Một đám mây đen bay qua chặn lại ánh trăng sáng tỏ, sắc trời trở nên âm đạm hơn vài phần.

Lý Phong Kỷ nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu bận rộn. Hắn định chôn cất thi thể trên đường lớn. Dù cho lúc còn sống bọn họ đã từng trải cái gì, làm chuyện ác gì, thì bây giờ bọn họ đã là thi thể lạnh băng, nên đi chôn cất..

Con trai của Chu viên ngoại vẫn luôn im lặng, vẻ mặt hờ hững, không một chút đau khổ khi thấy phụ mẫu qua đời. Cậu chỉ nằm góc áo Chu viên ngoại, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Vương Bình Bình đi đến bên cạnh cậu, thân mật vuốt v e đầu cậu: "Tiểu đệ đệ, chúng ta đi vào xe ngựa nghỉ ngơi đi”

Có lẽ là do cảm giác thân thiết như mẫu thân, cậu bé gật đầu.

“Đệ tên gì?"

“Đệ tên Chu Thiên Bằng!”

“Đúng là một đứa bé ngoan”

"..."

Vương Bình Bình đang trấn an con trai Chu viên ngoại với giọng điệu cực kì dịu dàng.

Bên này, Lý Phong Kỷ nghĩ nghĩ rồi vẫn quyết định chôn cất Chu viên ngoại và Độc Tam Nương chung với nhau, chỉ mong hai người ở dưới có thể hóa giải mối nghiệt duyên của mình.


...

...

Xe ngựa bắt đầu chạy, lăn này chỉ có ba người.

Chu Thiên Bằng đã ngủ say dưới sự trấn an của Vương Bình Bình. Bởi vì Lý Phong Kỷ cần phải dưỡng thương cho nên Vương Bình Bình phụ trách lái xe ngựa.

Vương Bình Bình lái xe không nhanh không chậm, vừa đủ để Lý Phong Kỷ có một hoàn cảnh thoải mái dưỡng thương.

Nguyên khí liên tục truyền từ khiếu huyệt vào kinh mạch trong cơ thể, lượn lờ khắp toàn thân, chữa lành vết thương.

Tới khi Lý Phong Kỷ mở mắt ra lần nữa, phương đông đã bắt đầu xuất hiện ánh sáng.

“Ngươi đi nghỉ ngơi đi, để ta lái xe ngựa, thuận tiện tìm một chỗ đổi ngựa." Lý Phong Kỷ nói.

Vương Bình Bình gật gật đầu, khi vừa chạm lưng xuống đệm, cơn mệt mỏi lướt qua toàn thân, chỉ một lát sau là hơi thở trở nên đều đều.

Xe ngựa vẫn tiếp tục chạy.

Lý Phong Kỷ nhìn hoàn cảnh xung quanh, thầm tính toán hành trình. Hắn rất quen thuộc con đường này, bởi vì từng cố ý nhớ đường trong chuyến đi Kiếm Tông lần trước.


Một canh giờ sau, một khách đi3m xuất hiện.

Khách đi3m tên Duyệt Tân. Đây là một khách đi3m có quy mô rất lớn, cung cấp đủ hết từ ăn, mặc, ở, đi lại.

Lý Phong Kỷ gọi Vương Bình Bình và Chu Thiên Bằng thức dậy. Ba người xuống xe ngựa.

Lý Phong Kỷ tìm tiểu nhị, tiêu một số lớn tiền mua hai con ngựa khỏe mạnh, rồi mua thêm rất nhiều thức. ăn, đổi xong ngựa thì tiếp tục lên đường.

Chuyện đêm qua khiến Lý Phong Kỷ khó lòng quên được.

Bây giờ hẳn chỉ có một mục tiêu là hoàn thành lời gửi gắm cuối cùng của Chu viên ngoại.

Một ngày một đêm trôi qua.

Nhìn thành Thiên Ngọc dạt dào khí thế từ xa, Lý Phong Kỷ lập tức thở phào, vung roi đánh vài cái vào con ngựa đã cực kì mệt mi.

Con ngựa lại bắt đầu chạy chậm.

“Cuối cùng cũng tới.. Thành Thiên Ngọc!”

Vương Bình Bình thò đầu ra khỏi xe ngựa, cảm khái một câu.

Lý Phong Kỷ cười gật đầu: “Hy vọng chúng ta có thể hoàn thành tốt lời gửi gầm của Chu viên ngoại."

“Yên tâm đi.. Chỉ cần vào Thành Thiên Ngọc, cho. dù là ai muốn ra tay với chúng ta đều căn phải tự xét lại năng lực của mình, Hổ Bí quân của thành Thiên Ngọc không phải là ăn chay” Vương Bình Bình nói với giọng điệu tự tin.

Lý Phong Kỷ gật đầu. Hắn vô cùng rõ ràng về thực. lực của Hổ Bí quân. Hổ Bí quân đã từng chém giết một vị cao thủ Tiên Thiên Cảnh của Thánh Điện.

Đi vào Thành Thiên Ngọc, nhìn lướt qua toàn người là người, kiến trúc san sát hai bên đường chính, dòng người như nước chảy, ầm ï liên tục bên tai.