Có rất nhiều ký ức chợt hiện ra, môi và đầu lưỡi truyền đến xúc cảm ấm áp mềm mại, mang theo hương bánh, ngọt ngào vô cùng.

Trần Mặc nhớ lại lần đầu tiên anh thực chiến nhiệm vụ, đám người buôn lậu súng ống đạn dược phản kháng mạnh hơn những tên tội phạm bình thường rất nhiều, Trần Mặc không biết anh gặp may mắn hay là bị gì mà được sắp xếp vào một góc, khi đối phương bị đánh cho tan tác, toàn bộ đám còn lại vọt tới bên chỗ anh núp tìm đường thoát.

Anh làm một phát hết cả băng đạn, lần đầu trải qua chuyện này, người mới trở về có rất nhiều phản ứng, có người mất ngủ, có người nôn mửa, có người tinh thần bất an, chỉ có anh bình tĩnh, Trịnh Giai hỏi anh có cảm giác gì, Trần Mặc nói anh không biết, anh chẳng biết gì cả?

Từ đó trở đi, Hạ Minh Lãng đã nói anh là đồ đầu đen tâm lạnh, mục đích rõ ràng, ông trời đã lường trước được chuyến đi này.

Thỉnh thoảng nhớ lại, Trần Mặc phát hiện đúng là anh không biết thật, anh luôn luôn chậm hơn người khác, cảm xúc cũng vậy, lại càng cố gắng nhẫn nại, bởi vì không biết nên làm như thế nào mới tốt , vì thế chỉ có thể tỉnh táo, thờ ơ lạnh nhạt. Nhiều năm đã qua chưa từng có ai hỏi anh: Trần Mặc, cậu có sợ không?’’

Trần Mặc, anh có sợ không?

Có người vì mình đau lòng, có người không hề nghĩ mình là vũ khí, có người không hề cho rằng rằng là chuyện mình phải làm.

Cô nói, cô làm đồ ăn ngon cho anh, sau đó, anh sẽ cảm thấy tốt hơn trước.

Đồ ăn ngon, cảm giác ấm áp, chúng ta có cần gì hơn thế nữa?

Đầu lưỡi lướt qua phiến môi bóng loáng, dùng sức mút đầu lưỡi mềm mại, anh nghe được tiếng nức nở rất nhỏ.

Rất muốn ăn luôn em.

Trần Mặc mơ hồ mà nghĩ .

Miêu Uyển cảm thấy choáng váng, trong đầu thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, cô thở hổn hển, mặt đỏ tim đập, lúc Trần Mặc buông cô ra cũng cảm thấy mình choáng váng, một tay anh chống tường, một tay ôm Miêu Uyển vào trong ngực.

Thân mình xinh đẹp đang run rẩy, trong phòng không mở hệ thống sưởi, cho nên rất lạnh, tình cảm mãnh liệt giảm bớt cộng thêm nhiệt độ thấp làm cho người ta chịu không nổi, Trần Mặc bật hệ thống sưởi lên mức cao nhất, ngồi trên sàn dựa lưng vào tường, anh cởi áo khoác bọc Miêu Uyển vào.

Miêu Uyển từ từ lấy lại tinh thần, ánh mắt ngập nước , giật giật áo của anh thấp giọng nói: "Trần Mặc. . . . . ."

Trần Mặc đặt một ngón tay lên môi cô.

Im lặng, đừng nói chuyện, đừng nói gì cả.

Ngôn ngữ không phải sở trường của anh, anh không biết nên nói gì hay không nên nói gì lúc này, bây giờ anh không muốn nói chuyện.

Trần Mặc ghé đầu Miêu Uyển vào ngực mình, kéo chiếc áo ngay ngắn bọc chặt cô.

"Ngoan, để cho anh ôm thêm một chút nữa." Trần Mặc nói.

Miêu Uyển sửng sốt, vươn tay ôm lấy Trần Mặc dưới lớp áo khoác.

Trần Mặc nhắm mắt lại, trong mắt ánh lên một tia máu. Có lẽ là già rồi, trước kia khi nhắm mắt lại là anh có thể quên đi chuyện xảy ra lúc đó, nhưng bây giờ, anh đã nghĩ ba lần rồi. Cũng có thể là vì đã hơn một năm không có đụng qua súng rồi, cho nên anh có cảm giác không quen.

Miêu Uyển im lặng tựa vào trong ngực anh, giống như một con mèo, ngực dựa vào rất gần, anh có thể cảm giác được nhịp tim của cô, bùm bùm rất náo nhiệt, đó là một khuyết điểm của người lười biếng không rèn luyện.

Hệ thống sưởi đã làm hết phận sự của mình, trong phòng ấm dần lên, trên mặt Miêu Uyển đã hồng hào trở lại, giống một quả táo chín mọng.

"Trần Mặc?" Cô không an phận cố gắng ngọ nguậy, ngẩng mặt lên.

"Sao vậy?" Trần Mặc khoác cánh tay qua cổ của cô, vươn người ra hôn, Trần Mặc phát hiện anh rất thích làm chuyện này, đúng lúc, đây là quyền lợi và nghĩa vụ của anh, cho nên rất hài lòng.

"Á. . . . . ." Miêu Uyển bị anh dây dưa trong chốc lát, chật vật giãy giụa, mặt nàng ửng hồng: "Trần Mặc, không phải, chắc không phải là, anh. . . . . ."

"Sao vậy?" Trần Mặc lấy tay cọ mặt cô, nhìn thấy bên ngoài đã tối đen mới kịp phản ứng: "Em đói bụng à? Có muốn anh dẫn em ra ngoài ăn không?"

Hả? ? ! !

Miêu Uyển chỉ ngây ngốc nhìn anh.

"Anh, không phải là anh nói muốn. . . . . . muốn ôm em sao?" Miêu Uyển đột ngột chuyển đề tài.

"Không phải là anh vẫn đang ôm em à?" Trần Mặc cười cọ cọ cái mũi của cô: "Choáng váng à, anh làm cho em choáng váng phải không?"

"Không phải. . . . . ." Miêu Uyển kinh ngạc: "Anh thật sự không biết là,. . . . . ."

Chết rồi! Làm ơn dẫn em đi nhanh dùm! Trời ạ, mất hết mặt mũi rồi! Mặt Miêu Uyển lại đỏ ửng lên, Trần Mặc nâng mặt của cô lên, hoang mang: "Em làm sao vậy? Rất nóng à?"

Hu hu. . . . . .

Miêu Uyển chui đầu vào trong lòng Trần Mặc, trời ạ, a a, làm sao mình có thể sai lầm như thế, đón gió rơi lệ, giống như mộng ảo, mình cũng mất hồn!!

"Sao vậy, sao vậy?" Trần Mặc luồn tay vào tóc giữ cô lại.

"Không có gì!" Miêu Uyển cố giả bộ bình tĩnh.

"Sao nào?"

"Không có gì, một chút hiểu lầm."

"Anh muốn ôm em thì có gì mà hiểu lầm ?"

Hai mắt Miêu Uyên tối sầm, lập tức thông minh chuyển sang đề tài khác: "Trần Mặc, em đói bụng."

Quả nhiên Trần Mặc trúng kế: "Được rồi, em muốn ăn gì nào?"

"Em muốn ăn bánh bao chấm thịt dê lần trước."

Trần Mặc bất đắc dĩ nhìn trời, nói: "Em không có chút tiến bộ gì cả!"

Miêu Uyển ngượng ngùng: "Thật ra chủ yếu là em muốn uống rượu Hoàng quế nhà họ."

Trần Mặc nhìn cô đầy cảnh giác.

"Anh có thể uống chung với em được không?" Miêu Uyển có ý đồ định liếc mắt đưa tình để mê hoặc anh.

"Không được." Trần Mặc bình tĩnh cự tuyệt.

"Chỉ uống một ngụm thôi, thật ra rượu đó chẳng giống rượu chút nào." Miêu Uyển cố gắng không bỏ cuộc.

"Nhìn anh choáng rất vui à?" Trần Mặc cố ý trừng mắt.

Miêu Uyển cúi đầu xoắn tay của mình, sau một lúc lâu, không sợ chết gật đầu: "Phải!"

"Vậy sao!" Trần Mặc ôm Miêu Uyển đứng lên, nhìn cô cười cười: "Vậy thì càng không cho em uống."

Miêu Uyển chớp chớp mắt, sửng sốt nửa ngày, anh anh anh, Trần Mặc. . . . . . Anh dám trêu chọc cô?

Trần Mặc trả súng, đưa Miêu Uyển ra ngoài kiếm đồ ăn, cuối cùng bánh bao chấm thịt dê mua, rượu Hoàng quế cũng mua, đương nhiên Trần Mặc vẫn kiên trì không uống, tất nhiên mọi chuyện không dừng lại ở đó, bọn họ lái xe đi Nhất Chân lâu ăn bánh mì hấp. Miêu Uyển thán phục trước cái bụng không đáy của Trần Mặc, Trần Mặc bình tĩnh ho khan một tiếng, nghĩ thầm bây giờ không bằng ngày xưa.

Vì thế, một trận chiến tranh lạnh, một tình huống chưa rõ ràng đã bị đình chỉ, Miêu Uyển ngẫm lại cảm thấy mình thật ngốc, không có việc gì lại kiếm chuyện rắc rối, tự mua dây buộc mình, người ta còn không lo chuyện này, thật ra cũng chỉ vì tính khí nóng nảy của mình mới xảy ra chuyện này.

Miêu Uyển kéo tay Trần Mặc đi vào trong hẻm nhỏ ở Tây An, hai bên là các quán ăn gia đình, mùi mì, phở và thịt nướng tượng trưng cho không khí hạnh phúc bình dị. Miêu Uyển nhìn thấy phía trước có người đang xếp hàng, hứng trí bừng bừng kéo Trần Mặc đi qua xem, thì ra là cửa hiệu bán thịt dê muối khô, đột nhiên Miêu Uyển nảy ra ý tưởng, nói muốn mua về cho Mễ Lục làm món mới, dù sao cũng có mấy nguyên liệu na ná nhau mà. Trần Mặc để kệ nàng giày vò, không quan tâm, thật ra thì Miêu Uyển rất thích cùng Trần Mặc xếp hàng.

Có đôi khi chúng ta sẽ phát hiện, tình yêu là một điều kỳ diệu gì đó, nó sẽ làm thời gian dài trở nên ngắn lại, làm cho một người đang thông minh đột nhiên ngốc đến mức không thể nói lý lẽ.

Tình yêu là bỗng nhiên có một người chui đầu vào, biến tim mình thành phòng ở của họ, chỉ cần người ở bên trong động tay động chân, thì sẽ khiến cho lòng mình đau nhói. Lần đầu tiên khi nhìn vào ánh mắt của người đó, mình đã biết sẽ trốn không thoát.

Người đó làm gì cũng đều là đặc biệt, tùy tiện nói một câu, mình sẽ xem như là ý trời, chỉ cần một nụ cười của người đó, sẽ giống như thế giới này tràn ngập sắc hoa, nếu người đó không nhìn mình, toàn bộ thế giới sẽ trở nên u ám.

Tối hôm đó sau khi trở về, vào phòng lấy khẩu súng ra, trong bóng đêm Trần Mặc nhắm mắt lại, tháo tung khẩu súng, tỉ mỉ vuốt ve từng bộ phận, chậm rãi lắp lại, có cảm giác sự lạnh băng của kim loại chạm vào đầu ngón tay mình trở nên quen thuộc và bình tĩnh, khác hoàn toàn cảm giác khi hôn, nụ hôn là sự nhiệt tình, là bối rối, nôn nóng, tham lam và không biết thỏa mãn. . . . . .

Trần Mặc có chút sợ hãi chính mình.

Trần Mặc cảm thấy đây là một chuyện quá kỳ lạ, anh biến hung khí nguy hiểm nhất trở thành cội nguồn của sự yên ổn, nhưng đối với sự ngọt ngào của cô lại là tâm trạng không yên.