Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Ninh Giác Phi nhìn khuôn mặt tươi cười ôn nhuận của Vân Thâm, hắn bèn tiến lên ôm lấy y. Hắn ôm rất chặt, đến nỗi thân thể cũng phải run lên.

Vân Thâm vô cùng kinh ngạc, ghé vào tai hắn nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Ninh Giác Phi vô pháp nói cho y, hắn cảm thấy cô đơn vô cùng. Đó là một loại cô đơn thâm nhập vào tận cốt tủy. Đến bây giờ hắn vẫn không rõ, sao chính mình lại có thể sống thêm được một đời nữa, sao lại đến đây làm gì? Nếu như bây giờ không suy nghĩ cẩn thận được, phải chăng bây giờ cứ bước trên con đường mà mình cho là đúng nhất?

Hắn chăm chú ôm Vân Thâm, rồi nói: “Ngươi chừng nào thì đi?”

Vân Thâm đáp: “Đại khái khoảng mười ngày nữa.”

“Ừ.” Ninh Giác Phi tựa đầu vào vai y, thân thiết nói. “Ngươi phải cẩn thận.”

Vân Thâm buông sách, vươn tay ôm lấy eo hắn, khẽ cười: “Ngươi cũng vậy.”

Trong lòng Ninh Giác Phi như nước thủy triều cuồn cuộn, cảm giác cô đơn lạ thường kia cũng từ từ rút đi. Hắn buông tay, ôn hòa cười: “Trời tối rồi, mau đi ngủ thôi.”

Vân Thâm “ừm” một tiếng rồi đứng dậy bỏ ngoại y, thẳng thắng ngủ lại trên giường hắn.

Đây là một chiếc giường khắc hoa cỡ lớn, áo ngủ bằng gấm, sàng đan bằng tơ, thư thích mềm mại.

Ninh Giác Phi thấy hôm nay Vân Thâm chủ động ở lại, trong lòng có chút nao nao, nhưng vẫn nở nụ cười. Hắn thổi tắt nến, cùng y nằm xuống.

Vân Thâm nghiêng thân, đưa tay ôm lấy hắn. Đối với Vân Thâm mà nói, chuyện này cũng xem như là chủ động cầu hoan rồi nhỉ. Ninh Giác Phi cười cười, lấy tay ôm lấy vai y, hôn hôn y, nói khẽ: “Ngủ đi, ở Lâm Truy không thể làm, phải tùy cơ ứng biến.”

Vân Thâm nghe được chữ ‘làm’ thì xoay mình đỏ mặt nhưng nghe được bốn chữ ‘tùy cơ ứng biến’ thì lập tức tỉnh táo lại. Y mỉm cười, ‘ưm’ một tiếng rồi dựa vào Ninh Giác Phi mà ngủ.

Lúc này ánh bình minh đã lên, có tiếng bước chân rất nhỏ bên ngoài viện, tiếp theo là tiếng có người đẩy cửa phòng đã bị hắn gài then, sau đó có tiếng chân nhè nhẹ lui xuống.

Thanh âm nữ tính mềm nhẹ vang lên.

“Công tử còn chưa dậy?”

“Dạ, chưa dậy.”

“À, vậy để hắn nghỉ thêm một lát.”

“Dạ.”

Ngay khi tiếng nói đầu tiên vang lên thì Ninh Giác Phi đã mở mắt nhưng hắn vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, chỉ là ngưng thần lắng nghe. Đợi đến khi thanh âm dần dần biến mất ở ngoài viện thì hắn mới một lần nữa nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Đến khi sắc trời đã sáng tỏ, Vân Thâm tỉnh lại. Ninh Giác Phi vẫn ôm y, nhiệt độ cơ thể nóng rực làm y có cảm giác đổ mồ hôi, y không khỏi nhẹ nhàng xoay người, lẳng lặng mà nhìn hắn.

Đây là một gương mặt thiếu niên hoàn mỹ, lúc ngủ thì đặc biệt an tĩnh.

Kỳ thực, thiếu niên xinh đẹp này tuy rằng làm cho người ta cảm thấy giống như một con báo săn đang du đãng giữa sơn lâm hùng vĩ, chuẩn bị tùy thời xuất kích, nhưng cả người hắn lại khiến người ta cảm thấy an tĩnh vô cùng. Trên người hắn, hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ vết tích gì của dục vọng. Bằng tướng mạo, thân thủ của hắn, muốn công danh lợi lộc quả thực dễ như trở bàn tay, thế nhưng hắn chẳng hứng thú với bất cứ thứ gì, mỹ nữ, tiền tài, quyền thế, trong mắt hắn, đều là vật ngoài thân mà thôi, ngay cả quốc gia, biên giới, ở trong lòng hắn, dường như không tồn tại. Tất cả các loại mê hoặc đều không thể buộc được hắn, chỉ có hai chữ tình nghĩa lại khiến hắn quan tâm vô cùng.

Thực sự là một người kỳ lạ.

Người như vậy, trước đây Vân Thâm chẳng bao giờ gặp qua, cũng chỉ có thế ngoại cao nhân trong truyền thuyết mới có thể làm được như vậy, thế nhưng hắn chẳng qua chỉ là một thiếu niên chưa tới 20 tuổi mà thôi.

Vân Thâm khẽ vuốt gương mặt trước mặt, nhẹ như lông hồng phất qua, ngón tay chậm rãi lướt nhẹ trên da thịt màu mật ong của hắn, cảm nhận được đường cong trên gương mặt, mũi, môi, cằm.

Ninh Giác Phi lẳng lặng mở mắt, nhìn về phía y, trong mắt chớp động tiếu ý khoái trá.

Khóe miệng Vân Thâm cũng cong lên thành một nụ cười.

“Ta phải đi.” Y ôn hòa nói. “Hôm nay phải vào cung, trình lên lễ vật cho hoàng đế Nam Sở.”

Ninh Giác Phi gật đầu, buông lỏng tay.

Vân Thâm xuống giường, phủ thêm ngoại y rồi mở cửa, dự định về chỗ mình thay y phục. Vừa giật then cửa liền có người lỗ mãng đụng vào y.

“Giác Phi, Giác Phi, ngươi dậy rồi à?” Người nọ vui mừng kêu, đẩy mạnh cửa. “Ta đến thăm ngươi…”

Thiếu niên đụng vào người Vân Thâm khiến y không khỏi lui hai bước. Vân Thâm quan sát cậu, người trước mắt đầu đội ngọc quan, mặc cẩm y, mặt mày thanh tú, tính trẻ con chưa thoát, lại có ba phần giống Thuần Vu Triều.

Thiếu niên vừa thấy người trước mặt không phải Ninh Giác Phi cũng ngẩn ra rồi lập tức không khách khí mà hỏi vặn: “Ngươi là người nào?”

Vân Thâm cũng không giận, chỉ hỏi ngược lại: “Ngươi xông loạn vào gian phòng người khác vậy là người nào?”

“Rõ ràng đây là gian phòng của Giác Phi, ngươi rốt cuộc là ai?” Thiếu niên nọ sốt ruột.

Ninh Giác Phi đã ngồi dậy, lúc này trầm giọng quát: “Cảnh vương gia, thỉnh ngươi khống chế chính mình.”

Vân Thâm thấy thái độ của Ninh Giác Phi đối với người này bất thiện liền nở nụ cười: “A~~, thì ra là Cảnh vương điện hạ, thất kính thất kính.”

Thuần Vu Hàn thấy Ninh Giác Phi mặc trung ngồi trên giường còn Vân Thâm cũng chỉ khoác ngoại y, tình hình ám muội không gì sánh được nhất thời trong lòng không biết sao bỗng chua chua chát chát, trừng cái người xa lạ làm cậu không ưa này, chất vấn: “Ngươi rốt cuộc là người nào?”

Dáng cười Vân Thâm khả cúc mà nhìn cậu, ôn hòa nói: “Ta là quốc sư Bắc Kế, Vân Thâm. Cảnh vương gia, lúc trước ở Yến Bình Quan, chúng ta thế nhưng rất có thành ý muốn mời ngài đến Kế đô làm khách, đáng tiếc Giác Phi không muốn, đành phải buông tha ngài. Lần sau nếu ngài còn lỗ mãng như thế, trên đời sợ là không có Ninh Giác Phi thứ hai đâu.” nói đến đây, y cười vang, tiêu sái đi ra cửa.

“Ngươi…” Thuần Vu Hàn giận dữ, trong lòng lại nhớ lúc này Nam Sở không dám đắc tội Bắc Kế, nên đành nén giận, trừng bóng lưng y ngoài cửa, sau đó mới chạy vào giường Ninh Giác Phi.

Ninh Giác Phi nhìn tiểu vương gia trước mắt có chút bất đắc dĩ thở dài. Người này tính cách giống hệt mấy vị ‘Nhị thế tổ’ thời hiện đại, hắn luôn luôn lười dong dài với loại người như thế nhưng người này thì dai như da trâu, không dứt ra được.

Vừa nghĩ đến đó thì Thuần Vu Hàn đã bò lên trên sàng, ngồi trước mặt hắn. Cậu nhìn Ninh Giác Phi, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười rạng rỡ: “Giác Phi, ngươi đã trở về rồi, ta vui quá.”

Ninh Giác Phi đạm đạm đáp lại: “Ta làm gì có liên quan gì đến ngươi, ngươi vui làm gì?”

Thuần Vu Hàn tự động quên sự lãnh đạm của hắn, nói một mạch: “Ta mặc kệ, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, phụ hoàng mẫu phi ta đều muốn nhìn thấy ngươi.”

“Ta không đi.” Ninh Giác Phi thẳng thắn xin miễn, lập tức nhảy xuống giường, thay y phục rửa mặt.

Thuần Vu Hàn lại quanh ra trước sau, nghiêm túc thuyết giảng: “Vì sao không đi? Phụ hoàng mẫu phi ta chỉ muốn cảm tạ ngươi thôi, còn có nhiều thứ tốt định ban cho ngươi, ngươi không cần sợ.”

Ninh Giác Phi vừa nghe thế, thực sự là không biết nên khóc hay cười, đảo mắt nhìn khuôn mặt tươi cười hưng phấn của Thuần Vu Hàn, bỗng nhiên giật mình, cười nói: “Ta sẽ không quỳ xuống dập đầu trước người ta, thế nên tiến cung gì đó miễn đi. Ngươi nếu thích, chúng ta có thể đi ngao du một chút.”

Thuần Vu Hàn tất nhiên là gật đầu liên tục: “Ta đương nhiên thích. Giác Phi, ta vẫn luôn thích ngươi, ngươi biết mà.” Nói xong lời này, cậu rất nghiêm túc nhìn hắn.

Ninh Giác Phi chẳng thèm để ý lời của cậu, chỉ nhanh chóng thay y phục, buộc lại tóc, xuất môn, đi ra ngoài.

Thuần Vu Hàn rất hài lòng, đi theo bên người hắn líu ríu, giới thiệu cho hắn tham quan hoàng thành.

Ninh Giác Phi coi bên này một chút bên kia một chút, đem địa hình và tình hình thủ vệ đại thể ở Nam Sở khắc ghi thanh thanh sở sở.

Rất nhanh trời liền đến trưa, Thuần Vu Hàn mệt tới đi không nổi nữa, kéo kéo cánh tay hắn: “Giác Phi, ta mệt quá, ngươi có đói bụng không?”

Ninh Giác Phi lúc này mới cảm thấy đói, vì vậy hòa ái cười: “Đúng vậy, đi ăn thôi. Vậy ngươi trở về đi, ta cũng quay về khách điếm đây.”

“Không không không.” Thuần Vu Hàn ôm lấy cánh tay hắn không buông. “Ngươi đi với ta, đến phủ ta mà ăn.”

Ninh Giác Phi nhìn cậu, nhãn châu xoay động rồi sang sảng cười: “Được được rồi, ngươi buông ra đi, ta đi tới phủ của ngươi.”

Thuần Vu Hàn vui vẻ hoan hô buông tay hắn ra mà đổi thành kéo tay hắn, bước nhanh về phủ.

Ninh Giác Phi nhàn nhạt cười, trong lòng lại suy nghĩ, không biết bọn bám đuôi họ có lo cuống lên hay không nữa.

Cảnh vương phủ chiếm một khoảng đất rộng, quy mô to, tương xứng với phủ đệ mấy người huynh trưởng của cậu, từ cửa chính đi tới chính sảnh mà phải đi tới một khắc mới tới.

Từ lúc họ xuất hiện từ đầu con phố, thị vệ tôi tớ mắt sắc đã ào ào mà vây quanh, liên thanh vấn an, hầu hạ bọn họ vào phủ.

Ngồi trong chính sảnh, Thuần Vu Hàn phân phó lập tức quản gia: “Giác Phi là ân nhân cứu mạng của ta, ngươi tới trù phòng dặn cho bọn họ, đem hết sở trường mà nấu, nếu có chút sai lầm thì cẩn thận cái mạng chó của họ.”

“Dạ dạ.” Quản gia liên thanh đáp lời rồi định đi ra ngoài.

Ninh Giác Phi vừa nghe liền nhíu mày, quát: “Trở lại.”

Vị quản gia vừa cúi người định lui ra lập tức ngừng chân, quay đầu xin chỉ thị: “Chẳng hay tiên sinh còn có gì phân phó?”

“Bốn món một canh là được rồi, không cần câu nệ quá, không cho phép uy hiếp, đầu bếp cũng là người.”

Thuần Vu Hàn lại không cho là đúng: “Giác Phi, ngươi khách khí với bọn họ làm gì? Bọn họ chẳng qua chỉ là nô tài mà thôi.”

Mặt Ninh Giác Phi trầm xuống, lạnh lùng nhìn cậu một cái, đứng dậy muốn đi.

Thuần Vu Hàn nhảy dựng lên, vọt tới kéo hắn lại, liên thanh: “Được được rồi, Giác Phi, đều nghe lời ngươi cả.”

Cổ tay Ninh Giác Phi vừa chuyển liền thoát khỏi tay cậu, mắt lạnh mà nhìn.

Thuần Vu Hàn liền nhìn về phía quản gia: “Theo lời Giác Phi phân phó mà làm.”

Quản gia lập tức cúi đầu xưng “Dạ.”, khom người bước nhanh ra ngoài.

Ninh Giác Phi lúc này mới ngồi xuống một lần nữa: “Cảnh vương, mời ngồi.”

Thuần Vu Hàn vẫn chưa phản ứng kịp, một lát mới “a” một tiếng, ngồi xuống.

Ninh Giác Phi đưa mắt nhìn chung quanh, thấy tranh chữ trên bốn vách tường, thuận miệng hỏi: “Nghe nói đại hoàng tử làm thái tử rồi?”

Thuần Vu Hàn chỉ lo si ngốc mà nhìn hắn, nghe hắn hỏi liền đáp: “Đúng vậy, qua mấy tháng phụ hoàng liền truyền ngôi cho huynh ấy?”

“Vậy thái tử trước đây?”

Thuần Vu Hàn có chút bất an nhưng cũng nói: “Nhị ca mưu đồ làm loạn, thẹn với phụ hoàng, đã tự sát. Tứ ca cũng vậy….” nói tới đây, giọng cậu lí nhí như muỗi.

Ninh Giác Phi cười cười, không hỏi lại.

Thuần Vu Hàn nhìn hắn, lúng túng: “Giác Phi, bọn họ đều chết, ngươi đừng giận nữa.”

Ninh Giác Phi vừa nghe thế, đảo mắt nhìn cậu.

Thuần Vu Hàn nhìn cặp mắt đẹp của hắn hướng về phía mình, không khỏi trong lòng nóng lên, đỏ mặt, lại lí nhí nói: “Ta không giống họ, ta cũng không… cũng không… khi dễ ngươi, lần đó… lần đó… cũng không phải ta… là tứ ca đưa ngươi đến… ta lần đó…. lần đầu tiên… không hiểu rõ… không rõ lắm….” Cậu càng nói càng lộn xộn, càng che đậy càng lộ tẩy, gương mặt không khỏi đỏ bừng.

Ninh Giác Phi chỉ là tự tiếu phi tiếu nhìn cậu, không nói gì.

Thuần Vu Hàn nói mãi rồi bỗng nhiên bừng tỉnh: “Xin lỗi, Giác Phi, ta nói sai rồi. Ngươi là Giác Phi, không phải là…. là… người kia, chúng ta không… không… chúng ta chẳng có gì xảy ra cả…”

Ninh Giác Phi cong khóe miệng, có chút châm chọc mà nở nụ cười, thầm nghĩ Thuần Vu Càn sao lại không giáo huấn vị tiểu đệ thuần khiết vô tri này một chút?

Thuần Vu Hàn nhìn nụ cười trên môi hắn, rốt cục cố lấy dũng khí, thơ ngây nói tiếp: “Giác Phi, ta thực sự rất thích ngươi, sau này chúng ta cùng một chỗ đi?”

Ninh Giác Phi khẽ cười: “Phụ hoàng mẫu phi ngươi đồng ý sao? Còn có thái tử hoàng huynh của ngươi cũng đồng ý sao?”

Thuần Vu Hàn nghe vậy ngẩn ra, không khỏi cúi đầu, chỉ chốc lát sau lại kiên quyết ngẩng đầu: “Bọn họ nếu không đồng ý, ta liền theo ngươi đi.”

Ninh Giác Phi vừa nghe thế thì sửng sốt, lúc này phải nghiêm túc quan sát cậu một phen, cười lắc đầu: “Vương gia kim chi ngọc diệp, đâu chịu được khổ lưu lạc giang hồ? Chẳng qua là nói đùa thôi.”

Thuần Vu Hàn nghiêm túc: “Ta không sợ khổ. Nhưng, Giác Phi, ngươi ở lại đây đi? Phụ hoàng muốn phong ngươi làm vương, đối với ngươi là chuyện tốt mà? Ngươi cũng không phải chịu khổ trên giang hồ nữa.”

Ninh Giác Phi cười khẽ: “Tại triều đình làm quan với ta mà nói, mới gọi là khổ.”

“Vì sao?” Thuần Vu Hàn khó hiểu. “Người người đều nói ‘Học thành văn võ nghệ, bán cho đế vương gia’, trên đời bao nhiêu người gian khổ học tập cũng chỉ để đề tên bảng vàng, thăng quan phát tài. Ngươi nếu được phụ hoàng phong công phong hầu, liền đứng trên vạn người, chỉ có sướng làm gì có khổ?”

Ninh Giác Phi cười cười rồi lảng sang chuyện khác: “Hiện tại triều đình thay máu, là dự định nổ lực trọng chấn triều cương sao?”

Thuần Vu Hàn vừa nghe lời này lập tức hưng phấn: “Đúng vậy, từ khi hoàng huynh làm thái tử, liền mạnh mẽ vang dội, chỉnh đốn triều cương, cả nước trên dưới đều vui mừng khôn xiết. Giác Phi, ngươi lưu lại đi, có thể hoàn thành nghiệp lớn.”

Ninh Giác Phi lại nhìn về phía ngoài cửa, lãnh đạm đáp: “Việc này sau này hãy nói đã.”

Thuần Vu Hàn thấy mắt hắn nhìn ra phía sắc trời, bỗng nhiên oán hận mắng: “Lũ nô tài này, sao giờ còn chưa mang đồ lên? Muốn ta chết đói sao?”

Hai nha hoàn đứng hầu bên cạnh liền thưa: “Vương gia bớt giận, nô tỳ lập tức đi truyền.”

Đúng lúc này, quản gia mang theo mấy nô tỳ lớn tuổi mang theo thực hạp, nhanh tay nhanh chân bày ra bàn.

Lúc này Thuần Vu Hàn mới vui vẻ, đứng dậy kéo Ninh Giác Phi qua: “Nào, chúng ta đi ăn. Ngươi cũng đói bụng lắm rồi ha?”

“Cũng tạm.” Ninh Giác Phi lạnh nhạt tránh khỏi tay cậu, thong dong ngồi vào bàn.

Trên bàn bày tám món một canh, là yến bảo hải sâm, vật liệu trân quý, tinh mỹ tuyệt luân, sắc hương vị hình khí, mọi thứ tuyệt không thể tả, xác thực hiển khí phái vương.

Ninh Giác Phi nói cái gì, chỉ là lưng dựa cửa sổ, mặt đối diện cửa, ngồi xuống.

Thuần Vu Hàn dường như lại cảm thấy mất mặt mũi lắm: “Giác Phi không phải nói chỉ cần bốn món thôi sao? Sao hơn bốn món thế này? Gan chó của các ngươi thật lớn, dám tự chủ trương.”

Quản gia nghe vậy cúi đầu: “Dạ dạ phải, vốn chỉ có bốn món nhưng vương gia lại có khách nhân, nên phân phó làm thêm bốn món nữa.”

“Khách nhân nào? Sao ta không biết?” Thuần Vu Hàn giận dữ.

Ninh Giác Phi lại không nói gì chỉ nhìn ra cửa.

Thuần Vu Càn mặc áo bào nhị long hí châu tơ vàng, đầu đội bát long bách bảo tử vân quan, lẳng lặng đứng ở gần đó.