Chân mày Trình Tuấn Vũ nhíu lại, nghiêm nghị cắt đứt cô: “Thần Hi, chớ nói mình như vậy, anh biết năm đó em bị oan uổng!"

Kỷ Thần Hi cảm động, lỗ mũi có chút ê ẩm: “Học trưởng, cám ơn anh tin tưởng em."

Trình Tuấn Vũ nhìn cô, quan tâm dò hỏi: “Nghe nói em đang điều tra vụ tai nạn xe cộ kia, có manh mối sao?"

Kỷ Thần Hi trầm mặc chốc lát, khẽ gật đầu: “Còn không có, đã lâu như vậy, muốn tìm người nhìn thấy tận mắt làm chứng quá khó."

Năm đó cô coi như hiềm nghi gây tai nạn, lại là phụ nữ có thai, không có tiện truy xét, bây giờ muốn lật vụ án bốn năm năm trước rất khó khăn.

"Có cần hỗ trợ nói cho anh."

"Dạ, cảm ơn học trưởng."

"Em đến bệnh viện đã mấy ngày, có quen với môi trường làm việc ở đây chưa?"

"Vâng." Nơi phòng giam tối tăm đó cô cũng có thể ở bốn năm, còn có chỗ là không thích ứng được?

Trình Tuấn Vũ chợt nhớ đến chuyện khác, chuyển đề tài: “Đúng rồi, người phụ huynh bệnh hoạn hai ngày trước đưa hoa, còn quấy rầy em sao?”

Kỷ Thần Hi nhíu mày: “Anh..."

Đang nói chuyện trời đất, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị gõ.

"Bác sĩ Trình, vườn trẻ đưa đến một đứa bé nóng sốt, làm phiền anh lập tức đi xem!"

Vẻ mặt Trình Tuấn Vũ hơi lạnh: “Thần Hi, em đi cùng anh."

"Được."

Phòng bệnh nhi đồng cao cấp VIP, Trình Tuấn Vũ cùng Kỷ Thần Hi một trước một sau đi vào.

Trình Tuấn Vũ nhìn y tá trước giường bệnh, hỏi: “Tình huống như thế nào?"

"Sốt cao 39.5 độ, ý thức đã mơ hồ."

Trình Tuấn Vũ quay đầu nhìn Kỷ Thần Hi: “Thần Hi, bệnh nhân này giao cho em được không?"

Kỷ Thần Hi ra ngục cũng nộp lý lịch cho mấy bệnh viện lớn Hoa thành, nhưng bởi vì tiền án ở tù bị chặn ngoài cửa.

Tuần trước lúc cô ở cửa bệnh viện nhi đồng do dự có nên đi vào khảo hạch hay không, trùng hợp gặp phải Trình Tuấn Vũ tan ca chuẩn bị về nhà.

Anh liếc mắt nhận ra cô, nghe cô nói rõ tình huống mình, giúp cô sắp xếp công việc y tá nơi đây.

Lúc này, Trình Tuấn Vũ giao bệnh nhân này cho cô, không chỉ là khẳng định phương pháp chữa bệnh của cô, càng tin tưởng nhân phẩm của cô

Kỷ Thần Hi lộ vẻ xúc động, dùng sức gật đầu, cho anh câu trả lời khẳng định: “Không thành vấn đề."

Cô hít sâu một hơi, đi đến trước giường bệnh, cúi đầu nhìn về phía đứa bé rơi vào hôn mê.

Bởi vì lên cơn sốt, gương mặt trắng noãn bị cháy đỏ bừng.

Hai mắt nhắm nghiền, lông mi thật dài trong giấc mộng thỉnh thoảng khẽ run, giống như đang gặp ác mộng, dáng dấp nhỏ bé làm người thương yêu.

Kỷ Thần Hi nhìn ngũ quan bé nho nhỏ, trong lòng mềm nhũn, khó hiểu đối với bé sinh ra thương yêu.

Nếu như đứa bé của cô không có chết, cũng đã lớn như vậy.

Kỷ Thần Hi đưa tay sờ trán bé, nhanh chóng đi phòng vệ sinh lấy một chậu nước lạnh, bắt đầu tiến hành hạ nhiệt vật lý.

Nhưng mà, cô mới vừa thả khăn lông vào trán bé, bên tai truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập nhốn nháo.

Động tác trên tay Kỷ Thần Hi ngừng một lát, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy một người trợ lý mặc đồ tây đi đến, ở phía sau chừng mười bác sĩ mặc áo trắng.

Vị trợ lý này xông lên ba bước, đẩy Kỷ Thần Hi bên giường bệnh ra, nghiêng đầu nhìn về phía kia mười mấy bác sĩ, giọng khẩn cấp: “Bác sĩ! Mau nhìn tiểu thiếu gia!"

Kỷ Thần Hi nhìn dáng điệu bọn họ, chân mày vặn chặt, trầm giọng nói: “Các người là ai? Đứa bé này là bệnh nhân của tôi, mời các người đi ra ngoài! Không nên ồn ào đến nó!"

Trợ lý lạnh lùng nhìn cô: “Bọn họ đều là giáo sư nổi danh nhất giới y học! Cô chính là một y tá có tư cách gì thay tiểu thiếu gia chúng ta xem bệnh?"

Bác sĩ đang đứng ở nơi này đều là người có địa vị quốc tế, bọn họ được tổng giám đốc Dung Mặc Sâm mời đến chữa trị cho con trai.

Làm Tiểu Thái tử Dung gia, đứa bé trên giường bệnh quý giá thật sự!

Nếu thân thể bé có bất cứ điều gì xảy ra, một đám người này không ăn hết gói mang đi!