Thuyên Tâm nhìn thấy người đến, vội vội vàng vàng ra hiệu dừng tay, sợ thương đến Như Lan. Lo lắng lên tiếng:


"Lan Nhi, ngươi đến đây làm gì? Ngoài trời lạnh như vậy, sao không phủ thêm áo?"


Như Lan mắt lạnh nhìn lướt qua toàn bộ căn phòng, hơi thở nháy mắt trầm xuống, giọng nói cũng chẳng dễ chịu chút nào:


"Ta nếu như không đến, các ngươi chẳng phải liền giết chết cận vệ của ta sao?"


Thì ra là vì tiện nhân kia mà đến, Thuyên Tâm cuồn cuộn phẫn nộ nghĩ, nàng ta rốt cuộc có gì đáng giá? Để đến mức ngươi ngay cả quần áo cũng chưa mặc tốt, liền liều mạng chạy tới đây?


"Chỉ là một cận vệ nho nhỏ, ngươi cần gì phải tranh chấp với ta để tổn hại tình cảm phu thê?" Thuyên Tâm một lời hai nghĩa vang lên. Bọn họ mới là phu thê, còn Cát Tường, chỉ là một tên thị vệ nho nhỏ mà thôi!


Bàn tay Như Lan hơi run lên, nhưng giọng nói vẫn quyết tuyệt như cũ:


"Ta đã đến tận đây, không thể tay không mà về. Thỉnh Vương gia thả người."


Thuyên Tâm giận quá thành cười, hung hăng phất tay áo:


"Tốt lắm! Cút hết cho ta!"


-----Cút thì cút-----


Cát Tường đi theo phía sau Như Lan, chu đáo phủ thêm một kiện áo ngoài cho y. Ánh mắt ôn nhu như nước, khiến tâm Như Lan không nhịn được bùm bùm nhảy, y lỗ tai hồng hồng, siết chặt lấy áo ngoài, nhìn cũng không dám nhìn, cắm đầu cắm cổ bước nhanh về tẩm cung. Đi được một đoạn, mới sực nhớ ra cái gì, vội vàng quay đầu lại. Y đột ngột quay lại khiến Cát Tường ở ngay phía sau không kịp đề phòng, va vào lồng ngực y. Cho dù là nữ tôn quốc, nam nhân này vẫn như cũ cao đến quá phận...


Như Lan còn ngây người như phỗng, lồng ngực vừa truyền đến nhiệt độ ấm áp, y còn chưa kịp cảm nhận, người liền đã rời đi. Có chút mất mát...


"Đột nhiên quay lại làm gì chứ?"Cát Tường xoa sống mũi phát đau, lầu bầu nói.


"Ta... ta chỉ là muốn hỏi ngươi, thương trên người không sao chứ? Có cần gọi thái y đến không?" Như Lan ngượng chín mặt, lắp bắp giải thích.


"Không sao, chỉ là ngoài da, ta tự xử lí được." Nàng mỉm cười, mắt cong cong như hai vầng trăng khuyết.


"...Ừ..." Xấu hổ thấp giọng ra tiếng.


Cát Tường thở ra một hơi, nửa đùa nửa thật nói:


"Ngươi thật khiến ta nghĩ ngươi thích ta cơ đấy."


Như Lan giật mình, không nói gì. Y thích nàng, đã xa xa vượt qua 'thích', chỉ là, không thể nói ra mà thôi. Y vốn tưởng mình có thể kiêu ngạo, nhưng hóa ra, yếu ớt nhất, tự ti nhất, cũng lại là y. Nếu như Cát Tường có thể xuất hiện sớm hơn thì tốt biết mấy.


Mà Như Lan chưa hoàn toàn quyết tâm rời khỏi Lân vương phủ thì nhiệm vụ của Cát Tường còn chưa hoàn thành, vì thế, nàng chỉ có thể cắn răng tiếp tục nấn ná ở thế giới này. Theo kịch tình, nữ hoàng bệ hạ rất kiêng kị Lân vương phủ, nhưng ái ngại Như gia cùng 1/3 binh quyền trong tay Thuyên Tâm nên chẳng thể làm gì. Nếu không có Như Lan, Thuyên Tâm phải chết không thể nghi ngờ, những nam nhân mà nàng ta thu nhận suốt từ đầu đến cuối kịch tình, ngoại trừ Như Lan, ai cũng không có quyền lực. Nữ chính quả nhiên là hoa tâm đại củ cải, một chút ích lợi cũng không có, vậy mà vẫn thu nhận nhiều nam nhân như vậy. Bội phục.


Cát Tường dùng thời gian rảnh, lấy danh nghĩa Như gia, từng bước thu mua nhân tâm. Có thể nói, phân nửa bá quan trong triều hiện giờ đều đã dần dung nhập dưới trướng Như Lan. Chỉ là, y còn chưa biết mà thôi. Luận kiên nhẫn, luận thiên la địa võng, cho dù là Như Lan cũng không bằng Cát Tường. Y có kiêu ngạo, kiêu ngạo không cho phép y cúi đầu lấy lòng kẻ khác, mà Cát Tường thì ngược lại, nàng biết lùi biết tiến, không từ thủ đoạn, ngay cả bản thân nàng cũng dám đem ra đánh cuộc. Quả thực, người ngoài mặt càng ôn nhu, tâm cơ lại càng sâu.


Tiểu Hồng nhìn Như Lan bởi vì Cát Tường xuất hiện mà sinh khí bừng bừng, trong lòng do dự không thôi. Hắn hi vọng một cuộc sống vinh hoa phú quý, hưởng nhờ phúc phận của chủ tử, nhưng cũng không quên đạo lí làm người, có ân tất trả. Như gia đối hắn tốt như vậy, hắn làm sao có thể đánh đổi hạnh phúc của chủ tử để đổi lấy phú quý? Nghĩ rồi lại nghĩ, Tiểu Hồng cuối cùng vẫn quyết định khuyên bảo:


"Vương phi, người đã thích người kia như vậy, hà tất phải kìm nén bản thân? Với thế lực của Như gia, một tờ hưu thư có khó khăn gì? Thậm chí, cho dù người bỏ lại Lân phủ cũng không vấn đề!"


"Câm miệng! Ngươi nói hươu nói vượn gì thế!?" Như Lan quát lớn, trán rịn một tầng mồ hôi mỏng.


Tiểu Hồng cắn răng, đâm lao thì phải theo lao, tiếp tục lớn mật nói:


"Nếu như người còn do dự, đến khi người kia thật sự biến mất, hối hận cũng đã muộn!"


Hắn nói, âm thanh run rẩy mà lại nặng nề đè xuống trái tim Như Lan. Y thở hổn hển, kịch liệt đấu tranh tư tưởng. Chỉ cần nghĩ đến việc nàng biến mất, y đã chịu không nổi rồi, nhưng mà... y không biết, không biết bản thân đang do dự điều gì. Y có cảm giác, chỉ cần y buông tha hết thảy, nàng liền thực sự biến mất...