Mà muốn trở thành một linh văn sư đủ tư cách, vậy thì lại càng không dễ dàng, đây cũng là nguyên nhân vì sao linh văn sư có thân phận và địa vị tôn quý như thế.

Từ rất lâu về trước, từ thời điểm bắt đầu theo Lộc tiên sinh học khắc ấn linh văn, Lâm Diệp liền trở thành một học đồ linh văn.

Cho đến bây giờ, vẫn là một học đồ linh văn như cũ, sở dĩ như vậy, vì bằng vào tu vi và trình độ hiện giờ của Lâm Diệp, cũng chỉ có thể thành thạo những họa tiết linh văn căn bản này mà thôi.

Đương nhiên ngoại trừ Lộc tiên sinh, từ trước đến nay Lâm Diệp chưa từng tiếp xúc với linh văn sư nào khác, điều này cũng khiến cho hắn không cách nào phán đoán, trình độ khắc ấn họa tiết linh văn của mình rốt cuộc đạt tới mức nào.

Lúc trước, Lâm Diệp từng hỏi Lộc tiên sinh không chỉ một lần, câu trả lời của Lộc tiên sinh vĩnh viễn chỉ có một hành động lắc đầu thở dài.

Lắc đầu,

Là một lời phủ định.

Thở dài, là một vẻ thất vọng.

Phủ định cộng thêm thất vọng, có thể thấy những năm nay tạo cho Lâm Diệp biết bao nhiêu đả kích, cũng may Lâm Diệp chưa từng nhụt chí, cũng dần dần quen thuộc với đả kích của Lộc tiên sinh.

Thậm chí dưới sự đả kích này, ngược lại khiến cho Lâm Diệp mỗi lần đều kích phát sự quật cường, không ngừng tranh đua với chính bản thân mình, khiến cho trình độ khắc ấn họa tiết linh văn của hắn không ngừng tăng lên.

Cái gì gọi là càng kiềm chế thì càng ngoan cường?
Chính đây chứ đâu.

Lúc này, hoàng hôn nặng trĩu, trời chiều nhuộm ánh tà dương màu vỏ quýt, khiến cây thùy liễu mướt xanh trong khu vườn nhỏ nhiễm một tầng sáng bóng tuyệt đẹp.

Gió mát thổi tới, lay động hàng ngàn cành liễu, lòa xòa thướt tha, rung động sàn sạt, yên tĩnh mà nhàn nhã.

Đoản đao màu thương thanh trong tay Lâm Diệp không ngừng múa may, rất nhanh sau đó đã điêu khắc ra một hình tượng lão giả sống động như thật, tóc lão tán loạn, khuôn mặt đầy những nếp nhăn ngang dọc, dáng người khô gầy như trúc, khoanh tay mà đứng, đầu hơi ngước vọng trời cao, trong ánh mắt tràn đầy vẻ ngạo kiệt bất tuân.

Đây chính là hình tượng Lộc tiên sinh.


Mỗi phân mỗi tấc trên tượng khắc gỗ này, đều do linh văn tinh tế mà chuẩn xác phác họa thành, nhưng không nhận ra một chút dấu tích của linh văn, ngưng đọng thành một khối toàn diện, mang phong vị đặc biệt.

Ngẩn ngơ ngắm nghía tượng khắc gỗ trong tay, Lâm Diệp trầm mặc hồi lâu, cuốI cùng yên lặng thở dài, một lần nữa cầm lấy đoản đao màu thương thanh, phá hủy từng phân từng tấc tượng gỗ.

Sau đó, Lâm Diệp đứng lên, thân ảnh gầy yếu đứng giữa chiều hè, trên khuôn mặt thanh tú lộ rõ vẻ tái nhợt hiện lên vẻ kiên định.

Con người, không thể sống mãi trong hồi ức.

Mà sống, thì phải nhìn về phía trước!
Khi màn đêm buông xuống, đám thôn dân thôn Phi Vân ai nấy đều lĩnh đủ vật tư cần thiết, quay về từ từ đường.

Lâm Diệp nhạy bén phát hiện ra, tuy rằng lấy được vật tư, nhưng trong ánh mắt những thôn dân này chẳng có mấy phần vui sướng, ngược lại rất nhiều người đều mặt ủ mày chau.

Thậm chí, còn có thể nghe thấy một trận cãi vã thấp thoáng vọng lại phía xa xa truyền đến từ hướng từ đường trong thôn.


Lâm Diệp có thể nghe ra, có vẻ đó là cuộc cự cãi của thôn trưởng Tiêu Thiên Nhậm và thủ lĩnh hộ vệ Liên Như Phong, nhưng rất nhanh, cuộc cãi vã này nhanh chóng yên lặng trở lại.

Khi sắc đêm buông xuống mỗi lúc một thâm trầm, một tràng võ ngựa dồn dập vang lên trong thôn, dần dần biến mất phía ngoài thôn, tan biến trong thâm sơn giữa sắc đêm mờ mịt.

“Xem ra, Liên Như Phong thừa dịp trời tối rời đi mất rồi…”
Lâm Diệp yên lặng suy nghĩ một hồi, liền xoay người trở lại phòng mình, đang định tĩnh tọa tu luyện như bình thường, lúc này, có người đột nhiên đăng môn bái phỏng.

Ầm ầm ầm!
Tiếng đập cửa rất lớn, trong sắc đêm yên tĩnh rõ là hơi chói tai, cũng rõ là lỗ mãng vô lễ..