Bùi An Cảnh không lộ vẻ gì, chỉ nhàn nhạt quét một vòng khắp hàng ngũ, thời điểm nhìn qua Tố Cầm thì hơi dừng lại một chút, có điều rất nhanh liền rời đi.


Nhưng cho dù chỉ dừng lại lâu hơn một vài giây cũng không thể thoát khỏi ánh mắt như sói đói của đám người mới bên dưới. Bọn họ đều hoặc tò mò, hoặc ghen tỵ, ước ao mà nhìn về phía Tố Cầm khiến cô xấu hổ đỏ cả mặt.


"Tố Cầm, người ta rõ ràng để ý cậu." Đồng học bên cạnh huých huých khuỷu tay, nhỏ giọng cảm thán.


"Nói... nói bậy!" Tố Cầm cắn răng, cố gắng trấn định.


Tim lại không chịu khống chế, bắt đầu đập loạn lên. Bùi An Cảnh thực sự để ý cô sao? Mặc dù trong lòng có điểm đắc ý, kiêu ngạo nho nhỏ, nhưng bị trắng trợn nhìn chằm chằm như vậy, rất ngại ngùng!


Cát Tường nhìn nữ chính lại bắt đầu bước vào giai đoạn ảo tưởng, đầu đầy hắc tuyến, quyết đoán không theo dõi nữa, mắt đều dính sát xuống mũi giày. Nhân vật chính Bùi An Cảnh ngược lại không có tâm tư dư thừa để ý tâm trạng xao động của đám người bên dưới, hắn chỉ lạnh lùng mà thông báo:


"Mặc dù vượt qua kì xét tuyển vừa rồi, nhưng các cô cậu vẫn chưa hoàn toàn được chính thức làm việc."


"Chúng tôi sẽ phân các cô cậu ra thành nhóm, do các vị tiến sĩ có kinh nghiệm quản lí, công việc tạm thời sau này là phụ trợ các vị tiến sĩ nghiên cứu, trong quá trình trợ giúp, mỗi người đều phải tự mình học hỏi, đồng thời không ngừng tiến bộ. Sau ba tháng, người nào thể hiện tốt sẽ được giữ lại làm việc chính thức, không có tiến bộ thì trực tiếp đuổi việc."


Mọi người đồng thời rét lạnh run lên. Thời buổi này kiếm việc thật khó khăn, làm nghiên cứu khoa học sao mà giống đi nghĩa vụ quân sự như vậy chứ?


"Bùi tiến sĩ, ngài có... nhận phụ tá hay không?" Một nữ sinh lấy hết dũng khí hỏi ra miệng.


Đây cũng là vấn đề được rất nhiều học viên quan tâm. Nếu như có thể được Bùi tiến sĩ chỉ điểm, tuy là có hơi khắc nghiệt nhưng bọn họ chắc chắn sẽ tiến bộ rất nhanh. Hàng trăm con mắt lóng lánh khát khao bắn về phía Bùi An Cảnh.


"Tôi chỉ nhận một người ưu tú nhất mà thôi. Quá kém, vướng tay vướng chân." Hắn lạnh lùng 'hừ' một tiếng, đáp.


Cát Tường hiểu ý, đưa tư liệu thông tin kết quả cuộc xét tuyển vừa rồi đến tay Bùi An Cảnh. Hắn vừa lòng liếc nhìn cô một cái, sau đó bắt đầu nghiêm túc lật giở, so sánh kết quả.


"Tố Cầm?"


Không ngoài ý muốn, nữ chính là người đạt được điểm số cao nhất, đồng thời có thiên phú nhất trong đám người lần này.


Tố Cầm ngượng ngùng bước ra khỏi hàng. Hôm nay, cô mặc một bộ quần yếm jean, sơ mi trắng cùng giày thể thao, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, càng có hơi thở thanh xuân tươi mát.


"Là cô?"Bùi An Cảnh nhíu mày, không mấy vui vẻ hỏi ra tiếng.


Đám choai choai tuổi trẻ lông bông này, suy nghĩ nông cạn lại bốc đồng, ảnh hưởng lớn đến nghiên cứu khoa học. Nếu không phải bị ép buộc, hắn cũng không muốn nhận cô ta.


"Đương nhiên là tôi. Làm sao? Anh có gì không hài lòng? Bùi xấu tính?" Tố Cầm hai tay chống hông, hất hàm nhìn Bùi An Cảnh.


'Bùi xấu tính'...


Đám người bên dưới đồng loạt phì cười, sau đó sợ hãi vội vàng bụm miệng, trông khôi hài hết sức. Cát Tường cũng nhịn không được cong môi, nữ chính gọi thực chính xác, Bùi An Cảnh thật sự rất xấu tính. Bùi An Cảnh sắc mặt càng thêm lạnh lùng, ánh mắt trầm xuống, nhìn chằm chằm Tố Cầm.


Tố Cầm bị hắn nhìn, sống lưng lạnh buốt, sợ hãi hơi rụt người về. Song, tính tình nóng nảy háo thắng lại trỗi dậy, nhất quyết không chịu thua trừng trở lại.


"Nhìn cái gì? Tôi mới không sợ anh đâu!" Hắn cũng không ăn thịt được cô, cô việc gì phải sợ chứ!


Mọi người bị Tố Cầm gan lớn dọa tới rồi, cả đám đều im thin thít, không ai dám ho he nửa lời. Bùi An Cảnh hít sâu một hơi, quyết đoán không thèm tranh đua với một đứa nhóc con.


"01, đưa cô ta đến phòng làm việc." Hắn nhìn cũng không thèm nhìn, ra lệnh xong liền đi một hướng khác.


"Vâng."


Cát Tường ngoan ngoãn đáp lại một tiếng, sau đó mỉm cười tiêu chuẩn chỉ dẫn cho Tố Cầm đến phòng nghiên cứu. Đồng thời giảng giải cho cô ta một số quy định ở đây, chỉ là Tố Cầm có nghe hay không thì còn phụ thuộc vào cô ta.


Bùi An Cảnh đi được mấy bước, cảm giác bên người không có 01 khiến hắn hơi khó chịu nhíu mày. Không mấy tự nhiên quay người lại, lạnh lùng ra lệnh:


"Đưa người đến phòng nghiên cứu xong, lập tức đuổi theo. Nghe rõ?"


Cát Tường còn đang bận đọc nội quy cho Tố Cầm, nghe vậy hơi giật mình quay lại, mỉm cười xán lạn:


"Nghe rõ."


Bùi An Cảnh cảm thấy trái tim có chút ngứa, không nói thêm gì nữa, nao nao nện bước rời đi. Cảm xúc của hắn hơi hơi tán loạn, một thứ gì đó không nằm trong phạm vi kiểm soát của hắn dần dần nảy mầm, khiến hắn vừa sợ hãi lại vừa vui vẻ.


Hắn không biết thứ đó là gì, lí trí không ngừng nhắc nhở hắn phải chạy trốn khỏi nó, nếu không, hắn liền rơi tan xương nát thịt...