngạo, nhưng thật ra khi ở chung mới biết tính tình rất tốt, Thành Huy luôn cố gắng giúp đỡ anh.

Trần Mặc nghe xong thành khẩn nhìn Thành Huy nói: "Mình cảm thấy kế hoạch huấn luyện này không nặng."

Thành Huy cười khổ: "Cậu không thể so sánh như vậy, đây không phải chỉ là công việc nuôi dạy trẻ, hơn nữa này công tác huấn luyện là cách để nâng cao khả năng tiếp thu và truyền thụ của mình, không thể thô bạo hay làm theo khuôn sáo. Ví dụ như vầy, nếu một chiến sĩ sợ đạn, lúc lên đạn đã muốn trốn, làm sao có thể bắt ép người ta được, mình phải từ từ làm công tác tư tưởng. . . . . ."

"Cái này dễ thôi mà!"

Thành Huy kinh ngạc.

"Cậu chỉ cần cột cậu ta vào bia ngắm, sau đó bắn liên tiếp một trăm phát, chắc chắn cậu ta sẽ không sợ nữa." Trần Mặc thản nhiên nói. =))))

Thành Huy trừng mắt nhìn anh với vẻ mặt không thể tin được: "Cậu, cậu không được nói bậy bạ như thế ."

"Mình không nói bậy, thật sự là như vậy mà."

Thành Huy ngẩn ra, im lặng một lát, bỗng nhiên nóng nảy gào lên: "Trần Mặc, mình cảnh cáo cậu, ở chỗ này cậu trăm ngàn lần không được làm như vậy, cậu phải biết rằng hiện giờ binh lính rất quý giá, đều là những tên tiểu tử mới hai mươi tuổi, trong nhà là con trai độc nhất, nếu cậu chữa lợn lành thành lợn què , cha mẹ họ không tha cho chúng ta đâu."

Trần Mặc cười khổ gật đầu: "Mình biết, mình biết."

Thành Huy vẫn không yên lòng, đi theo sát anh vào văn phòng, chống hai tay lên bàn làm việc của Trần Mặc trịnh trọng tuyên bố: "Trần Mặc, cậunhất định phải tuân theo nguyên tắc vốn có, có một số kỹ năng sinh tồn cậu không thể thực hiện ở đây."

‘’Mình biết, biết rồi. . . . . ." Trần Mặc ảo não, nói lỡ nhất thời lại chọc trúng tổ ong vò vẽ, ánh mắt lóe lên quét qua cái bình giữ ấm màu lam nhạt, vội vàng ngắt lời: "Cậu muốn ăn canh không? Bạn gái của mình nấu ."

Thành Huy sửng sốt: "Tiểu tử cậu thực sự có bạn gái?"

"Đúng vậy, lần trước đã vào đây, cậu quên rồi à?" Trong văn phòng không có bát, Trần Mặc cầm cái nấu hộp nấu mỳ ăn trong lò vi sóng ra, xoay tròn nắp bình mở ra, một mùi hương thơm ngát tỏa ra xung quanh, hai người đàn ông đều sửng sờ một chút.

"Có phải là cô bé đưa bánh ngọt đến lần trước không?" Thành Huy húp một muỗng canh, xuýt xoa không thôi.

"Đúng!"

"Được lắm, tiểu tử, mình còn đang lo lắng là tính tình như cậu khó tìm được ai, không ngờ rất biết chọn, bộ dáng chỉnh tề, tay nghề lại tốt." Thành Huy chẹp chẹp khen ngợi.

Trần Mặc tìm cái thìa múc nước canh húp từ từ, canh này đã ninh cả một ngày, toàn bộ lạc cùng đậu tương đều đã nhừ ra, nước canh hơi đặc ngào ngạt hương sữa, trong nhà Trần Mặc thường là do bảo mẫu nấu cơm, người dân Quan Trung (Di: ở lưu vực Sông Vị, ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc) nhiệt tình nhanh nhẹn, khi nấu cơm cũng rất dứt khoát gọn lẹ, chưa từng có người như Miêu Uyển dùng một khoảng thời gian dài để hầm cho anh một nồi canh.

"Ôi, nàng dâu tốt như vậy sao lại bị cậu lừa được cơ chứ?" Thành Huy trêu đùa, trả cái chén không lại cho anh.

"Lượm được ." Trần Mặc cười nói.

"Xem kìa , tại sao mình lại không có may mắn như thế nhỉ?" Thành Huy khoát tay: "Khi nào về nhà, nói với em dâu, vì mình đã uống một chén canh này, cho nên mình nợ cô ấy một ân tình, sau này nếu cậu dám khi dễ cô ấy, mình sẽ không tha cho cậu."

Trần Mặc bật cười.

Trần Mặc cầm di động cầm trong tay có chút do dự, nếu tính thời gian thì chắc là giờ này Miêu Uyển đã ngủ, bây giờ gọi điện thoại không biết là có đánh thức cô hay không. Bỗng nhiên tiếng chuông vang lên, một tin nhắn được gửi đến, Trần Mặc mở ra thì thấy.

"Trần Mặc, anh có ăn được hay không thì cũng phải nói với em một tiếng chứ!"

Còn chưa ngủ cơ à? Trần Mặc lười nhắn lại, gọi thẳng luôn.

Miêu Uyển nằm lật tới lật lui trên giường cả tiếng rồi, tức giận đến mức ngủ không được, vừa cắn răng nhắn một tin qua, không ngờ điện thoại đã vang lên, trong lòng Miêu Uyển đang bốc lửa, không phải là anh rất hay sao, không phải là di động luôn ở bên cạnh anh à, anh chủ động gọi điện thoại cho em báo tin một chút thì chết người chắc!!

Miêu Uyển tức giận nghe điện thoại: "Alo ! Tìm ai?"

Tên đàn ông chó chết!! (Di: chị ý chửi chứ ta ko thêm bớt gì đâu *mặt vô tội*)

Người ta nói chó cắn người sẽ không kêu, anh đâu phải là không biết nói chuyện, anh đi chết. . . . . .

Trần Mặc bị lửa giận của cô làm cho sửng sốt, đành phải hạ giọng dịu dàng gọi: "Miêu Miêu?"

Miêu Uyển hối hận, lập tức hạ giọng xuống: "A, có chuyện gì vậy?"

Miêu Uyển hung hãn núp sau lưng cô ló đầu ra, khinh bỉ: cô thật là vô sỉ!

Miêu Uyển dịu dàng thì co rúm lại : Thì tại, thì tại. . . . . .

Miêu Uyển vung tay lên, đuổi hai đứa Miêu Uyển nhỏ đi: "Canh uống có được không?"

"Được!"

"Ngon không?"

"Ngon!"

"Nếu ngon thì sao anh không nói với em một tiếng, gửi một tin nhắn có cần mất nhiêu thời gian như vậy không, anh không biết là em đang chờ sao, em. . . . . . Em còn tưởng rằng anh uống không được nên đổ rồi. . . . . . không dám nói với em. . . . . ." Miêu Uyển cảm thấy uất ức, câu cuối cùng trở nên nghẹn ngào.

Trần Mặc cười : "Anh, vừa mới họp xong, cũng vừa uống xong, thật sự là rất ngon, vừa rồi Thành Huy còn nói trước giờ chưa từng được ăn canh nào ngon như vậy! Thật đấy!"

"Anh chia cho cậu ấy?" Miêu Uyển nhịn không được nước mắt lạch cạch rơi xuống, cô ninh cả một ngày, mình cũng không dám uống, vốn định làm nhiều một chút, để buổi tối Trần Mặc uống một chút, ngày mai còn một chút, không ngờ quay người lại đã chia cho bạn tốt một nửa.

"Đúng vậy, đúng lúc cậu ta ở đó, nên chia cho cậu ta một nửa, Miêu Miêu em nói xem vì sao lại khóc, em tặng đồ thì sao anh lại không thích? Ai tặng đồ cho anh anh đều thích cả, huống chi là em, đúng không?" Trần Mặc không hiểu còn có ý đồ khuyên giải, đương nhiên không biết mình đang đổ thêm dầu vào lửa.

Miêu Uyển nghe trong đầu càng lúc càng lạnh, cúp điện thoại, nhào vào giữa giường oa một tiếng khóc lớn.

Trần Mặc chết tiệt, Trần Mặc thối tha, rõ ràng là anh xem người ta như người qua đường! !

Ngày hôm sau, Miêu Uyển xách theo cặp mắt sưng húp vào trong tiệm kể lể, sáng tinh mơ không có khách, ba người thích tám chụm đầu lại cạnh nhau, Miêu Uyển tỉ mỉ nói, hai người kia vừa nghe vừa gật đầu không ngừng, thút thít không thôi, cuối cùng đưa ra kết luận là trong quá trình theo đuổi Miêu Uyển quá nhiệt tình lại chủ động, cho nên khiến cho tên đàn ông chó chết sinh ra ảo tưởng, luôn khinh thường cô, trên phương diện chiến thuật mà nói: con gái không thể quá vội vàng.

"Mạt Mạt, cậu nói xem có phải Trần Mặc rất quá đáng hay không! !" Miêu Uyển nắm tay.

"Đương nhiên !" Mạt Mạt cũng nắm tay.

"Cho nên bây giờ mình phải cho anh ta một bài học, cho anh ta biết bỏ qua mình sẽ phải trả giá rất nhiều đúng không !" Miêu Uyển giơ tay lên.

Mạt Mạt và Mễ Lục vô cùng chân chó vỗ tay: nữ hiệp cố lên.

Vì thế vấn đề khó khăn như vậy đã được giải quyết gọn ghẽ.

Buổi tối đầu tiên trong lúc Trần Mặc đang xem văn kiện thì di động đặt trên bàn, đến lúc anh xem xong mới phát hiện đã muộn. Trần Mặc hoang mang nghĩ, chẳng lẽ vẫn chưa nguôi giận?

Buổi sáng ngày hôm sau, Trần Mặc đi giám sát binh lính huấn luyện, do dự một chút vẫn nhét di động vào trong túi quần, hình như Miêu Miêu rất tức giận, nếu gọi điện thoại lại không có người nhận chỉ sợ càng giận thêm, nhưng hôm đó lại là một ngày này sóng êm gió lặng. Đến tối Trần Mặc bắt đầu do dự không biết có nên gọi điện thoại hay không, nhưng vừa nghĩ tới việc Miêu Uyển đang tức giận thì anh đau đầu, đối với những người tức giận anh chưa từng có kinh nghiệm khuyên giải, nói chi là phụ nữ tức giận, điểm chết người là bạn gái của mình, theo như lý luận thực tế mà nói thì anh phải biết dụ dỗ, cưng chiều, không để cho cô khổ sở thương tâm.

Trần Mặc cảm thấy, coi như đã hết, không nói chuey65n thì sẽ bớt tranh cãi, đợi cô hết giận thì tự nhiên sẽ liên lạc .

Vì thế, cứ kéo dài như vậy đến cuối năm, công tác an toàn phải chặt chẽ, các chiến sĩ nhớ nhà, Trần Mặc không...để ý đến chuyện vụn vặt này, nhưng lại trốn không thoát, tâm tư bị việc vặt vãnh chiếm hơn phân nửa, mà thời gian để nghĩ tới Miêu Uyển thì càng thiếu, công việc hai ba ngày gộp lại, nhoáng cái đã không còn thời gian.

Mà lúc này đây, Miêu Uyển đáng thương đã tự leo lên đài cao rồi!

Cô tự làm bộ dạng kiêu căng phách lối lên tận trời, trẻo rõ cao, vốn định làm bộ làm tịch cho đã nghiền, không ngờ Trần Mặc cũng không thèm chú ý, hiện giờ đã leo quá cao, quay đầu nhìn lại thì cái thang cũng mất!

Miêu Uyển khóc không ra nước mắt.