"Chuyện gì thế này?" Thiệu Diên Bình tóm tên đệ tử Kiếm hội vừa đến báo tin kia lại, người kia sắc mặt phờ phạc: "Tôi không biết, lúc tôi đi khỏi thì Dư thiếu hiệp chỉ phiền não bất an thôi..."
Bên cạnh có người chen ngang, giọng nói dịu dàng êm tai: "Ban nãy Dư thiếu hiệp cứ nhất quyết đòi đi tìm Đường công tử, ta với thượng sư Phổ Châu vô tình đi ngang qua cửa thì không hiểu sao Dư thiếu hiệp lại nhìn lầm thượng sư Phổ Châu thành Đường công tử, khăng khăng muốn đấu một trận sinh tử với thượng sư để báo thù giết cha." Người vừa lên tiếng chính là cô gái tuyệt sắc Tây Phương Đào mặc một bộ váy áo màu hồng.
Thiệu Diên Bình nghe được những lời này đúng là dở khóc dở cười.

Ngoại hình của Phổ Châu và Đường Lệ Từ chênh nhau hàng vạn dặm, nhãn lực Dư Phụ Nhân tệ đến thế này chứng tỏ hắn đã điên nặng lắm rồi.
"Dư hiền điệt, thật ra cha ngươi vẫn chưa chết trong vụ nổ kia đâu, vậy nên ngươi cũng đừng trách Đường công tử nữa.

Người đứng trước mặt ngươi là cao tăng của Thiếu Lâm Tự, thượng sư Phổ Châu, không có nét nào giống Đường công tử cả.

Ngươi nhìn kỹ lại xem, hắn không phải Đường Lệ Từ."
Làm sao hắn không biết Dư Phụ Nhân là con trai Dư Khấp Phượng cho được? Vào cái ngày Dư Phụ Nhân gia nhập Kiếm hội, hắn đã âm thầm phái người điều tra rõ ràng thân thế Dư Phụ Nhân, Dư Phụ Nhân tuổi còn trẻ mà đã có địa vị cao trong Kiếm hội cũng chính vì lý do này.

Hắn cố ý phái Dư Phụ Nhân đi mời Đường Lệ Từ tới Kiếm hội để âm thầm quan sát phản ứng của Dư Phụ Nhân, nên mới thấy một kiếm giết người của hắn đêm đó.
Thiệu Diên Bình nói một tràng dài nhưng Dư Phụ Nhân hình như chẳng để vào tai câu nào, kiếm Thanh Lạc vẫn lóe sáng, mũi kiếm rung rung, khẽ lay động trước mấy đại huyệt trên ngực Phổ Châu.

Dư Phụ Nhân tuy còn trẻ tuổi nhưng tu vi dùng kiếm không tầm thường, mũi kiếm của hắn không ngừng rung lên khiến Phổ Châu không thể đoán ra rốt cuộc hắn muốn đâm vào đâu.

Phổ Châu lạnh lùng nhìn kiếm, trong ánh mắt ôn hòa mang theo một luồng sát khí, dường như chỉ cần Dư Phụ Nhân đâm một nhát không trúng thì hắn sẽ đánh trả lại vô cùng ác liệt.

Thiệu Diên Bình thoáng rùng mình, xem tình hình này thì khó mà dàn xếp êm xuôi được, "Dư hiền điệt..." Lời còn chưa dứt, trường Kiếm Thanh Lạc đã đâm thẳng về phía ngực thượng sư Phổ Châu.
Chiêu này là Vấn Mai Chỉ Lộ, Thiệu Diên Bình đã từng nhìn thấy Dư Phụ Nhân dùng đến nó trước kia rồi.

Kiếm này tưởng thật hóa ra là giả, đâm vào trước ngực nhưng chưa chạm da thịt đã quét ngược lên.

Nếu trúng chiêu này thì mũi kiếm sẽ đâm vào cổ họng rồi xuyên qua não mà chui ra ngoài, vô cùng cay độc tàn ác, chính là một sát chiêu hiếm gặp trong kiếm pháp của Dư Phụ Nhân.


Hắn tung ra chiêu này trực diện, có thể thấy ý chí muốn giết Đường Lệ Từ của hắn vô cùng mãnh liệt.

Phổ Châu chắp tay hành lễ, tựa như muốn dùng lực của hai bàn tay kẹp mũi kiếm lại, nhưng mũi kiếm của Dư Phụ Nhân lấp loáng ánh xanh, sau một tiếng "vút" thì đột nhiên quét lên, đâm thẳng vào cổ họng.

Phổ Châu nhấc lòng bàn tay lên, vừa vặn túm được mũi kiếm của hắn.
Thiệu Diên Bình thầm khen một tiếng hay, hai bàn tay hợp lại, bao trùm phương hướng mà mũi kiếm của Dư Phụ Nhân chỉ tới, có thể thấy thượng sư Phổ Châu đã nhìn thấu điểm mấu chốt trong chiêu Vấn Mai Chỉ Lộ này.

Mũi kiếm của Dư Phụ Nhân bị kiềm chế, lập tức thu kiếm về, đột ngột đánh ra chiêu thứ hai, một luồng gió rít lại lao thẳng vào cổ Phổ Châu.
Thiệu Diên Bình đứng ngoài nhìn mấy chiêu này là biết ngay Phổ Châu không chỉ hơn hắn một bậc, không cần lo đến tính mạng.

Dư Phụ Nhân nổi điên đánh với Phổ Châu sẽ không gây ra thương tổn lớn, ngược lại bản thân hắn hai ngày hai đêm chưa được nghỉ ngơi ăn uống, cứ đánh nhau điên cuồng như thế thì chỉ sau hai ba chục chiêu khí tức đã rối loạn, nếu còn đánh tiếp nhất định sẽ khiến bản thân tổn hại nặng nề.

Thiệu Diên Bình âm thầm lo lắng nhưng chẳng thể làm gì, hai người này đang động tay động chân, nếu có người ngoài xen vào thì nhất định sẽ chịu đòn tấn công từ cả hai đại cao thủ.

Trên đời này làm gì có ai chịu nổi đòn tấn công liên thủ toàn lực của Phổ Châu và Dư Phụ Nhân? Tây Phương Đào đứng một bên xem trận chiến nhìn Phổ Châu vô cùng chăm chú, gương mặt xinh xắn tỏ ra vô cùng nghiêm túc, cũng không thả lỏng chút nào.
Ánh kiếm lóe lên, áo đen bay lượn, hai người động thủ trong nhà, Dư Phụ Nhân cầm trường kiếm đánh nhau kịch liệt như vậy mà chẳng hư hại một cái bàn cái ghế nào, tiến lùi xoay chuyển nhanh mà tuần tự, cũng không phát ra tiếng động quá lớn.

Người vây xem càng lúc càng đông, cho dù biết rõ hai người này tuyệt đối không nên động thủ nhưng vẫn không nhịn nổi tò mò mà chạy đến hóng hớt.

Thiệu Diên Bình vừa âm thầm khen ngợi vừa kêu khổ thấu trời xanh, quả thực không biết nên ngăn cản thế nào.
Người vây xem ngày càng náo nhiệt, khi diễn biến trận giao đấu lên đến cao trào thì chợt nghe tiếng kẽo kẹt, có người mở cánh cửa gỗ của đình viện, chầm chậm bước vào.

Thiệu Diên Bình liếc mắt nhìn sang, người vừa tới khoác áo xanh trên vai, mái tóc bạch kim hơi rối, chẳng phải là Đường Lệ Từ sao! Hắn còn chưa kịp kêu lên tiếng nào thì kiếm của Dư Phụ Nhân đã vội vàng đổi hướng, nhào về phía Đường Lệ Từ khi y còn chưa nhìn rõ tình hình trận chiến.

Hắn lao người theo kiếm, trong nháy mắt ánh kiếm lấp loáng như tuyết, hơi lạnh bắn ra bốn bề, đây này chính là thuật Ngự Kiếm! Mặt Phổ Châu biến sắc, năm ngón tay xòe ra đuổi theo kiếm hắn muốn tóm lại.


Kiếm này uy lực rất lớn, không đả thương người thì sẽ tổn thương mình, Dư Phụ Nhân còn chưa luyện thành đã bất ngờ xuất kiếm, hậu quả khó mà lường được! Năm ngón tay hắn vừa vung ra, bỗng sau lưng có người nhè nhẹ kéo áo hắn khiến Phổ Châu thoáng ngẩn ra, bàn tay cũng chậm lại.

Kiếm của Dư Phụ Nhân lao qua mặt hắn nhanh như chớp, Phổ Châu quay đầu nhìn lại, người vừa ngăn cản hắn ra đòn đang tỏ vẻ sợ hãi, chính là Tây Phương Đào.

Đường Lệ Từ khoác áo xanh trên vai, vạt áo hơi trễ xuống, tay phải bưng một bát sứ trắng, trong bát không biết đựng thứ gì.

Y mới bước một chân vào cửa thì ánh kiếm đã lao thẳng đến trước mặt rồi, tai vừa nghe "viu" một tiếng kiếm rền đinh tai nhức óc đã thấy mấy lọn tóc đột ngột đứt rời, mang theo hơi lạnh lướt qua gương mặt.

Trong lúc bất ngờ không kịp phản ứng, y xoay nửa người, chỉ kịp liếc nhìn Dư Phụ Nhân một cái.

Mọi người la lên thất thanh, sau đó là một tiếng "xoẹt", máu tươi bắn lên tường, lưỡi kiếm xuyên thẳng qua ngực y.

Đường Lệ Từ loạng choạng tiến một bước, bị Thanh Lạc đâm xuyên qua người, cắm vào tường sâu ba tấc.
"Á..." Thiệu Diên Bình há hốc miệng, khiếp sợ vô cùng, hóa đá ngay tại chỗ.

Trong nháy mắt mọi thứ lặng ngắt như tờ, mọi người ngơ ngác nhìn Dư Phụ Nhân và Đường Lệ Từ, kiếm này của Dư Phụ Nhân thế mà lại đâm trúng...!Dù mọi người nghĩ nếu đổi lại là mình thì có dốc hết tinh thần chăm chú đề phòng vẫn tuyệt đối không tránh nổi kiếm này, nhưng Đường Lệ Từ lại bị Dư Phụ Nhân đâm một kiếm xuyên ngực, với võ công tài trí của y thì quả thực khiến người ta không sao tin nổi.
Máu tươi men theo tường chảy ròng ròng xuống đất, áo xanh khoác trên vai Đường Lệ Từ bay phất phơ, tuột xuống quá nửa.

Tay phải y nâng lên, cái bát sứ đang bưng vậy mà không rơi xuống, vẫn nằm vững trên tay y.

Trong bầu không khí im lặng chết chóc, Dư Phụ Nhân chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Đường Lệ Từ bằng ánh mắt mờ mịt, hai tay chầm chậm buông Thanh Lạc ra.

Khóe môi Đường Lệ Từ khẽ cong lên, nở một nụ cười trong tầm mắt hoảng hốt của Dư Phụ Nhân.


Hắn đảo đảo lùi lại mấy bước, ngơ ngoác nhìn Đường Lệ Từ vừa bị hắn ghim vào tường.
Máu tươi nhanh chóng thấm ướt áo trong màu trắng của Đường Lệ Từ, Thiệu Diên Bình chợt bừng tỉnh, hô to: "Đường...!Đường công tử..." Mọi người ào ào chen lên, nhưng Đường Lệ Từ vẫn đứng thẳng không cần ai đỡ.

Lưỡi kiếm còn nằm trong ngực y, chỉ cần hơi cựa quậy cũng làm vết thương thêm nặng.

Thiệu Diên Bình đưa một tay ra nhưng cũng không dám đỡ y, chỉ gào lên mau mau gọi đại phu! Dư Phụ Nhân lảo đảo lùi ra khỏi đám đông, dù tận mắt chứng kiến cũng không dám tin mình thật sự giết Đường Lệ Từ! Mọi...mọi chuyện xảy ra ban nãy chỉ là ảo tưởng trong cơn cuồng loạn của hắn, không nên là thật...
Đường Lệ Từ đưa tay phải ra trước, Thiệu Diên Bình vội vàng đỡ lấy chiếc bát sứ trong tay y.

Bên trong là nửa bát nước trong vắt, ngâm một viên thuốc hình tròn màu vàng nhạt mềm mịn, to chừng quả hạch đào, chưa bưng lên trước mặt đã ngửi được mùi thơm dịu nhẹ thanh nhã.

Viên thuốc này chắc chắn là vật quan trọng, cho nên Đường Lệ Từ mới bưng nó không buông, Thiệu Diên Bình nghĩ đến đây liền hỏi: "Đây là thuốc trị thương à?"
Đường Lệ Từ khẽ mấp máy môi, rồi lại lắc đầu.

Người bên cạnh tay chân luống cuống, y đưa tay lên điểm mấy huyệt đạo xung quanh vết thương của mình, lại trở tay rút xoẹt Thanh Lạc ra.

Mọi người đồng loạt kêu lên, kiếm vừa rút, máu tươi cũng theo đó phun ra dữ dội.

Thiệu Diên Bình vội vàng đặt bát sứ trong tay xuống rồi đỡ lấy y: "Làm sao giờ? Làm sao giờ? Dư Phụ Nhân ngươi thật là...!thật là hoang đường..."
Bình thường chỉ có hắn bảo người khác phải "làm sao", hôm nay đến lượt hắn hỏi người khác "làm thế nào" thì mọi người đều tái mặt, chỉ biết trố mắt nhìn nhau.

Nếu Đường Lệ Từ mà chết thì đại cục giang hồ tiếp theo nên xử lý ra sao? Liễu Nhãn bị Thẩm Lang Hồn bắt đi rồi, Phủ Thúy chưa chết, Hồng Thiền Nương Tử chạy thoát, thuốc giải Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn còn chưa có, nếu Phong Lưu Đ.iếm sống lại từ trong tro tàn thì phải làm sao? Huống hồ Đường Lệ Từ là nghĩa tử của quốc trượng, một khi phủ quốc trượng hỏi tội, Thiện Phong Đường phải ăn nói thế nào đây?
"Đóng cửa viện lại.." Đường Lệ Từ ho khan vài tiếng rồi thì thào: "Viết tên...!tất cả những người ở đây vào sổ...!khụ.."
Thiệu Diên Bình đầu óc đang rối tung rối mù chợt bừng tỉnh: "Đúng rồi đúng rồi, mang giấy bút lại đây, ghi lại tên của tất cả mọi người.

Chuyện hôm nay tuyệt đối không được lan truyền ra ngoài, nếu lộ ra thì nội gián của Thiện Phong Đường nằm ngay trong số chúng ta."
Giấy bút lập tức được dâng lên, trong cảnh hỗn loạn, có người chỉ huy xếp thành hàng, từng người một viết tên họ xuống.

Khóe môi Đường Lệ Từ khẽ cong lên, Dư Phụ Nhân nhìn y không chớp mắt, trong tâm trí hỗn loạn của hắn chỉ cảm thấy đó là một nụ cười như có như không, y đang cười cái gì? Y đang cười thật sao? Hay chẳng qua...!chỉ là tập mãi thành quen? Tập trung nhìn kỹ lại, đầu óc dần dần tỉnh táo, hắn nhận ra Đường Lệ Từ rõ ràng bị thương ở ngực nhưng tay lại đè lên bụng, thế là sao?
Trong lúc mọi người ghi lại tên thì Thiệu Diên Bình bế Đường Lệ Từ lên, vội vã trở về phòng y.


Phổ Châu nhìn chăm chú vào chiếc bát sứ dưới đất rồi nhấc nó lên, sải bước theo sau.
Phòng Đường Lệ Từ vẫn yên tĩnh như xưa, thi thoảng vọng ra tiếng trẻ con cười đùa.

Thiệu Diên Bình bế người vào trong phòng, chỉ thấy một cô gái khoác áo xanh ngồi dựa trên giường, Phụng Phụng đang bò trên người cô gái kia cười ê a.

Bỗng dưng Thiệu Diên Bình bế Đường Lệ Từ máu me đầm đìa đi vào, cô gái kia thét lên một tiếng kinh hãi, lảo đảo bước từ trên giường xuống.

Phụng Phụng dẩu mỏ, đôi mắt đang cười đổi sang ầng ậng nước, òa lên khóc rất to.
Thiệu Diên Bình lòng như lửa đốt, không kịp bận tâm đến cảm nhận của những người trong phòng, vội vàng đặt Đường Lệ Từ lên giường, xé vạt áo trước ngực y, để lộ vết thương do Thanh Lạc gây ra.

Kiếm Thanh Lạc mỏng manh, đâm xuyên qua người để lại vết thương không lớn, máu tươi sau khi phun ra ào ào cũng đã ngưng lại.

Thiệu Diên Bình thoa thuốc trị thương cho Đường Lệ Từ, trong lòng rối như tơ vò, vết thương nặng như thế liệu có chữa được không?
Phổ Châu cũng nối gót bước vào trong phòng, đưa bát sứ trắng kia ra trước mặt cô gái áo xanh.

Tây Phương Đào đứng ở cửa dịu dàng nói: "Bát sứ này tên là Tẩy Cấu, bất kỳ thứ nước sạch nào rót vào bát đều hóa thành nước tinh khiết không vương bụi trần, thế gian khó gặp, dùng để pha trà ủ rượu đều là tuyệt hảo, dùng để uống thuốc cũng thế.

Viên thuốc màu vàng trong bát trông rất giống Đại Hoàn Đan của Thiếu Lâm, là thuốc hay dùng để bồi dưỡng căn cơ, cô nương hãy uống đi, đừng phí hoài ý tốt của Đường công tử." Chỉ là một chiếc bát sứ trắng bình thường và một viên thuốc, Tây Phương Đào lại có thể nhìn thấu công dụng kỳ diệu của nó, quả nhiên là hiểu biết hơn người.
Thiệu Diên Bình nghe nói nó là Đại Hoàn Đan của Thiếu Lâm thì chợt bừng tỉnh: "Thuốc này có còn nữa không?"
Tây Phương Đào chậm rãi lắc đầu: "Đại Hoàn Đan của Thiếu Lâm điều khí dưỡng tức, là một phương thuốc điều trị lâu dài, có tác dụng chữa trị nội thương.

Mà nhát kiếm trên ngực Đường công tử là ngoại thương, cần thuốc chữa ngoại thương thượng hạng khác."
Cô gái áo xanh nhận lấy bát sứ, trong mắt thấp thoáng vẻ buồn bã: "Sao...!sao y lại bị thương?" Sau cơn khiếp sợ, nàng đã không còn hoảng hốt nữa, lúc hỏi câu này đã tương đối bình tĩnh rồi.
Thiệu Diên Bình cười khổ: "Chuyện này...!đều là hiểu lầm thôi.

Đúng rồi, thượng sư Phổ Châu, Đào cô nương, hai vị để mắt đến Dư hiền điệt giúp ta.

Độc thương của hắn vừa giải, lại gây ra họa lớn thế này chắc trong lòng cũng không dễ chịu, hãy thay ta khuyên nhủ hắn."
Phổ Châu chắp tay thi lễ, chậm rãi rời đi cùng Tây Phương Đào..