*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một vầng trăng bạc treo nơi chân trời, trăng tròn vành vạnh, ánh sáng vằng vặc.
Bên bờ hồ Phong Vũ, đèn lồng rực rỡ, một cây lang kiều* nối dài từ ven bờ đến giữa hồ, phía cuối cây cầu là một mái đình bát giác hình chóp bằng ngói lưu ly*. Ngay mỗi góc đình đều treo đèn lồng bằng vải đỏ rực, họa hình các loài phi điểu dị thú, những ngọn nến vốn sáng rực bị lớp vải đỏ che đi một phần ánh sáng, hòa lẫn cùng ánh trăng cuối trời, hắt xuống ánh sáng bàng bạc đầy diễm lệ vào bên trong đình.
[Lang kiều: là cầu có mái che cổ]



[Đình bát giác]


[Ngói lưu ly là một loại ngói được dùng cho các công trình kiến trúc cổ ở Việt Nam, Trung Quốc, Đài Loan...chủ yếu là các công trình cho vua quan, có nhiều màu, trông bóng bóng như hình bên dưới]



Dọc Lang Kiều, nội giám* cung nữ im bặt đứng hầu, bên trong đình lại xôn xao tiếng cười nói kiều mị. Ngồi ngay ngắn trên Quân vị tọa bắc hướng nam chính là chủ nhân của tòa cung điện này, Quân Vương Nam Đường - Nam Chiếu Đế. Ngồi xếp thành hàng ở hai bên Nam Chiếu Đế đều là các phi tần có phẩm hàm trong cung, phần lớn các phi tần đều khoe sắc rực rỡ, muốn nhân yến hội đêm nay giành lấy ân sủng của Đế Vương, gương mặt Nam Chiếu Đế lại không có biểu cảm gì, giữa đôi mày hơi nhíu chặt, lộ vẻ mỏi mệt.
[Thời cổ đại, hướng Nam là hướng chí tôn, cao quý, hướng Bắc tượng trưng cho thất bại. Cho nên cung điện đều được xây dựng quay mặt về hướng chính Nam, chỗ ngồi của Vua cũng đều đặt tọa Bắc hướng Nam, nghĩa là quay lưng về phía Bắc, hướng mặt về phía Nam.

Nội giám: thái giám
Quân vị: chỗ ngồi của Vua
Tọa vị: chỗ ngồi, ghế ngồi]
"Tịnh quý tần, nàng tận tâm tận lực hạ lệnh Nội Đình phủ chuẩn bị yến tiệc thưởng trăng bên hồ đêm nay, lại nói có lễ vật dâng lên nhưng không biết rốt cuộc là lễ vật gì?"
[Nội Đình phủ: phủ chuyên chưởng quản các việc của hậu cung]
Nam Chiếu Đế vốn trầm mặc thưởng rượu rất lâu cuối cùng cũng mở miệng, ngôn từ tuy nhu hòa, nhưng ý tứ lại lộ vẻ không kiên nhẫn. Liễu Thạch Lan ngồi bên dưới Tịnh quý tần nghe thế thì che miệng cười nói: "Điện hạ, Tịnh tỷ tỷ hẳn là muốn mang đến cho Điện hạ một niềm vui bất ngờ. Điện hạ ngày ngày thức khuya dậy sớm xử lý chính sự, các tỷ muội hậu cung chẳng qua chỉ là phận nữ lưu nhỏ bé không thể giải trừ âu lo của Điện hạ, chỉ có thể suy nghĩ biện pháp cầu mong Điện hạ thả lỏng tâm tình cùng long nhan. Điện hạ mỗi ngày phải xử lý trăm công nghìn việc, mệt nhọc ưu sầu, thần thiếp lại suy nghĩ không chu đáo, thỉnh Điện hạ nghĩ đến khổ tâm của Tịnh tỷ tỷ mà đừng trách tội tỷ tỷ"
Tuy ngoài mặt Liễu Thạch Lan tỏ vẻ ngây thơ, nhưng lời nói lại đầy ẩy ý mỉa mai, âm thầm đâm Tịnh quý tần một dao. Thế nhưng Tịnh quý tần Hạ Nhược Khanh không sợ hãi cũng không tức giận, trên gương mặt nàng vẫn mang theo nụ cười chúm chím dịu dàng như mọi ngày. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo màu gụ thêu lá liễu cùng váy Bách Thủy* màu tím nhạt, trên thân váy có họa tiết hoa Đại Tướng Quân*, nàng đứng lên quỳ gối hành lễ với Nam Chiếu Đế, tựa như một đóa thanh liên* đứng đơn độc một mình. Hạ Nhược Khanh hành lễ xong thì nhẹ giọng cười nói: "Thỉnh Điện Hạ chờ một chút, sắp được rồi"
[Váy Bách Thủy: tên gọi 1 loại váy thời xưa, mình k tìm được hình, đại khái chắc là trên váy có thêu hay có vân họa tiết nhiều dòng sông hợp lại.
Thanh liên: hoa sen màu xanh.
Hoa Đại Tương Quân]


Nam Chiếu Đế nhìn nụ cười uyển chuyển dịu dàng của Hạ Nhược Khanh, cuối cùng khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Vài ngọn đèn lồng ở tám góc đình bất chợt tắt ngóm, bên trong ngôi đình bỗng chốc tối đi rất nhiều. Nhưng vẫn nghe được tiếng hô hoán khe khẽ của các phi tần ngồi đó, ai cũng nhìn nhau không biết chuyện gì đang xảy ra, tám tên đới đao thị vệ đang đứng phía sau Nam Chiếu Đế lập tức tiến lên, che chắn xung quanh Nam Chiếu Đế. Tuy Nam Chiếu Đế vẫn ngồi yên vị không lộ vẻ kinh sợ, nhưng nét mặt lại trầm xuống, đôi mắt ánh lên sát ý.
Thế rồi có vô số ánh đèn sáng lên trên mặt hồ, từ xa tiến lại gần, tiếng trống chợt vang lên, không giống với tiếng nhạc êm dịu của đàn sáo thường tấu trong cung, tiết tấu nhịp trống thanh thoát, vô cùng rung động lòng người.
Các tên đới đao thị vệ lúc này mới lui ra, nhưng vẫn không buông bỏ cảnh giác. Khi những ánh đèn đến gần hơn mới nhìn rõ đó là một chiếc thuyền nhỏ, bốn góc thuyền treo bốn chiếc đèn lồng nhỏ, một người chèo thuyền, bốn người tấu nhạc, còn một người đang đứng ở đầu thuyền. Có điều vì ánh đèn khá tối nên không nhìn rõ bóng người đang đứng, chỉ thấp thoáng nhìn thấy tà áo tung bay theo gió bên hồ, dáng người cao gầy, phong thái thướt tha.
Chiếc thuyền càng đến gần, tiếng trống càng giục giã. Cho tới khi con thuyền đến trước ngôi đình, nhờ ánh trăng và ánh đèn mờ nhạt còn lại từ các góc mái đình, mới nhìn rõ người đang đứng ở đầu thuyền là một nữ tử. Nữ tử đó đứng từ xa hành lễ với Nam Chiếu Đế, không chờ Nam Chiếu Đế hạ lệnh đã tự mình đứng dậy. Chỉ là hành động tiếp theo của nàng khiến tất cả mọi người hoàn toàn bất ngờ, nàng nhún người, từ đầu thuyền nhảy thẳng xuống hồ.
Tất cả mọi người đều không lường trước được hành động này, không khỏi liên tục hoảng sợ la hét, sắc mặt Nam Chiếu Đế trầm xuống, vừa định ra lệnh cho thị vệ cứu người thì lại thấy hai chân nữ tữ tuy chìm xuống nước nhưng nàng vẫn đang đứng trên mặt hồ.
Tiếng trống chợt ngừng, rồi lại vang lên, tay áo thụng* của nữ tữ đột nhiên phất ra hai bên, mềm mại uyển chuyển như hồng nhạn tung cánh, lả lướt thướt tha như giao long chuyển mình, theo nhịp trống nàng đạp nước múa lượn trên mặt hồ, tựa như Lăng Ba tiên tử* tái thế. Dáng người nữ tử rất cao, y phục lại khác biệt với các nữ tử trong hậu cung của Nam Đường, hình dáng trông giống như Hồ phục* với vạt áo đối xứng, cổ áo cao và thuôn dài, thắt lưng lại không rộng như váy mặc bình thường, mà được buộc chăt lại bằng một dải gấm chừng năm tấc, càng làm lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, yểu điệu như liễu rủ.
[Tay áo thụng]


[Hồ phục: thời cổ đại dùng để chỉ y phục của ngoại tộc phương Tây và phương Bắc, thường gồm áo ngắn ôm thân, quần dài và mang ủng, thuận tiện hoạt động]


[Lăng Ba tiên tử: là nhân vật trong thần thoại Trung Quốc cổ đại, là hóa thân của hoa Thủy Tiên, sinh sống ở nhân gian]
Một luồng gió thổi qua, xua tan áng mây che khuất nửa vầng trăng bạc trên bầu trời, trong chớp mắt, ánh trăng dịu dàng rọi xuống, nữ tử theo tiếng nhạc trống, đạp bước xoay vòng, nàng ngẩng đầu phất tay áo, cuối cùng lộ rõ tướng mạo. Dung nhan lạnh lùng, mắt sâu mày cong, mũi ngọc cao thẳng, làn môi mỏng manh sắc lạnh, dung mạo nàng vừa mê hoặc lại vừa yêu mị, ánh nhìn lại đầy uy hiếp làm người thấy rét buốt.
Hạ Lan Phức nghe tiếng gõ trống, bước chân đã luyện tập vô số lần bắt đầu múa lượn nhẹ nhàng trên mặt nước. Tay áo thụng chốc chốc lại lướt qua trước mắt rồi lại tung bay cùng động tác tiếp theo, mang bóng hình người đang ngồi trên ghế cao cứ một lần rồi một lần in vào mắt nàng.
Mỗi một lần xoay vòng, nàng đều xoay mặt về phía chính diện ngôi đình, mỗi một bước nhảy nàng đều tận hết sức mình, chỉ vì trong ánh mắt người đó lộ ra vẻ tán thưởng, vừa say mê vừa tràn đầy khích lệ. Tiếng trống dồn dập, Hạ Lan Phức liên tục xoay người, mỗi một lượt xoay vòng, nàng đều có thể nhìn thấy vẻ kinh ngạc sửng sốt mà người đó chưa kịp giấu đi.
Như vậy là đủ rồi.
Tiếng trống ngừng lại, bước nhảy cũng dừng lại, hơi thở gấp gáp của Hạ Lan Phức vẫn chưa trở lại bình thường, nàng lại nhìn người đó thêm lần nữa, cuối cùng cúi đầu quỳ xuống mặt nước, hành đại lễ diện thánh: "Hạ Lan Phức tham kiến Điện hạ, Điện hạ vạn tuế"
Câu nói trái với lòng này, là nàng cam chịu thốt ra, chỉ vì tâm nguyện của người đó.
"Ngươi qua đây" gương mặt Nam Chiếu Đế vẫn luôn nghiêm nghị từ lúc ngồi vào chỗ đến bây giờ, lúc này mới giãn ra, khóe môi nở nụ cười.
"Hạ Lan Phức tuân chỉ"
Con thuyền nhỏ được chèo đến bên cạnh, Hạ Lan Phức để nữ tử tấu nhạc đỡ nàng lên thuyền, người lái thuyền nhắm rõ phương hướng, lần này chèo thẳng đến trước đình Phù Nhụy, Hạ Lan Phức bước lên bậc thềm bằng đá đi vào trong đình.
Những chiếc đèn lồng ở mỗi góc đình đã tắt giờ lại được thắp sáng, khiến dung mạo của Hạ Lan Phức càng hiện lên rõ ràng. Nàng bước đến trước chỗ ngồi của Nam Chiếu Đế, cúi đầu quỳ xuống, chỉ trong khoảnh khắc, nơi nàng quỳ xuống liền tỏa ra thoang thoảng một mùi hương thơm mát.
"Thơm lắm, đây là mùi hương gì?"
"Bẩm Điện Hạ, Hạ Lan tỷ tỷ khi sinh ra thân đã mang mùi hương lạ thường, vì vậy khuê danh được gọi là Phức*" Hạ Lan Phức chưa hề mở lời, Hạ Nhược Khanh đã thay nàng hồi đáp.
[Phức: mùi hương, mùi thơm]
"Tịnh quý tần, đây là đại lễ mà nàng đã chuẩn bị sao?" Nam Chiếu Đế không hề che giấu sự tán thưởng đối với dung mạo của Hạ Lan Phức. Các phi tần đang ngồi bên dưới hiển nhiên cũng khó mà giấu đi oán hận trong lòng, nhưng lại không thể không hổ thẹn trước dung mạo tuyệt thế của Hạ Lan Phức.
"Chỉ mong Điện Hạ tha thứ cho hành động tự ý tắt đèn chuẩn bị thuyền ban nãy của Nhược Khanh. Điện hạ ngày đêm vùi đầu vào triều chính, vất vả an bang, thần thiếp chỉ mong có thể giành được một nụ cười vui vẻ của Điện hạ để biểu đạt tình cảm trong lòng. Tài nghệ nhảy múa của Hạ Lan tỷ tỷ quán tuyệt thiên hạ, thần thiếp thường nghĩ nếu không có duyên được dâng lên trước thiên nhãn của Điện hạ, há chẳng phải là nuối tiếc của Hạ Lan tỷ tỷ sao"
[Quán tuyệt: vượt trên hết mọi người]
"Tịnh quý tần quả nhiên là chuyện gì cũng đều suy nghĩ cho Điện hạ, lấy Điện hạ làm đầu. Hẳn là các muội muội ở đây đều phải lấy đó làm gương, luôn luôn khắc ghi" Trần Quý Nhân gần đây được sủng ái nhất mới cười nói, ẩn sâu nơi đáy mắt lại tràn đầy đố kị, trong lòng thầm nghĩ phụ thân của Tịnh quý tần mắc trọng tội bị bắt giam vào ngục, dần mất đi ân sủng, ả mới lập tức tìm viện trợ từ ngoài cung vào. Cũng không biết có phải tìm phải kẻ vong ân phụ nghĩa hay không, đến lúc đó lại trở mặt cắn ả một nhát đến xương cốt cũng không còn.
"Nhược Khanh thân là hậu tần của Điện hạ, mọi chuyện vì Điện hạ mà suy nghĩ vốn là bổn phận của thần thiếp" Hạ Nhược Khanh dường như không nhìn thấy ẩn ý sau ánh mắt của Trần Quý Nhân, chỉ dịu dàng đáp lời.
"Tốt, Hạ Lan Phức phải không? Ngẩng đầu lên"
Hạ Lan Phức nghe theo lời ngẩng đầu lên, mắt nàng rủ xuống, ánh vào khóe mắt chỉ có bóng hình màu xanh nhạt bên cạnh.
Trước đây, người...chỉ thích những màu diễm lệ mà.
"Yêu kiều thiếu nữ dáng nhàn hoa
Hái dâu bên khúc rẽ đường xa.
Vạt lụa phiêu diêu tà lả lướt.
Tay áo phất phơ gió nhẹ nhàng.
Lung linh ánh mắt tựa sao sa.
Ngân nga điệu sáo quyện hương lan.*
Những câu thơ này duy chỉ có nữ nhân này là xứng đáng. Chỉ là...Hạ Lan, cái họ này Trẫm thấy rất quen thuộc"
[Trích từ bài thơ 'Mỹ nữ thiên' của Tào Thực, dịch thơ Hương Lệ Hoa]
"Bẩm Điện hạ, gia phụ của dân nữ là Hạ Lan Phỉ"
"Hạ Lan Phỉ? Con tin của Bắc Yến?" Nụ cười của Nam Chiếu Đế bỗng nhiên vụt tắt.
"Điện hạ, con tin của Bắc Yến đến Nam Đường đã hơn mười năm, khi Hạ Lan tỷ tỷ đến đây chẳng qua mới chỉ là một hài nhi*, sinh hoạt ăn ở cùng người Nam Đường không khác. Cũng như Thục phi tỷ tỷ, nhập cung mười năm, nay cũng cùng Điện hạ phu thê tình thâm, còn nói chi đến khác biệt dị quốc"
[Hài nhi: (Từ cũ) trẻ mới sinh, ở độ tuổi đang còn bú]
Thục phi Quân Y Hoàng ngồi bên cạnh Hoàng đế vốn im lặng từ đầu đến giờ khẽ cau đôi mày thon dài: "Tịnh muội muội, Quân Y Hoàng chẳng qua chỉ là một phi tần, nào dám nói đến phu thê tình thâm"
"Được rồi, lại nói đi đâu vậy. Bước mềm mại lướt nước chơi trăng, thân thẹn thùng thoang thoảng dị hương. Sắc phong Hạ Lan Phức làm Mỹ Nhân, ban hiệu là Lan, đã là nữ nhi của con tin Bắc Yến, lễ nghi nhập cung...làm đơn giản thôi"
"Hạ Lan Phức tạ Điện hạ"
"Trẫm mệt rồi, bãi giá" hứng thú của Nam Chiếu Đế bị thân phận của Hạ Lan Phức làm vơi đi quá nửa, chỉ nhàn nhạt phân phó xuống, đoạn để thị vệ cung nữ hộ giá hồi cung.
"Thì ra là nữ nhi của con tin, quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" Nam Chiếu Đế trước khi rời đi vẫn chưa hạ lệnh cho Hạ Lan Phức bình thân, nàng vẫn quỳ trên mặt đất. Trần Quý Nhân đi lướt qua bên cạnh nàng khẽ cười nói, chợt thấy Hạ Lan Phức đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén như dao.
"Ngươi..." Trần Quý Nhân bị ánh mắt khác hẳn nữ tử bình thường của Hạ Lan Phức làm cho kinh sợ đến run rẩy, không dám nhiều lời nữa, chỉ khẽ cắn đôi môi đỏ hồng, giẫm giẫm chân để thị nữ dìu đi, vội vã tăng nhanh bước chân.
"Hạ Lan tỷ tỷ, đứng dậy đi, Điện hạ đã đi rồi" Hạ Nhược Khanh khom người dìu Hạ Lan Phức đứng dậy, vành mắt đã đỏ hoe: "Để tỷ tỷ chịu uất ức vì muội rồi"
"Ta đã quen rồi, sá gì uất ức. Muội...ngày ngày phải ở nơi đây, khó trách lại tiều tụy đến thế này" Hạ Lan Phức để Hạ Nhược Khanh dìu đứng dậy, thấy bộ dạng khổ sở của nàng, không kềm được mà đưa tay lên khẽ lau khóe mắt nàng.
Hàng mi cong dài như lông vũ, theo ngón tay của Hạ Lan Phức không ngừng run rẩy. Ngón tay của Hạ Lan Phức càng nâng niu nhẹ nhàng, chỉ sợ sẽ làm đau làn da mềm mại dưới tay nàng.
Sá gì uất ức...cuối cùng lại được ngày ngày nhìn thấy người, ở bên người, cùng người trải qua gió mưa. So với việc ở ngoài cung, chỉ có thể xa xôi vời vợi mà mong nhớ, nào được gặp mặt, chỉ mong đêm đêm bầu bạn trong mộng, thì sá gì uất ức...
Nàng chưa từng màng đến danh lợi phú quý, vinh hoa địa vị, nàng thà xa cha bỏ huynh, chỉ mong có thể ở gần bên người, đời này cùng hỉ cùng bi.
Là nàng thích như thế, cam tâm tình nguyện.
Sá gì uất ức.
Khóe môi Hạ Lan Phức cong lên, nở một nụ cười dịu dàng hoàn toàn không hợp với gương mặt lạnh lùng của nàng: "Khanh Khanh đừng sợ, từ nay về sau đã có tỷ ở đây"
"Hạ Lan tỷ tỷ..."
Một giọt nước mắt trượt qua ngón tay của Hạ Lan Phức, tuôn rơi trên gò má của Hạ Nhược Khanh, trông nàng càng bé nhỏ yếu ớt, khiến người ta thương xót, khiến người ta đau lòng.
Đau quá!
Bàn tay phải của Bạch Tố Hà ôm chặt lấy ngực trái, đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Nhịp tim cô đập gấp gáp, dồn dập từng cơn, cho dù đã lấy tay ôm chặt, mà vẫn khó làm dịu đi nỗi đau thấu tâm can trong giấc mộng.
Hạ Lan Phức, Hạ Nhược Khanh.
Không kềm lại được đau đớn trong tim, mà huyệt thái dương cũng căng lên đau nhức, dường như có thứ gì đó mãnh liệt muốn phun trào, giống như muốn nứt toát ra vậy, cô không ôm ngực nữa mà co chân lên úp mặt vào đầu gối, lấy tay ấn chặt xuống hai huyệt thái dương.
"Mệnh này đã tận, chỉ nguyện kiếp lai sinh, đời đời kiếp kiếp, không cùng quân* tương kiến"
[Quân: cách gọi người khác một cách kính trọng]
Đoạn tuyệt quyết liệt đến như vậy, là ai đây?
Đôi khuyên tai hoa phù dung bằng ngọc tím đong đưa, đã không thể nhìn rõ nữa rồi. Phù dung là loài hoa mà muội yêu thích nhất, kiều diễm nhường ấy, rực rỡ xán lạn, giống như nụ cười muội vẫn thường dành cho ta trước khi nhập cung. Cho nên trên trang sức của mình, ta vẫn luôn thích khắc hình các đóa hoa phù dung, thế nhân* đều tưởng rằng ta yêu thích hoa phù dung, nhưng họ không biết rằng, đó chính là loài hoa muội yêu thích nhất.
[Thế nhân: (Từ cũ) con người trên trần thế; người đời]
Ta...vốn đã hứa sau này sẽ mãi mãi bên muội bầu bạn, chỉ là ta, cuối cùng cũng mệt rồi.
Không thể ở cạnh muội được nữa, tình này thật sự cũng không nên có, vốn dĩ là trái nghịch với đạo trời, hôm nay ta ra đi, chỉ mong muội lãng quên.
Đời đời kiếp kiếp mãi không gặp lại.
"Ah!" Bạch Tố Hà ôm đầu càng chặt hơn.
Đầu mình đau quá! Tim cũng đau quá!
Hạ Nhược Khanh, Khanh Khanh!
Khanh Khanh!
Mấy cái chương trong cung toàn từ cổ, dịch mệt quá đi, có thể đừng nằm mơ nữa mà đi trộm mộ thôi được không mấy cưng T^T