Đám thực tập sinh nghe vậy, hai mắt đều sáng bừng lên, đầy mong chờ mà nhìn về phía Bùi An Cảnh. Đúng vậy nha, bọn họ đều chỉ thiếu một chút thời gian nữa là có thể đạt tiêu chuẩn rồi!


Bùi An Cảnh 'hừ' lạnh một tiếng, khinh miệt nói:


"57% chính là 57%, trong khoa học, chỉ cần chậm một giây thôi cũng đủ thay đổi kết quả rồi. Không có thực lực thì đừng thi, dám làm dám chịu, muốn châm chước? Nằm mơ!"


Hắn lại nhìn về phía hỗ trợ chấm thi, trầm giọng:


"Còn cô, đừng để tôi phải yêu cầu cho cô thi lại."


Mọi người đều tái mặt, trong lòng có giận mà không dám nói. Ai bảo nam nhân này quá mạnh, quá ưu tú? Bọn họ đấu không lại...


"Anh kia! Anh là cái thá gì mà có thể phủ nhận công sức của người khác như thế?! Nghĩ mình cao siêu lắm sao? Mọi người đều đã cố hết sức rồi, chỉ thiếu một chút thời gian thôi mà! Tôi nói cho anh biết, loại như anh, tôi khinh!" Tố Cầm tức giận, chỉ tay vào mặt Bùi An Cảnh mắng xối xả.


Lồng ngực cô phập phồng, hai má ửng đỏ vô cùng đáng yêu. Tất cả mọi người đều há hốc mồm vì kinh ngạc, thật là dũng cảm! Từ trước đến nay, chưa có ai dám chỉ thẳng mặt Bùi tiến sĩ mà chửi thế này đâu.


Quần chúng nhân dân tán thưởng. Bùi An Cảnh nổi đóa. Cát Tường câm lặng. Thần kinh, nữ chính quả thực là thần kinh, Bùi An Cảnh nói là sự thật, con người cần phải được rèn luyện hà khắc mới có thể từng bước trưởng thành, nếu như tất cả mọi người đều giống như trợ lí chấm thi, giống như Tố Cầm vì một cái 57% mà nhân nhượng, khoa học kĩ thuật của thế giới sẽ mãi mãi chẳng thể phát triển.


Bùi An Cảnh sắc mặt cực kì không tốt, hắn lạnh giọng gầm lên:


"Cút!"


Không một ai dám ở lại thêm giây phút nào nữa, ngoại trừ Cát Tường và Tố Cầm. Cát Tường còn phải dọn phòng, đương nhiên ở lại. Nhưng Tố Cầm thì là vì bị một tiếng 'cút' kia chọc giận, hắn ta coi các cô là ai chứ? Dám quát tháo ầm ĩ như vậy! Nếu như không phải bị đám thực tập sinh kia can ngăn kéo ra, nữ chính chắc chắn sẽ xông vào chửi thêm một tràng nữa.


Đợi trong phòng không còn ai nữa, Bùi An Cảnh mới hung hăng uống một ngụm lớn cà phê, ngả người ra ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn lần này quả thực giận không nhẹ, bị một nữ nhân mặt non choẹt chỉ thẳng mặt mà mắng, cho dù là ai cũng đều sẽ tức giận.


"Muốn ăn táo không?" Cát Tường không biết từ lúc nào đã ngồi đối diện hắn, trên tay cầm một quả táo đỏ thật lớn


Bùi An Cảnh mở mắt, bị làm phiền rất không vui, vừa định quát bảo cô cũng cút ra ngoài liền ngây người tại chỗ. Hắn ngây người rất đơn giản: Cát Tường đang gọt táo mà thôi.


Cô vốn làm nghệ thuật, cho nên việc gọt táo sao cho vỏ liền thành một đoạn dài hoặc tạo hình trái cây cũng chẳng có gì là khó. Chỉ là đối với một rô-bốt được lập trình chỉ để làm khoa học thì quả thực là khiến người ta không khỏi ngạc nhiên.


Bùi An Cảnh nhìn chằm chằm khối táo được cắt thành hình thỏ con nằm gọn trong đĩa, ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn về phía Cát Tường:


"01, mày được lập trình làm tạp vụ từ lúc nào thế?" Hắn nhớ không lầm thì hắn còn chưa thèm sờ đến con rô-bốt lỗi một đống lớn này cơ mà.


Cát Tường máy móc mỉm cười, không trả lời. Thân thể là một cỗ máy móc, cảm xúc của cô cũng bị rối loạn rất nhiều, cô sợ không khống chế được bản thân, hoàn toàn coi mình thành một cỗ máy mất.


Thấy cô không trả lời, Bùi An Cảnh cũng không tỏ vẻ gì thất vọng, dù sao thì khuôn mặt hắn cũng chỉ có duy nhất một biểu cảm, hắn nhấc điện thoại, bấm một dãy số của phòng chứa rô-bốt:


"01 sau này sẽ trở thành trợ lí của tôi. Đến khi tôi chán sẽ trả lại."


Nói xong, không đợi bên kia hồi đáp, hắn lập tức dập máy. Dù sao rô-bốt cũng là hắn tạo ra, ai có quyền nói 'không' với quyết định của hắn? Được rồi, coi như hắn coi trọng khả năng quan sát cùng độ hoàn mỹ trong công việc của 01 mà nhận nó, cũng không có nghĩa là không có kiểm tra. Nếu như không đạt yêu cầu, hắn lập tức trả lại kho.


"Dọn xong thì ra ngoài đi." Bùi An Cảnh chỉ về đống dụng cụ thí nghiệm lộn xộn bên kia, lạnh lùng ra lệnh.


Cát Tường nhanh chóng thu dọn, sau đó rời khỏi phòng, trước khi đi còn hiểu ý đóng cửa lại. Cô dựa vào cánh cửa, thở ra một hơi vốn không tồn tại, cảm giác cơ thể cứng ngắc không theo sự điều khiển của bản thân làm cô khó mà chịu đựng được. Hệ thống chết tiệt, một đám người không lựa, nhất định phải để cô trở thành rô-bốt sao!?


Lại nói, Bùi An Cảnh ngồi trong phòng một lát, ngạo kiều 'hừ' một tiếng, đưa tay cầm một miếng táo đưa lên miệng. Độ ngọt vừa phải, không tệ, lần sau yêu cầu nhà bếp nhập thêm nhiều một chút. Tâm tình dần dần tốt lên, hắn cũng không thèm so đo với một thực tập sinh miệng còn hôi sữa nữa. Dù sao cô ta cũng không tệ, hắn công tư phân minh, nhận cô ta vào làm chính thức cũng không sao.