Tạ Tuyết Thần nâng chén uống trà, thản nhiên nói: "Đệ thông minh tuyệt đỉnh, tất nhiên hiểu rõ hết thảy."

Mộ Huyền Linh có chút hoài nghi nhìn chằm chằm Nam Tư Nguyệt: "Sao huynh biết?"

Nam Tư Nguyệt nói: "Vết máu trên Linh Lung Già."

Mộ Huyền Linh vẫn không hiểu: "Vết máu trên Linh Lung Già, đúng là có thể biết là máu của tu sĩ pháp tướng, nhưng sao có thể nhận định là Tạ Tuyết Thần?"

Tạ Tuyết Thần nhìn Nam Tư Nguyệt: "Hóa ra là đệ giải Linh Lung Già cho cô ấy."


Nam Tư Nguyệt cười nói: "Dù ta không thể nhìn máu biết người, nhưng nhìn ấn phù biết người, vẫn có chút nắm chắc. Bút tích của Tạ huynh, tại hạ rất quen thuộc."

Mộ Huyền Linh nhìn Tạ Tuyết Thần, Tạ Tuyết Thần nói: "Là hắn dạy ta Linh Lung Già."

Mộ Huyền Linh hiểu rõ, quan hệ của hai người này chỉ sợ không dừng lại ở mức quen biết. Chuyện bí mật như này.. Sợ rằng ngay cả sư phụ cũng không biết..

Nam Tư Nguyệt dường như nhìn ra hiếu kì của Mộ Huyền Linh, kiên nhẫn giải thích nói: "Mấy năm trước, gia phụ bất hạnh qua đời, Tạ huynh đến đây phúng viếng, ở lại nửa tháng, hai bọn ta trò chuyện rất vui vẻ. Tạ huynh vừa nói Linh Lung Già là tại hạ dạy cho, thật sự là khiêm tốn. Nếu không phải Tạ huynh chỉ điểm, trận này cũng khó thành hình."

Mộ Huyền Linh biểu thị hoài nghi với bốn chữ trò chuyện vui vẻ, Tạ Tuyết Thần kiệm lời ít nói, chỉ sợ đều là Nam Tư Nguyệt nói. Nhưng người lạnh tình như Tạ Tuyết Thần có thể ngồi đàm đạo với Nam Tư Nguyệt lâu đến nửa tháng, có thể thấy được Nam Tư Nguyệt chẳng những tri thức uyên bác, còn rất giỏi trong việc đạt được điều người khác thích.

"Nghe nói hiện giờ Uẩn Tú sơn trang thuộc về thế lực thế tục, không ở trong tiên minh, nhưng tin tức lại cực kỳ linh thông. Chuyện Tạ tông chủ bị ma tộc vây công, hiện giờ người trong tiên minh biết cũng không có mấy, không biết Nam công tử biết được từ đâu?" Mộ Huyền Linh hỏi dò.

Nam Tư Nguyệt tựa hồ không để ý hoài nghi và địch ý của Mộ Huyền Linh, hắn cười ấm áp, ôn thanh nói: "Uẩn Tú sơn trang tuy bị tiên minh xóa tên, nhưng gia phụ lúc còn sống quảng giao hảo hữu, vẫn còn chút giao tình trong ngũ phái tiên minh, muốn tìm bạn cũ hỏi chút chuyện cơ mật, cũng không khó. Hôm qua nhìn thấy bút tinh của Tạ Huynh trên Linh Lung Già, trong lòng tại hạ có hoài nghi, liền truyền âm với Tạ huynh, nhưng không được đáp lại, liền nghe ngóng thêm từ những tông môn khác, liền biết trưởng lão, chưởng môn của năm đại tông môn đều không ở trong môn, mà thành Ủng Tuyết canh gác nghiêm ngặt, nghĩ chắc Tạ huynh xảy ra chuyện, người bày Linh Lung Già hẳn là Tạ huynh."

"Tạ huynh một kiếm phá vạn pháp, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, sẽ không tổn hại tự thân, dùng linh huyết pháp tướng bày trận, chỉ sợ là bản thân bị trọng thương, hoặc là thần khiếu bị phong. Tại hạ xem sao vọng khí, thấy ma khí phun trào ở Lưỡng Giới Sơn nhiều hơn thường ngày, liền nghi ngờ chuyện Tạ huynh xảy ra chuyện có liên quan đến Ma giới, mà Mộ cô nương có lẽ là đến để truy sát Tạ huynh, lo lắng mình thả lầm Mộ cô nương, sẽ mang đến tai họa cho Tạ huynh, bởi vậy mới đang muốn tìm chỗ của Tạ huynh, nhưng tính ra tối nay có hai vị quý khách lâm môn." Nam Tư Nguyệt nói đến chỗ này, ngừng lại một chút, ánh mắt đặt giữa Tạ Tuyết Thần và Mộ Huyền Linh có chút dao động, khẽ cười nói: "Tạ huynh từ trước đến nay ghét ác như cừu, gặp ma tộc liền chém tận giết tuyệt, nhưng đặc biệt thân thiết với Mộ cô nương như vậy, nếu không phải là ơn cứu mạng, tại hạ cũng không nghĩ ra duyên cớ nào khác."

Mộ Huyền Linh cũng không nghĩ tới, huyết phù chú trên Linh Lung Già, có thể khiến Nam Tư Nguyệt suy diễn giống đến mức như tận mắt nhìn thấy, sau khi bội phục, càng thêm kiêng kị.


Nàng vốn cảm thấy mình thông minh, đều là được đám ma tộc ngu xuẩn kia làm nền cho, khi gặp người thông minh thật sự trước mặt, thật không đáng nhắc tới.

Nhưng hắn nói chuyện cũng thật dễ nghe, Tạ Tuyết Thần đối với mình chính là đối đãi đặc biệt, phá lệ thân thiết -Mộ Huyền Linh ngọt ngào nghĩ.

Tuy Tạ Tuyết Thần quen biết Nam Tư Nguyệt chỉ có nửa tháng, nhưng sớm đã được chứng kiến người này bất phàm, bởi vậy không bất ngờ trước tất cả suy diễn của Nam Tư Nguyệt.

Tạ Tuyết Thần lớn hơn Nam Tư Nguyệt một tuổi, hai người đều là trời sinh mười khiếu, tất nhiên khó tránh khỏi bị thế nhân lấy ra so sánh, mà sau mười tuổi, Nam Tư Nguyệt bị hủy tam khiếu, thế gian này chỉ còn một mình Tạ Tuyết Thần.

Sáu năm trước Nam Vô Cữu về cõi tiên, khi đó Nam Tư Nguyệt mười tám tuổi. Pháp tướng tôn giả bình thường thọ ngàn năm, dòng dõi phong phú, nhưng Nam Vô Cữu cả đời hiếu chiến, không háo nữ sắc, dòng dõi cực ít, lại thi thoảng chết yểu, cuối cùng tiếp nhận gánh nặng, là phế nhân Nam Tư Nguyệt.

Nam Tư Nguyệt một thân đồ trắng quỳ gối bên cạnh linh đường, khuôn mặt thiếu niên gầy gò tuấn tú mang theo sầu bi, hai mắt bởi vì nước mắt tràn qua mà càng lộ ra sự thanh minh. Hắn trầm ổn chu đáo sắp xếp hậu sự của Nam Vô Cữu, đôi vai gầy chống đỡ cả Uẩn Tú sơn trang. Chưởng lão trưởng môn trong tiên minh đến phúng viếng, ai nấy đều thở dài, Uẩn Tú sơn trang đi vào đường cùng, không thể cứu vãn. Đứa trẻ Nam Tư Nguyệt kinh diễm thiên hạ năm đó, được giới tu đạo gửi gắm kỳ vọng, bây giờ chỉ còn là một tên phế nhân.


Tạ Tuyết Thần mười chín tuổi lẳng lặng đứng một bên, như núi tuyết nguy nga, núi cao vời vợi, lại như tuyệt thế thần binh, sắc bén chói mắt.

Đem ra so sánh, thật khiến người khác tiếc thay thiếu niên kia.

Tạ Tuyết Thần nhìn thoáng qua Nam Tư Nguyệt, hắn hiểu được, thiếu niên được tất cả mọi người đồng tình kia, không cảm thấy mình cần đồng tình. Dù nhìn hắn ngây ngô, thành thục cẩn trọng hơn cả người trưởng thành, dù nhìn hắn đơn bạc, nhưng lại có thần lực mạnh mẽ khác thường.

Cùng là người trời sinh mười khiếu, hắn biết trời sinh mười khiếu và sau này mới mở khiếu có khác biệt gì, thế giới bọn hắn nhìn thấy, vốn đã không giống người bên ngoài.

Có lẽ là từ kính trọng với đối phương, lúc Nam Tư Nguyệt chào hỏi hắn, hắn không tránh xa người ngàn dặm. Sau khi đàm đạo cùng Nam Tư Nguyệt, hắn cảm thấy kinh ngạc với học thuật của đối phương, nhưng đối phương chỉ cười nói: "Tại hạ không thể tu đạo, nên giết thời gian vào phong hoa tuyết nguyệt. Nếu Tạ huynh có lòng, sẽ tự làm tốt hơn."