Chu Tử Thư vừa qua nửa đêm là không cách nào ngủ được, đang ở trong phòng điều tức, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu la rát bỏng cổ họng kinh thiên động địa bên ngoài. Y nhíu mày, đứng thẳng dậy, đẩy cửa sổ, thấy không ít người quần áo xộc xệch chạy qua dưới cửa sổ phòng y, sau đó một luồng khói lửa thốc vào mặt.

“Cháy rồi! Cháy rồi!”

Trong bóng đêm lạnh băng bắt đầu tràn ngập khói đặc, xem ra nơi cháy cách y không xa, Chu Tử Thư thầm nghĩ, dù sao đây là Cao gia trang, có mặt ngần ấy người, nhìn khói này là biết lửa mặc dù không nhỏ nhưng không phải là không thể khống chế. Y chẳng muốn đa sự, cũng cảm thấy hơi sặc, liền đưa tay định khép cửa sổ.

Bỗng nhiên một bàn tay vươn đến, tự nhiên ngăn cổ tay y đang muốn đóng cửa sổ, còn ái muội sờ soạng mu bàn tay y một phen, tiếp đó một người nhanh nhẹn từ ngoài cửa sổ nhảy vào, cười cười với Chu Tử Thư, quay lưng đóng cửa sổ.

Chu Tử Thư đánh giá Ôn Khách Hành khách không mời này từ trên xuống dưới, mới định nói thì mũi hơi ngứa, liền quay đầu hắt xì, không thèm nể mặt nhíu mày lui lại hai bước, bảo trì khoảng cách nhất định với vị “bánh thơm” chẳng biết mới lăn ra từ đống son phấn nào.

Ngắm nghía vị Ôn đại thiện nhân này, chỉ thấy tóc y chưa buộc, dùng dây cột tóc thô cột tạm, tuy không thể nói là quần áo lộn xộn nhưng cổ áo mở rộng, trên vạt áo trắng như tuyết dính một điểm đỏ thắm, ống tay áo xộc ra mùi son phấn sặc người, còn có dấu vết ái muội do móng tay cào trên cổ tay… cùng với vẻ mặt phóng túng, quả thực chỉ sợ người khác không biết y đi ngủ hoa nằm liễu.

Chu Tử Thư bỗng nhiên theo bản năng chỉnh vạt áo ngồi ngay ngắn, cảm giác ưu việt trên đạo đức tự nhiên sản sinh, có một nháy mắt như vậy, y cơ hồ cảm thấy so với Ôn Khách Hành thì mình gần như là một chính nhân quân tử không nói cười tùy tiện.

Ôn Khách Hành ngồi phịch lên giường y, cảm thấy chăn lạnh băng, hiển nhiên chủ nhân gian phòng này đã sớm dậy, vì thế mở miệng nói ngay: “Đừng ra vẻ đạo mạo nữa, ta nói, ngươi đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, chẳng lẽ tịch mịch? Cũng không chịu sớm nói, sớm nói thì đã dẫn ngươi cùng đi… Động Đình, hà, Động Đình thật là nơi tuyệt vời, chung linh dục tú, địa linh nhân kiệt.”

Chu Tử Thư khẽ cười một tiếng, không làm bộ làm tịch nữa, y cũng khá tự mình hiểu lấy, người khác nghiêm trang, tất nhiên chính là nghiêm trang, bản thân y trở nên nghiêm trang, cứ như thể giải thích cho người ta “trong ngoài bất nhất”, “ra vẻ đạo mạo”, “miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, một bụng nam đạo nữ xướng” là gì.

Liền ẩn ý nhìn Ôn Khách Hành một cái, chậm rãi nói: “Ôn huynh chọn thời gian ra ngoài khéo thật đấy, ngươi vừa mới đi thì ngay lập tức cháy…”

Y còn chưa nói xong câu này, Ôn Khách Hành bỗng nhiên xanh xám mặt, cả giận nói: “Cái rắm, ta đi mấy canh giờ rồi!”

Chu Tử Thư sửng sốt, không hiểu y đang phẫn nộ điều gì, liền thấy Ôn Khách Hành không ôm hảo ý đánh giá mình trên trên dưới dưới một phen, vẻ giận dữ trên mặt rút đi, lại lộ ra nụ cười đáng khinh: “A Nhứ đang đổi cách nói chuyện sao, ngươi tẩy sạch dịch dung trên mặt, ta sẽ cho ngươi xem… thời gian có dài không.”

Nói xong còn đặc biệt ẩn ý đưa tay quệt miệng, lại le lưỡi liếm khóe miệng một chút, giống như đang hồi vị cái gì.

Chu Tử Thư ngây người nhìn y một hồi, ngây người đưa cái chén không lên miệng ra vẻ muốn uống, dốc cả buổi trời chẳng dốc được gì, mới phát hiện bên trong không một giọt nước, Ôn Khách Hành hưng trí nhìn y, trong lòng thầm nghĩ, tuy rằng không nhìn thấy gương mặt chân thật của người này, nhưng y khẳng định là đỏ mặt rồi. Càng nghĩ càng cảm thấy cao hứng, sau đó không nhịn được cười “phì” ra tiếng.

Chu Tử Thư nghiến răng nghiến lợi gằn ra vài chữ: “Tại hạ kính tạ bất tài.”

Ôn Khách Hành cười ngặt nghẽo.

May là hiện tại ánh mắt mọi người đều bị nơi cháy thu hút, bằng không tên này nhất định sẽ bị đập – có ai thấy nhà người ta cháy mà còn cười như vậy không? Chu Tử Thư cảm thấy từ “thiếu đạo đức” này, quả thực chính là lượng thân làm cho Ôn Khách Hành.

Vì thế y đứng dậy, buộc lại mái tóc xõa xuống, quay người đi ra ngoài, thà rằng ra ngoài khói hun lửa cháy một phen, cũng tốt hơn chán cùng ai đó ở chung một phòng.

Thế lửa nhìn chung đã bị áp chế, là một gian khách phòng của Cao giabốc cháy, trên cơ bản đêm nay tất cả vật sống của Cao gia trang đều bị kinh động. Cao Sùng đang xanh xám mặt nghiêng đầu nói gì đó với Đặng Khoan.

Cao Tiểu Liên cũng ở bên, thấy y ra mặt mày lo âu gật đầu với y, khá áy náy nói: “Thật sự xin lỗi, Chu đại ca, không ngờ xảy ra chuyện như vậy, phá mộng đẹp của huynh.”

Ấn tượng của Chu Tử Thư với nàng khá tốt, y cười cười, nhẹ giọng hỏi: “Có biết là phòng vị nào cháy không?”

Chưa dứt lời đã thấy Ôn Khách Hành xách một kiện ngoại bào, nghênh ngang từ trong phòng y đi ra, đưa tay khoác lên người Chu Tử Thư, sau đó cằm gác lên hõm vai y, uể oải ngáp một cái, như còn buồn ngủ mà cười thăm hỏi Cao Tiểu Liên.

Cao Tiểu Liên lập tức đỏ mặt, vội vàng phi lễ chớ nhìn mà dời ánh mắt sang bên, nói cực nhanh: “Nghe nói là vị tiểu công tử Trương gia trang kia, chẳng qua người không việc gì, y đêm nay nói chuyện với phụ thân và Triệu bá bá đến tận khuya, liền nghỉ tạm ở sương phòng…”

Cô nương tội nghiệp đôi mắt mất tự nhiên nhìn lung tung, liền thấy cánh tay Ôn Khách Hành đang ôm eo Chu Tử Thư, rồi cả vết cào trên cổ tay kia nữa, vì thế mặt càng đỏ hơn, ấp úng một tiếng: “Ta đến chỗ phụ thân thăm Trương Thành Lĩnh.”

Sau đó cúi đầu rảo bước chạy mất.

Chu Tử Thư lúc này mới đưa tay nắm cổ tay Ôn Khách Hành, gỡ tay y khỏi người mình, xương cốt phát ra tiếng “rắc rắc”, hết sức phối hợp với biểu cảm nghiến răng nghiến lợi trước mắt.

Ôn Khách Hành cười nói như hoàn toàn không phát hiện: “A Nhứ, chẳng phải tiểu đồ đệ của ngươi không việc gì sao, đanh mặt với ta làm gì?”

Chu Tử Thư lại không buông cổ tay y, còn xách lên trước mặt đánh giá tử tế một phen, sau đó cười cười, nheo mắt lạnh lùng nhìn Ôn Khách Hành, hỏi: “Không biết là vị mỹ nhân nào móng tay ác như vậy, để lại cho Ôn huynh ngươi một… dấu ấn dễ coi như thế?”

Mắt Ôn Khách Hành thoắt cái sáng rực: “A Nhứ, ngươi muốn ghen sao?”

Chu Tử Thư nói: “Ta muốn ăn ngươi.”

Ôn Khách Hành trợn tròn mắt lăng lăng nhìn y hồi lâu, quả thực vui mừng quá đỗi, cười nhẹ nói: “Được, vào phòng, ta cho ngươi tùy tiện ăn, ăn mấy lần cũng được.”

Lại có kẻ có thể thời thời khắc khắc đều vô sỉ như vậy, Chu Tử Thư ngoài cười trong không cười hừ lạnh một tiếng, ném cổ tay Ôn Khách Hành về lại ngực y, quay đầu nhìn Trương Thành Lĩnh bị cả đám người bao vây một cái, vẻ mặt hơi suy tư, sau đó quay lưng muốn về phòng. Trong phòng Trương Thành Lĩnh không thể vô duyên vô cớ bốc cháy, nửa đêm nửa hôm Ôn Khách Hành lại đi nơi nào? Vì sao giấu đầu hở đuôi lợi dụng mình đóng kịch trước mặt Cao Tiểu Liên?

Lúc này Ôn Khách Hành ở đằng sau bỗng nhiên hỏi một câu cực nhẹ: “A Nhứ, thời gian dài như vậy, ta lại chưa bao giờ thấy ngươi ngủ sau nửa đêm, chẳng lẽ ngươi…”

Đồng tử Chu Tử Thư hơi co lại, tuy rằng mặt không biểu cảm nhưng vẫn không nhịn được dừng bước.

Chỉ nghe y tiếp tục nói: “Chẳng lẽ một mình trong khuê phòng tịch mịch thái quá, trằn trọc cả đêm không thể ngủ…”

Chu Tử Thư rảo bước hướng đến phòng mình, giống như miệng Ôn Khách Hành phun ra là rắm chứ chẳng phải lời nói, làm y ngạt chạy chỉ sợ không kịp.

Ôn Khách Hành cười cười, không nói thêm gì nữa. Y đứng tại chỗ, xa xa nhìn về phía Trương Thành Lĩnh mấy tháng ngắn ngủi đã gầy rộc, thiếu niên dường như cao hơn một chút, khuôn mặt tái nhợt như người chết, ngậm chặt miệng, đôi mắt vừa đen vừa sáng, lộ ra chút quật cường, chút kìm nén, cả người như lửa, bỗng nhiên đốt con thỏ nhỏ chỉ biết khóc kia thành con sói nhỏ.

Ôn Khách Hành đã hơi tin tưởng tiểu tử này quả thật là con cháu Trương gia. Sau đó y cười khẽ, mở miệng im tiếng nói với phương hướng Trương Thành Lĩnh: “Phải cẩn thận đấy, tiểu tử.”

Hôm kế Ôn thiện nhân bỗng nhiên phát hiện “Chu thánh nhân” từ sau khi Trương Thành Lĩnh đến thì không ra khỏi phòng kia sáng sớm đã chẳng thấy bóng dáng, trong phòng chỉnh chỉnh tề tề như chưa từng có ai ở.

Chu Tử Thư cũng không biết vì sao mới sáng sớm mình đã âm thầm đi theo tên nhóc Trương Thành Lĩnh, để phòng vạn nhất, y còn đặc ý tìm một tấm mặt nạ da người, che thêm một tầng lên lớp da mặt đã gia công một lần.

Y ẩn nấp giữa đám đông, đi lại vô tung như một u linh, chẳng ai chú ý tới người xa lạ mặc quần áo nhạt màu này, nhìn qua là quên, y đi qua ngay trước mắt, tuyệt không thể dẫn đến lực chú ý của người khác hơn một cơn gió.

Chu Tử Thư bảo trì một khoảng cách không xa không gần với Trương Thành Lĩnh, nhìn cái gọi là võ lâm thịnh sự này, mỗi người đều đang biểu đạt lập trường nghĩa phẫn đầy ngực của mình, mà hài tử có tư cách biểu đạt lập trường nhất kia lại chỉ ở một bên, im lặng nhìn hết thảy.

Mắt gã mở rất to, chân thật ánh mặt mũi mọi người. Chu Tử Thư bỗng nhiên nhớ đến một người – thanh niên mày rậm mắt to đứng dưới gốc hoa đào ngày ấy y nhìn thấy trong địa huyệt u ám đáng sợ.

Lương Cửu Tiêu.

Phảng phất nhớ đến chuyện lúc nhỏ, tên nhóc Lương Cửu Tiêu kia gọi y là sư huynh, cứ thích bám trước bám sau vướng víu quẩn chân, lải nhải không thôi, chưa hề có lúc nào ngừng nghỉ. Người lại ngốc nghếch, dạy cái gì cũng chậm nửa nhịp.

Khi đó Chu Tử Thư cũng còn nhỏ tuổi, không kiên nhẫn lắm, hết sức bất mãn với việc sư phụ ném tên nhóc này cho mình, bực mình là sắc mặt cũng chẳng dễ coi.

Y làm đại sư huynh không tiện nổi giận, được cơ hội liền vòng vo âm dương quái khí đâm gã vài câu, nhưng tiểu tử kia như là không có thần kinh, xua đuổi thế nào cũng chẳng đi, còn chỉ chấp nhận y.

Người khác học một lần, Lương Cửu Tiêu học hai ba lần, không hiểu là hỏi, hỏi đại sư huynh bực cả mình, nói vài câu không dễ nghe, Lương Cửu Tiêu liền nghe, chờ đại sư huynh nguôi giận lại hỏi tiếp.

Cũng giống như tiểu gia hỏa Trương gia kia, là cao da chó, dán lên rồi không sao hất rơi.

Thế nhưng… Ai mà biết cao da chó rồi một ngày cũng có thể rơi mất? Ai lại biết, Tứ Quý trang chủ, thủ lĩnh Thiên Song năm đó phong quang vô hạn, một ngày kia sẽ đứng giữa đoàn người không hề có cảm giác tồn tại, nhìn chằm chằm một hài tử choai choai hơn mười tuổi, hoài tưởng năm đó mà buồn bã thương tâm?

_________________