“Chị Mộng Mộng, em cảm thấy anh trai có chuyện giấu giếm em.”

Mộ Từ Tâm thuật lại đầu đuôi ngọn ngành sự việc sau khi cô ấy theo dấu Ninh Duệ cho Kiều Mộng Mộng nghe, cảm xúc rất kích động: “Với lại mấy hôm trước anh trai còn nói với em gì mà nếu như anh ấy không còn nữa thì phải biết chăm sóc tốt cho bản thân, cứ như lời trăn trối ấy… Phì phì! Miệng quạ, phì phì!”

Cô ấy vỗ vào miệng mình, mắt ầng ậng nước: “Chị Mộng Mộng, chắc không phải như em nghĩ đâu, có đúng không?”

Kiều Mộng Mộng ôm lấy cô ấy nhưng không biết nên nói gì: “Tâm Tâm…”

[Hệ thống, trước đây anh từng nói Mộ Từ An có bí mật, bí mật của anh ta là gì?]

Hệ thống không đáp lại.

[Hệ thống, anh nói chuyện đi… Bình thường Tâm Tâm tới lúc nào anh cũng khịa cô ấy mà, sao hôm nay lại không nói gì?]

“Tâm Tâm, chị sẽ tìm hiểu rõ chân tướng cho em.”

[Không được!] Đột nhiên hệ thống cất tiếng.

[Nếu anh đã không muốn nói thì họ tôi sẽ tự tìm hiểu. Tôi không muốn Tâm Tâm hối hận.]

Hệ thống lại im lặng.

Có những lúc, sự thật sẽ rất tàn nhẫn.

“Chị Mộng Mộng…”

Mộ Từ Tâm nắm chặt lấy tay cô: “Em cảm ơn chị.”

**

Thời gian sau đó, Kiều Mộng Mộng và Mộ Từ Tâm lần lượt theo đuôi Mộ Từ An và Ninh Duệ, nhưng kỳ lạ rằng chẳng có gì bất thường.

Mấy lần liền Kiều Mộng Mộng đều nghĩ rằng có phải họ nghĩ nhiều quá rồi không, hay là bí mật không hề đáng sợ như thế và khác với những gì họ đoán.

Nhưng sau một tuần, Mộ Từ Tâm phát hiện ra một chiếc khăn tay dính máu trong phòng anh trai mình. Cả người cô ấy run bần bật gọi điện cho Kiều Mộng Mộng, ngồi dưới đất khóc mãi mới bình tĩnh lại được.

“Tâm Tâm, trước hết em phải giữ bình tĩnh.” Kiều Mộng Mộng hít một hơi thật sâu để bản thân cũng giữ được bình tĩnh: “Chị tới đó ngay.”

Dưới sự thuyết phục liên tục của cô, hệ thống đã nói ra nơi mà Mộ Từ An và Ninh Duệ tới, đó là bệnh viện tư nhân do Mộ Từ An đầu tư.

Sau khi đón Mộ Từ Tâm, hai người lái xe tới bệnh viện tư nhân, sự thật đã sắp được phơi bày.

Trên đường đi, Mộ Từ Tâm căng thẳng tới nỗi hai nắm đấm siết chặt: “Chị Mộng Mộng…”

“Bình tĩnh.”

Kiều Mộng Mộng đưa cô ấy vào bệnh viện nhưng lại không biết số phòng bệnh cụ thể. Hỏi y tá thì y tá lại lấy lý do bảo mật thông tin người bệnh để từ chối họ.

“Chị ơi…”

[Hệ thống, đã tới nước này rồi hay là anh nói ra luôn đi.]

Hệ thống thở dài một hơi.

[5203.]

“Tâm Tâm, đi theo chị.”

Cô kéo Mộ Từ Tâm tới phòng 5203 rồi chợt dừng bước.

Mộ Từ Tâm nhẹ nhàng đẩy cửa ra, người nằm trên giường bệnh chính là anh trai của cô ấy, còn bác sĩ Ninh thì đứng cạnh giường, cau có nhắc nhở: “Anh Mộ, sức khỏe của anh ngày một tệ rồi.”

Mộ Từ An yếu ớt ừm một tiếng rồi lại ho khù khụ.

“Định bao giờ mới nói cho cô ấy?”

“…”

“Tôi khuyên anh nên nói với cô ấy sớm thì mới có thể nói lời tạm biệt tử tế được.”

Nghe tới đây, Mộ Từ Tâm không nhịn được nữa, cô ấy đẩy cửa xông vào trong, mắt đỏ ửng hỏi: “Anh! Hai người đang nói gì thế? Cái gì mà sức khỏe ngày một tệ đi, cái gì mà tạm biệt tử tế?”

Cô ấy đi tới trước mặt Mộ Từ An kéo tay của anh: “Em không còn là trẻ con nữa, anh nói cho em đi, có được không anh?”

Mộ Từ An mím môi, di chuyển ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ không muốn nói với cô ấy, nhưng Ninh Duệ lại khuyên nhủ: “Anh Mộ, anh vẫn nên nói sự thật cho cô ấy đi thôi.”

Mộ Từ An nhìn anh ấy một cái.

“Bác sĩ Ninh, anh trai tôi không nói thì anh nói đi! Rốt cuộc anh trai tôi mắc bệnh gì?”

Ninh Duệ đắn đo một lát rồi quyết định đi trái với y đức nói ra sự thật: “Anh Mộ mắc bệnh nan y, chỉ còn ba tháng thôi.”

“Ba tháng” giống như lời nguyền rủa độc ác quanh quẩn trong tâm trí, cả người Mộ Từ Tâm lảo đảo suýt ngã xuống đất, may mà có Ninh Duệ đỡ lấy cô ấy.

Cô ấy đẩy Ninh Duệ ra lùi lại vài bước: “Không! Sao lại có chuyện đó được? Anh à, anh nhìn anh không phải rất khỏe mạnh sao, chẳng giống người mắc bệnh ung thư tí nào cả…”

Trong mắt Ninh Duệ có vẻ không đành nhưng vẫn nói ra: “Cô Mộ, hai năm trước anh Mộ đã khám ra bệnh rồi. Trong hai năm nay, anh ấy luôn phải tiếp nhận việc hóa trị.”

Anh ấy nhìn về phía Mộ Từ An: “Anh Mộ, không giấu được nữa đâu.”

Lúc này Mộ Từ An mới quay đầu sang, gương mặt tuấn tú đó trắng bệch không còn sắc máu, anh cởi bộ tóc giả trên đầu xuống, nở một nụ cười.

Mộ Từ Tâm ngã ngồi trên đất, nước mắt lã chã lăn xuống.

“Anh thích ăn đồ ngọt là vì đau ư?”

Mộ Từ An lắc đầu: “Không, anh thích ăn thật.”

Khi ngọt ngào thì mọi đau khổ đều có thể trôi qua.

Năm mười tám tuổi, bố mẹ qua đời vì một vụ tai nạn xe cộ, anh kéo tay em gái đứng trong tang lễ của họ.

Năm mười chín tuổi, chú muốn cướp đoạt tài sản để lại của bố, anh tranh cãi bằng lý lẽ trong cuộc họp cổ đông.

Năm hai mươi tuổi, anh điều tra ra được vụ tai nạn xe của bố mẹ, dốc sức đưa chú hai của mình vào tù.



Hai mươi lăm tuổi, anh biết mình mắc bệnh nan y, không sống được quá ba năm.

Bố mẹ qua đời, người em gái nương tựa vào nhau mới chỉ có mười lăm tuổi. Nếu như bệnh tình của anh mà bị lộ thì người nhà họ Mộ sẽ được thế vồ tới. Anh không muốn em gái phải đối mặt với tất cả những chuyện mình chịu năm mười tám tuổi.

Mà thời hạn ba năm đã tới, anh cũng sắp xếp mọi thứ xong xuôi cho em gái, có thể yên tâm rời đi nhưng không biết nên nói rõ chuyện này với em gái như thế nào.

“Có phải anh thế này trông hơi xấu không?”

Anh cười nhưng vành mắt ửng đỏ đã bán đứng anh.

Mộ Từ Tâm lắc đầu, nước mắt lã chã lăn dài khóe môi lại vẫn nở nụ cười tươi rói: “Không xấu. Anh không hề xấu… Em xin lỗi, lâu như thế em mới phát hiện ra…”

Cô ấy bò dậy khỏi mặt đất, bổ nhào vào lòng anh, khóc lóc như thể không còn là mình nữa.

Mộ Từ An vươn tay ra ôm lấy cô ấy: “Được rồi mà, đừng khóc nữa.”

“Hu hu hu, em không nhịn được…”

Tiếng khóc ngày một lớn, Kiều Mộng Mộng nghe thấy tiếng thì nhìn vào trong qua khe cửa nhưng lại bị hệ thống ngăn lại: [Đừng vào.]

[Tâm Tâm khóc rồi, tôi không yên tâm cho cô ấy.]

Cô kéo cửa ra thì nghe thấy Mộ Từ Tâm vừa dụi đôi mắt sưng vù vừa nói: “Anh ơi, lẽ ra anh phải nói với em sớm hơn.”

Mộ Từ An cười: “Đây là loại bệnh nan y hiếm thấy, dù nói với em thì cũng không thay đổi được gì.”

“Ba năm nay anh sống như thế nào vậy…”

Kiều Mộng Mộng chậm rãi đi tới, nhìn thấy người đàn ông đã từng nghiêm nghị mạnh mẽ lại yếu đuối tựa vào giường bệnh. Lòng cô hơi run lên, mũi xót xa, trong mắt rưng rưng. Khoảnh khắc đối mắt với Mộ Từ An, nước mắt lặng lẽ lăn xuống dọc theo gò má.

Mộ Từ An vẫn cười như thể bản thân không hề đau đớn, như thể anh không phải là người mắc bệnh nặng.

Cô muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói cái gì, dù sao họ chỉ có duyên gặp mặt hai lần thôi.

"Cô Kiều, cô tới rồi à?”

Mộ Từ An ho mạnh, cổ họng xộc lên mùi tanh ngọt nhưng bị anh ép buộc nuốt về.

“Anh Mộ…”

“Em gái tôi sau này, phiền cô chăm sóc nhiều hơn rồi, khụ khụ!”

Kiều Mộng Mộng gật đầu: “Tôi sẽ làm thế.”

[Hệ thống, không có thuốc tiên nào có thể cứu được anh ấy sao? Có bàn tay vàng nào không?]

[Không có.] Hệ thống đắn đo một lúc: [Trừ khi… Có kỳ tích.]

Ánh mắt Kiều Mộng Mộng thất vọng.

So sánh ra thì Mộ Từ An bình tĩnh hơn họ rất nhiều, ngược lại còn bắt đầu an ủi họ: “Trước đây anh quá lo lắng về giới giải trí phức tạp, sợ rằng sau khi anh đi rồi, Tâm Tâm sẽ bị bắt nạt, nhưng nhìn hai người thật sự rất thích diễn xuất nên anh đã thông suốt rồi. Các em thích làm gì thì làm thôi.”

Anh nhìn về phía Kiều Mộng Mộng: “Buổi thử vai hôm đó diễn rất tốt.”

“Theo đuổi ước mơ đi!”

Anh đã sắp xếp xong hết mọi thứ rồi.

**

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Kiều Mộng Mộng mãi chẳng bình tĩnh lại được.

Hai năm trước, cô có một cơ thể khoẻ mạnh nhưng vì gặp phải sự bất công của nhà họ Kiều mà đã muốn chấm dứt sinh mạng của mình. Khi đó, lại có một người cầm báo cáo bệnh nan y của mình, tiếp nhận hoá trị của bệnh viện.

Có người từ bỏ mọi thứ muốn chết đi, có người gồng gánh hết mình để sống tiếp.

[Hệ thống, tôi không nên tự ý từ bỏ mạng sống của mình, cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội lựa chọn lại.]

[Kiều Mộng Mộng, tôi biết cô thích đóng phim. Nếu đã thích thì cứ làm thôi, làm điều cô muốn làm, tha hồ bùng nổ ánh hào quang của chính cô.]

Ánh mắt của cô nhìn xuống bản hợp đồng trên bàn, cô cầm tấm danh thiếp của người chiêu mộ tài năng lên và gọi đi.

“Xin chào, tôi đã nghĩ kỹ rồi…”

Nguyên nhân cô vẫn còn do dự là do thời gian không đủ nhưng bây giờ thì cô nghĩ kỹ rồi. Nếu đã thích đóng phim vậy thì cứ can đảm tiếp tục thôi.

Cô sẽ càng cố gắng hơn trước đây để hoàn thành việc học đại học trước thời hạn.

Vì thế sau đó, cô bận rộn hơn cả trước kia, ngày nào cũng bận tối mắt chạy qua lại giữa hai bên, vừa hoàn thành lớp chuyên ngành vừa học lớp diễn xuất do công ty sắp xếp. Chỉ cần có thời gian rảnh rỗi là cô sẽ tới bệnh viện thăm Mộ Từ An.

**

Sau khi Tâm Tâm biết được bệnh tình của anh, cô ấy đã tạm ngưng việc học và cũng bỏ vai diễn trong câu lạc bộ, phần lớn thời gian mỗi ngày đều ở bên cạnh Mộ Từ An. Ban đầu Mộ Từ An còn từ chối nhưng sau đó bệnh tình ngày một trở nặng, anh cũng hiểu em gái muốn ở bên mình nhiều hơn nên từ từ thôi cố chấp, còn dạy cô ấy điều hành công ty theo yêu cầu của cô ấy.

“Anh ơi, em và anh là cùng chung dòng máu nên đều thừa hưởng sự thông minh tài trí của bố mẹ, cứ giao công ty lại cho em, anh sẽ hài lòng thôi!”

“Em đấy! Anh không ngăn cản em theo đuổi ước mơ, em muốn từ bỏ thật à?”

“Anh, đây là sự lựa chọn của em.”

Cuộc đời, không phải lúc nào cũng như y muốn.

Nửa đời trước của cô ấy có bố mẹ và anh trai che chở, sau này cô ấy sẽ trở thành chỗ dựa cho chính mình.

“Anh ơi, anh đừng lo cho em. Em sẽ sống vui vẻ hơn trước đây, sống tiếp thay cho anh, thay cho bố mẹ.”

Cô ấy muốn sống vui vẻ cho cả bốn người, vậy mới công bằng.

Thoáng chốc Mộ Từ Tâm như đã trưởng thành, cô ấy bắt đầu vào Mộ thị làm việc, hiểu biết về tài chính và thu chi của công ty, học kiến thức về quản lý tài chính. Tất cả lọt hết vào mắt Mộ Từ An, cuối cùng khiến anh đau lòng nhiều hơn là vui mừng yên tâm.

“Tâm Tâm!”

Kiều Mộng Mộng bận rộn xong là tới Mộ thị tìm Mộ Từ Tâm nhưng không ngờ rằng cô ấy lại ngất trong phòng làm việc, cô vội vã gọi điện cho Ninh Duệ, lái xe đưa cô ấy tới bệnh viện.

“Cô ấy mệt mỏi quá.” Ninh Duệ vừa đau lòng vừa hối hận, đáng lẽ mình không nên nói sự thật cho cô ấy biết. Cuối cùng anh ấy đã hiểu được tại sao Mộ Từ An lại không nói ra bệnh tình của mình rồi.

Truyền mấy chai nước xong thì Mộ Từ Tâm xoa huyệt thái dương mở mắt ra: “Em làm sao thế?”

Kiều Mộng Mộng thở dài: “Tâm Tâm à, em ép mình vào bệnh viện đấy.”

Mộ Từ Tâm phì cười: “Ai nói em ép? Rõ ràng là chị còn ép hơn mà vẫn không biết xấu hổ nói em.”

“Chị nói thật đấy.” Kiều Mộng Mộng nghiêm túc: “Em mà thế này thì anh trai em càng lo lắng đấy.”

Mộ Từ Tâm cắn môi, mắt lóe lên ánh nước.

“Nhưng mà… Không còn nhiều thời gian nữa…”

“Thời gian còn lại không đủ nữa rồi…”

Cô ấy nhào vào lòng Kiều Mộng Mộng, không kìm nổi giọt nước mắt nữa: “Chị ơi, em phải làm sao bây giờ!”