Trong phòng bệnh, mùi thuốc sát trùng gay mũi, Kiều Mộng Mộng day thái dương mở mắt ra, mơ mơ màng màng, cô sao thế này?

Mộ Từ Tâm nắm lấy tay cô, lo lắng nói: “Chị Mộng Mộng, cuối cùng chị cũng tỉnh lại rồi! Chị hôn mê ba ngày ba đêm rồi, bác sĩ nói chị có khúc mắc trong lòng, đau buồn quá. Em biết chị thích anh trai em, đợi sức khỏe anh trai em hồi phục hoàn toàn, em sẽ làm mối cho hai người. Sau này chị là chị dâu của em rồi.”

“Tâm Tâm, chị…”

Kiều Mộng Mộng giải thích muốn nói không nhưng cô cũng không biết nói về chuyện của hệ thống với cô ấy như thế nào. Đương nhiên là Mộ Từ Tâm cũng không cho cô cơ hội, sờ trán cô không thấy sốt thì đắp kín chăn cho cô, cười nói: “Được rồi, chị nghỉ ngơi trước đi. Em đoán chắc là chị đói rồi, bây giờ em đi mua đồ cho chị ăn.”

Mộ Từ An chuyển nguy thành an xong, Mộ Từ Tâm lại quay về dáng vẻ hoạt bát tươi vui trước đó giống như làn gió thoảng qua cửa phòng. Kiều Mộng Mộng nhìn bóng lưng của cô ấy không nhịn được cười, nếu mà hệ thống còn ở đây chắc chắn sẽ lại khịa cô ấy là khỉ đột cho xem…

Hệ thống…

Cô sững người ra, nhìn căn phòng cô quạnh, khóe môi mím thành một đường thẳng.

Cô quên mất hệ thống đã đi rồi.

Trong đầu cũng sẽ không còn tiếng ồn ào đó nữa, nhưng cô lại cảm giác trong lòng trống vắng như thiếu mất một phần.

“Brừm brừm~”

Chiếc điện thoại trên tủ đầu giường rung lên liên tục kéo cô về từ trong hồi ức. Cô hoang mang nghe điện thoại, đầu bên kia vang lên tiếng mắng chửi ập xuống đầu của chị Lưu: “Kiều Mộng Mộng, em đi đâu rồi?! Em có biết hôm nay có chương trình phải quay không hả? Chị không quan tâm giờ em đang ở đâu, qua ngay đây cho chị!”

“Em biết rồi.”

Cúp điện thoại, cô nhìn lịch trình trên điện thoại, đứng dậy thay đồ không quan tâm y tá phản đối, cố chấp rời đi.

Khi Mộ Từ Tâm mua đồ ăn về thì trên giường bệnh đã trống huơ trống hoác, cô ấy gọi điện ngay cho Kiều Mộng Mộng: “Chị Mộng Mộng, chị đi đâu rồi?”

“Công ty có chương trình phải quay, chị đi trước, nói chuyện sau nhé.”

“Chị Mộng Mộng… Tút tút tút…”

Cô ấy vẫn chưa nói xong mà sao lại cúp điện thoại rồi.

Giang Thần khoanh tay dựa vào cửa, gọi một tiếng: “Tâm Tâm, anh trai em gọi kìa.”

“Vâng.” Mộ Từ Tâm xách đồ ăn chạy sang phòng bên cạnh, Mộ Từ An ngồi dựa vào giường bệnh. Dù vẫn gầy yếu nhưng sắc mặt hồng hào, tình thần cũng tốt hơn trước nhiều. Bác sĩ Ninh nói rằng tế bào ung thư trong cơ thể anh đã biến mất, nội tạng cũng phục hồi hết, nhưng mà cơ thể vẫn phải nghỉ ngơi hẳn hoi mới ra viện được.

“Tình hình Mộng… Cô Kiều sao rồi?” Mộ Từ An rất lo lắng nhưng nhanh chóng nuốt cách xưng hô quá thân thiết lại, ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.

“Chị Mộng Mộng rời khỏi bệnh viện rồi, chị ấy nói phải quay chương trình.” Mộ Từ Tâm cau có mặt mày: “Anh, chị Mộng Mộng thích anh sao?”

Mộ Từ An phì cười: “Sao em lại có suy nghĩ như thế?”

Mộ Từ Tâm gập ngón tay, phân tích cảnh ngày đó cho anh: “Bác sĩ Ninh nói là chị Mộng Mộng bị ngất bởi quá đau lòng. Nếu không để ý anh thì sao chị ấy lại có phản ứng mạnh như thế?”

Mộ Từ An nghe xong thần người ra, đôi mắt đang cười cũng dần mang vẻ đau buồn khó nhận ra.

Có lẽ không phải cô ngất vì sự ra đi của Mộ Từ An mà là hệ thống.

Anh nhìn cơ thể gầy yếu của mình, thật sự rất khó coi. Chờ dưỡng sức xong thì đi tìm Kiều Mộng Mộng sau.

Anh sẽ không buông tay nữa đâu.

**

Ba tháng tiếp theo, ngày nào Kiều Mộng Mộng cũng bận rộn quay chương trình và đóng phim, hầu như đều ngủ tại công ty. Hình như cô sợ quay về căn chung cư nhỏ ấm áp ấy nên khiến mình bận rộn trong công việc cả ngày, bận tới mức mình không còn thời gian nhung nhớ, không còn thời gian đau lòng.

Hệ thống hiểu cô thật, anh biết mình sẽ không lựa chọn lãng phí cuộc đời sau khi anh đi, cô đã không còn từ bỏ ước mơ và hoài bão của mình vì bất cứ ai nữa, chỉ có điều thỉnh thoảng khi nhớ về hệ thống cô sẽ lén buồn.

Ngày tháng của cô vẫn phải trôi qua, trái đất cũng vẫn đang quay tròn.

Cuộc sống bận rộn chiếm hết phần lớn cuộc đời cô, cô ngày càng độc lập, tự tin. Trong chương trình thì tài đi show rất mạnh, lúc quay phim thì toàn tâm nhập vai, kỹ năng diễn xuất ngày một tiến bộ. Cô thích đọc sách, cô thường hay chia sẻ sách mình đọc trên Weiyin, cách nhìn độc đáo mỗi lần phỏng vấn khiến lượng fan tích lũy ngày một nhiều.

Cô đã không còn là Kiều Mộng Mộng hèn nhát tự ti không dám tự mình biểu đạt ấy nữa, cô mang theo ánh sáng dịu dàng chăm chỉ trên mình. Đó là sự trưởng thành từ bên trong lẫn bên ngoài nhờ nỗ lực đọc sách có kỷ luật đem lại.

Ngày qua ngày, cô đang thức tỉnh, đang biến đổi như ánh sao rực rỡ, sáng tỏ lấp lánh.

Hệ thống trở thành tia sáng cô vùi trong đáy lòng.

**

Công ty giải trí Mộng Ảnh.

Mấy diễn viên mới đang tụ tập nói chuyện phiếm, nói mãi nói mãi rồi nhắc tới chuyện ông chủ mới.

“Nghe nói gì chưa, chúng ta đổi sếp mới rồi đó.”

“Thợ mới thì hăng, thợ già biết việc(*), sẽ không liên lụy tới chúng ta chứ?”

(*)Nguyên văn là 新官上任三把火(quan mới nhậm chức như ba đốm lửa) bắt nguồn từ Tam Quốc Diễn Nghĩa, ý chỉ mới vào làm thì nhiệt huyết nhưng chẳng được bao lâu.

“Chắc là không đâu nhỉ?”

Họ nói chuyện hào hứng nên chẳng hề để ý tới người đàn ông cao to đứng phía sau. Mặt mày người đàn ông sắc nét, ngũ quan hoàn hảo như tượng tạc, đeo chiếc kính gọng vàng trên sống mũi cao, đồ Tây thẳng tắp, đúng thật như tổng tài bá đạo cấm dục miêu tả trong tiểu thuyết.

Một nữ diễn viên kinh ngạc bụm miệng, nghĩ bụng: Công ty lại ký được với một diễn viên đẹp trai thế này, đẹp thật đó!

Cô ấy huých người bạn thân bên cạnh ra hiệu họ mau nhìn trai đẹp đi.

Giới giải trí không thiếu trai đẹp nhưng khí chất của anh đặc biệt, đứng đó thôi đã hệt như tổng tài bá đạo, cực kỳ có sức hấp dẫn!

Trợ lý Lâm đi ra từ văn phòng tổng giám đốc, hơi khom người: “Sếp Mộ.”

Mộ Từ An chỉnh lại cổ và tay áo, đẩy gọng kính vàng hỏi anh ta: “Kiều Mộng Mộng đâu?”

Cả bản thân anh cũng không nhận ra rằng mình căng thẳng tới nỗi vô thức nuốt nước bọt.

Trợ lý Lâm thấy nhưng không vạch trần, nhìn về phía phòng nghỉ của Kiều Mộng Mộng đáp: “Chị Kiều đang chuẩn bị đồ quay chương trình.”

Mộ Từ An “ừm” một tiếng, đi được vài bước thì dừng lại.

“Bảo cô ấy chuẩn bị xong thì tới văn phòng của tôi.”

“Vâng thưa sếp.”

Đợi Mộ Từ An đi vào văn phòng tổng giám đốc, mấy diễn viên mới kia lại túm tụm với nhau tíu ta tíu tít:

“Trời ơi! Anh ấy là ông chủ mới đó! Tôi còn tưởng diễn viên mới ký của công ty đấy!”

“Đúng là của ngon ông trời ban tặng, chậc chậc, người đàn ông tôi yêu.”



Đám người cười ầm lên. Chẳng bao lâu thì họ thấy Kiều Mộng Mộng đi vào văn phòng tổng giám đốc, khó tránh hơi lo lắng cho cô:

“Chị Kiều không phải là đắc tội với ông chủ mới đấy chứ?”

“Chắc không đâu? Chị Kiều tốt bụng như thế, không có scandal, cuồng công việc, có ông chủ nào mà không thích chứ?”

“Chẳng lẽ ông chủ thích chị Mộng Mộng…”

Mấy người nhìn nhau, mập mờ đoán mò cười một cái.

Văn phòng tổng giám đốc.

Cốc cốc.

“Mời vào.”

Kiều Mộng Mộng đẩy cửa vào, nhìn người đàn ông đang tao nhã uống cà phê trên bàn làm việc thì kinh ngạc thốt lên: “Anh Mộ?”

Mộ Từ An không ngờ cô tới nhanh như thế, ly cà phê trong tay hơi run suýt nữa rớt xuống đồ Tây. Anh giả vờ bình tĩnh, dưới gọng kính vàng đôi mắt vụt qua ý cười. Anh đặt ly cà phê xuống, đứng dậy đi tới gần Kiều Mộng Mộng mang theo thế tấn công mạnh mẽ khác hẳn với Mộ Từ An nho nhã lịch sự trước đây.

“Em đang tránh mặt tôi à?”

Kiều Mộng Mộng lắc đầu: “Không phải.”

Sao Mộ Từ An kỳ lạ thế? Cô lùi ra sau một bước theo bản năng.

Nhưng Mộ Từ An không cho cô cơ hội cứ sán người tới nắm lấy tay cô, ánh mắt nghi ngờ: “Em không thích tôi à?”

Kiều Mộng Mộng cau mày, đẩy mạnh anh ra, giọng nói trầm xuống, từ chối cực kỳ dứt khoát: “Tôi có người mình thích rồi.”

Dù rằng anh chỉ là số liệu và đã rời khỏi cô.

Mộ Từ An thăm dò với tính xâm lược, anh nheo mắt áp sát lại với tín hiệu nguy hiểm: “Là người liên lạc với tôi, đe dọa tôi giúp đỡ em à?”

“Đúng!”

Kiều Mộng Mộng không hề phủ nhận nhưng ánh mắt cúi xuống lại ảm đạm. Cô chìm trong ký ức đau thương vốn dĩ không hề nhận ra ánh mắt mang theo sự vui mừng của Mộ Từ An.

Anh đè nén cảm xúc sôi trào trong lòng, hừ một tiếng, giọng nói xem thường: “Lưu luyến một người đàn ông đã bỏ mặc em làm gì?”

Kiều Mộng Mộng ngước mắt đối mắt nhìn anh, ánh mắt kiên định hùng hồn: “Anh ấy không hề bỏ mặc tôi.”

Trong lòng cô không ai có thể thay thế được anh cả.

Mộ Từ An hôm nay rất kỳ lạ, khiến cô lần đầu tiên xuất hiện tâm lý mâu thuẫn mãnh liệt, thấy anh lại tiến sát thì đẩy mạnh anh ra tức giận nói: “Mong giám đốc Mộ tự trọng.”

Mộ Từ An nhìn cô chằm chằm, thu lại khuôn mặt đầy tính xâm lược kia đi rồi nở nụ cười khe khẽ: “Tôi hiểu rồi. Xin lỗi cô Kiều, tôi đi quá giới hạn.”

“Nếu không còn chuyện gì quan trọng thì tôi đi trước đây.” Giọng nói của cô lạnh nhạt mang theo sự xa lạ không thể tiếp cận.

Bầu không khí cực kỳ cứng nhắc.

Thấy Mộ Từ An mãi chẳng đáp, thế là Kiều Mộng Mộng xoay người đẩy cửa rời đi.

Mộ Từ An nhìn bóng lưng bướng bỉnh thẳng tắp của cô, bỗng chốc không biết nên vui hay buồn.

Bởi Mộ Từ An và hệ thống là cùng một người nhưng lại là chính mình ở hai thời điểm.

Theo ghi chép trên sổ sinh tử của Diêm Vương, đáng lẽ anh đã chết bởi bệnh nan y, không còn cơ hội sống sót.

Đúng lúc trong ba năm nay Âm phủ tiếp nhận quá nhiều người tự sát, mà người tự sát thì không được đầu thai, nhà tù Âm phủ quá tải, không thể chất chứa quá nhiều hồn ma, phán quan đã nghĩ ra một cách. Đó là tìm một vài linh hồn có ý chí sống cao đưa về ba năm trước để họ giúp đỡ những người tự sát, khiến những người đó từ bỏ việc tự sát để giải quyết quá tải ngục tù.

Đúng lúc anh là một trong những linh hồn có ý chí sống mãnh liệt nên được phán quan lựa chọn đưa về ba năm trước.

Anh chọn trúng một linh hồn vừa cô đơn vừa yếu đuối co rúm trong góc đã từ bỏ mọi thứ trên đời từ trong đám linh hồn, nghe phán quan nói mấy linh hồn giúp đỡ cô đều thất bại, nếu anh có thể cứu được cô, cứu được một mạng người tích đức thì có thể sống lâu trăm tuổi.

Thế là anh chọn Kiều Mộng Mộng. Chỉ cần giúp cô có lại suy nghĩ sống tiếp thì bản thân mình cũng có thể sống tiếp, Âm phủ còn bớt đi hai linh hồn chết trẻ.

Dù ban đầu anh có bực bội vì cô không chịu đấu tranh, buồn bã bởi sự bất hạnh của cô nhưng sau đó ngày càng đồng cảm cho cảnh ngộ của cô. Cô lương thiện hiền hòa ngoan ngoãn, tính cách lại nhạy cảm yếu đuối, lúc nào cũng nghi ngờ chính mình. Năm đầu tiên họ liên kết, nhắc tới chuyện tự sát không dưới trăm lần.

Nhưng sau đó cô dần tìm thấy chính mình, học cách lắng nghe bản thân, nhìn cô từ ỷ lại vào mình tới khi có đủ mạnh mẽ, anh cũng dần dần thích cô, nhưng không ngờ rằng mình của hai năm trước cũng thích Kiều Mộng Mộng như vậy.

Dù là Mộ Từ An hay là hệ thống thì vẫn là anh, ký ức đang hòa hợp, tình yêu thêm gấp đôi.

Mộ Từ An trước đây sợ làm phiền cô nên cố tình giữ khoảng cách, hệ thống của sau này sợ Âm phủ không thực hiện lời hứa nên cũng không dám thừa nhận tình cảm. Tuy bây giờ không còn bệnh tật hành hạ nữa, nhưng tên Diêm Vương kia vẫn làm khó anh, điều kiện để anh sống lại là không được phép nói ra chuyện hệ thống.

Anh nghĩ rằng mình bây giờ vừa đẹp trai vừa giàu có nên chắc chắn có thể theo đuổi được Kiều Mộng Mộng, chẳng nói nhiều mà đáp ứng yêu cầu không hợp lý của Diêm Vương luôn. Giờ trông có vẻ anh nói khoác quá đà rồi.

Anh quay lại ngồi trước bàn làm việc, lặng lẽ gạch bỏ [Cẩm nang tổng tài bá đạo] trên sổ, tiếp tục tìm kiếm bí kíp theo đuổi con gái trên máy tính, đầu đau tới nỗi phải đè vào huyệt thái dương.

Bởi những thứ viết trong bí kíp, hệ thống đã từng làm hết rồi, thậm chí còn làm tốt hơn cả trong bí kíp nữa.

Trước đây, Kiều Mộng Mộng chỉ cần vài câu quan tâm là đã khiến cô thích và ỷ vào người khác. Bây giờ cô đã có tính cách độc lập, không cần đàn ông cũng sống rất tốt.

Một từ thôi. Khó theo đuổi.

Anh véo ấn đường, chợt hiểu được cái gì gọi là viên đạn bắn ra nhiều năm trước bắn vào giữa trán nhiều năm sau.