Thái độ của Tiêu Thiên Nhậm đối với Lâm Diệp không chỉ tán thưởng mà còn có chút khâm phục.

Một thiếu niên mười ba tuổi lại có thể biến Linh Văn Chi Đạo Hóa hóa thứ tầm thường thành thần kỳ, giúp bọn họ diệt sạch tai họa thửa ruộng, chỉ với điểm này, cũng đủ để người khác tôn trọng rồi.

Thông qua mấy ngày gần đây tiếp xúc, lúc này Tiêu Thiên Nhậm mới phát hiện thiếu niên gầy yếu thanh tú này có rất nhiều tâm trí vượt qua người cùng chang lứa.

Có thể từ một câu nói của bản thân, liền suy ra được mọi thứ, đây không phải người bình thường làm được.

Vả lại sức chiến đấu của Lâm Diệp cũng không tầm thường, khiến Tiêu Thiên Nhậm cũng cảm thấy khó tin, điều này cũng khiến hắn khẳng định lai lịch của Lâm Diệp không đơn giản.

Trong một chốc im lặng suy tư, Tiêu Thiên Nhậm thở dài nói: “Ngươi nói không sai, nếu đến lúc Liên Như Phong trở lại, thôn Phi Vân nhất định sẽ gặp phải sóng to gió lớn, vì vậy trong khoảng thời gian này, ta phải nhanh chóng chuẩn bị.”
Nói xong lời cuối, âm thanh mang theo dứt khoát.


Lâm Diệp thấy vậy cũng không nói thêm, lập tức chắp tay xin cáo từ.

Chẳng qua vào lúc này, đứa trẻ bên cạnh lại đột nhiên nói: “Thôn trưởng, Lỗ Đình đại thúc đi rồi, vậy hôm nay vẫn luyện võ chứ?”
Tiêu Thiên Nhậm ngẩn ra, thầm nghĩ gặp đả kích như vậy Lỗ Đình còn mặt mũi nào đến nữa mà luyện võ.

Bất chợt hắn ta liền thoáng nghĩ đến Lâm Diệp từng nói “Hành quân quyền” của những đứa trẻ này luyện không khác nhau với những gì hắn ta tu luyện lắm, nếu để thân thể cường tráng, vậy đảo ngược lại cũng không sao, nhưng nó sẽ để lại tai họa tu hành sau này.

Nghĩ vậy, ánh mắt Tiêu Thiên Nhậm nhìn về phía Lâm Diệp, do dự một lát cuối cùng nói: “Lâm Diệp ngươi xem mỗi ngày có thể dành chút ít thời gian, hỗ trợ dạy bọn trẻ luyện võ không?”
Hử!
Bọn trẻ bên cạnh cũng đưa mắt nhìn về phía Lâm Diệp, những khuôn mặt non nớt mang theo tò mò mong đợi.

Bọn chúng lúc nãy tận mắt chứng kiến Lâm Diệp trong nháy mắt đánh bại Lỗ Đình, cảnh tượng hoành tráng như vậy cũng làm bọn chúng chấn động không thôi.

Đứa nhỏ khoảng bảy tám tuổi, tuy rằng không biết rõ đạo lý, nhưng có thể phân biệt được ai mạnh ai yếu.

Nếu Lâm Diệp có khả năng đánh bại Lỗ Đình thì đương nhiên Lâm Diệp lợi hại hơn.

Lại thêm bọn trẻ cũng chứng kiến cảnh Ứng Lưu Nhi thê thảm, trong lòng cực kỳ sợ hãi Lỗ Đình, chỉ mong được đổi một người sư phụ truyền thụ võ.

Ánh mắt Lâm Diệp đảo qua mọi người, liền cười khổ nói: “Ta cũng mới bước vào tu hành, tài sơ học thiển sao có tư cách làm sư phụ.”
Hắn lại chợt chuyển đề tài: “Nhưng mà nếu chỉ truyền thụ Hành Quân Quyền, ta có thể giúp một chút.”
Tiêu Thiên Nhậm cười: “Như vậy là đủ rồi! Ta cũng sẽ không để ngươi phải uổng công, sau này trong thôn đổi vật tư, cũng có phần cho Lâm Diệp ngươi.!”

Bọn trẻ thấy Lâm Diệp đồng ý, cũng hoan hô một hồi, Lâm Diệp mười ba tuổi so ra và chỉ hơn bọn chúng vài tuổi, lại thêm sức mạnh lớn mạnh khiến cho bọn chúng có chút chờ mong được đi theo Lâm Diệp tu hành.

Lâm Diệp cười vui vẻ nhận lệnh, trao đổi một lược với Tiêu Thiên Nhậm, thì quyết định đợi tất cả sâu bệnh trên ruộng trong thôn được thanh trừ sạch sẽ, Lâm Diệp sẽ giữ chức “Sư phụ luyện võ trong thôn” chỉ dạy cho bọn trẻ.

Tiếp đó cũng không nán lại, Lâm Diệp vội vàng về nhà, trong đầu vẫn nhớ rõ cánh cửa huyền bí, muốn tìm tòi bí ẩn trong đó.


Vốn thôn Phi Vân không lớn, nên Lâm Diệp rất nhanh đã trở về, tất cả thôn dân đều đã biết chuyện xảy ra ở “Luyện trường võ.”
Trong khoảng thời gian ngắn rất nhiều thôn dân đều phẫn nộ, cảm thấy Lỗ Đình ra tay rất ngoan độc, nếu không nhờ Lâm Diệp ngăn lại vậy Tiểu Lục Tử nhà Ứng Hào chắc sớm sẽ không xong rồi.

Đồng thời, thôn dân cùng có một nhận thức mới về Lâm Diệp là ngoài thân phận là học đồ Linh Vân thì võ nghệ vô cùng cao kể cả Lỗ Đình cũng không phải là đối thủ.

Điều này làm thôn dân líu rít không thôi.

Chỉ có Lỗ Đình là cực kỳ u ám, phẫn nộ vô cùng, hận Lâm Diệp đến tận xương tủy, lúc này đang trong nhà uống rượu giải sầu.


Ngồi đối diện Lỗ Đình là một nam nhân thon gầy mặc áo xám, đôi mắt sáng như chim ưng.

Người này là Tiền Cơ, là cường giả có sức mạnh đứng sau Liên Như Phong ở trong thôn, có tu vi tam trọng cảnh tầng thứ “Khai phủ”, tính tình âm u tàn bạo, thủ đoạn tàn nhẫn.

“Một đao chặt đứt trường tiên của ngươi, có thể thấy bảo đao trong tay người này nhất định là bảo vật.” Tiền Cơ trầm ngâm lên tiếng.

Trường tiên của Lỗ Đình chính là mãnh thú, xương “Thủy Nanh Báo” và hàng trăm luyện kim tơ tằm mà thành, mặc dù không phải là báu vật gì, nhưng vô cùng mềm dẻo, đao kiếm bình thường khó mà chém đứt.

Bởi vậy có thể đánh giá chi đao trong tay của Lâm Diệp tất nhiên không phải là vật bình thường.

“Điều này đương nhiên ta biết rõ, nếu không phải chi đao trong đao kẻ này quá sắc bén, làm sao ta có thể nuốt thiệt thòi lớn như vậy?”.