Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Sáng sớm, khi Ninh Giác Phi cả người đầy máu, gần hấp hối bị đưa về từ Tĩnh vương phủ, ngay cả người đã gặp qua không ít thảm cảnh như Giang Tòng Loan cũng phải giật mình.

Lúc đi người còn hoàn mỹ xinh đẹp, khi về chẳng khác nào một xác chết. Toàn thân hắn rải rác các vết thương, hậu đình thì máu chảy như suối, phân thân phía trước đã bị lửa đốt, kim đâm không ra hình dạng, chỉ có gương mặt tuấn mỹ là không bị ai tàn phá, ngoại trừ môi bị cắn đến bật máu ra, vẫn còn hoàn mỹ, chỉ là sắc mặt trắng nhợt, không còn sinh khí.

Hộ viện cẩn thận ôm hắn vào phòng, sau đó gấp gáp sai người đi mời đại phu quen biết, đến khi trong phòng không còn ai khác nữa thì Giang Tòng Loan rốt cục nhịn không được cúi đầu mắng một tiếng: “Lũ súc sinh.”

Vị đại phu này từ lâu đã xem bệnh cho các tiểu quan trong Thúy Vân lâu, hiểu rõ các vết thương khi bị khách nhân làm nhục, nhưng khi khám cho Ninh Giác Phi, thần sắc ông cũng đại biến, thiếu chút nữa là hét lên. Thay Ninh Giác Phi kiểm tra vết thương, sau đó thanh lý, thượng dược, băng bó, sau đó bắt mạch, một lúc lâu, ông nói: “Hung hiểm lắm, chỉ sợ là…” Ông lắc đầu.

Giang Tòng Loan thở dài: “Đại phu, ngài cứ viết đơn thuốc đi, có thể sống hay không thể sống đành trông vào mệnh của hắn thôi.”

Đại phu cũng thở dài, viết một đơn thuốc rồi lắc đầu đi ra.

Sau đó, Ninh Giác Phi thuốc thang không nuốt được mà sốt cao không lùi. Nhưng cho dù toàn thân đau đớn hay sốt cao, hắn vẫn rất an tĩnh, ngay cả một tiếng rên cũng không có, càng làm người ta cảm thấy hắn không giống người thường.

Giang Tòng Loan mỗi ngày đều đến thăm hắn, ngồi ở bên giường hắn, mỗi lần nhìn, y đều lắc đầu, thở dài.

Vài ngày sau, khách quý Thuần Vu Hàn chưa từng đến Thúy Vân lâu cũng lần đầu tiên bước chân tới đây. Cậu gấp gáp nói với Giang Tòng Loan: “Ta muốn nhìn thấy Ân Tiểu Lâu.”

Giang Tòng Loan nhìn vài tên thị vệ theo sau đã biết khách nhân này tuy rằng tuổi còn nhỏ, thân phận tuyệt đối không nhỏ, vì vậy dịu dàng tươi cười, cúi đầu đáp: “Tiểu Lâu thân thể không khỏe, hiện tại không thể hầu hạ thiếu gia.”

Thuần Vu Hàn có chút ngại ngùng, cúi đầu: “Ta biết hắn… thân thể không khỏe, cũng chỉ muốn thăm hắn. Hắn… giờ thế nào?”

Giang Tòng Loan nhẹ nhàng thở dài: “Chỉ sợ không được tốt lắm.”

Thuần Vu Hàn có chút nóng nảy: “Vậy ngươi dẫn ta đi, gian phòng của hắn ở chỗ nào?”

Giang Tòng Loan liền dẫn cậu lên lầu. Dáng người y lả lướt, dáng đi như nước chảy mây trôi, trông rất đẹp mắt, nhưng lúc này Thuần Vu Hàn không nhìn thấy gì, tâm thần cậu chỉ nhớ đến Ninh Giác Phi.

Vừa vào cửa phòng, Thuần Vu Hàn liền đi đến bên giường.

Ninh Giác Phi nằm ở trên giường, vẫn hôn mê bất tỉnh. Hiển nhiên hắn không mặc y phục, toàn thân đều bọc vải trắng, trên cổ còn nhìn thấy những vết cắn xé, bấu nhéo, vết phỏng và lằn roi quất. Chiếc chăn gấm đắp qua đầu vai khiến gương mặt trái xoan tái nhợt của hắn càng thêm yếu mềm vô lực, tựa như chỉ chốc lát thôi hắn sẽ hóa thành một làn khói nhẹ bay mất.

Thuần Vu Hàn không dám đụng vào hắn, chỉ ngồi bên cạnh giường, ngơ ngác mà nhìn dung nhân tuấn mỹ lại yếu đuối ấy, một lát mới hỏi: “Hắn… bị thương thế nào?”

Giang Tòng Loan thở dài: “Ngoại trừ gương mặt, toàn thân trên dưới không có lấy một mảng da không vết tích.”

Thuần Vu Hàn lấy ra một bình dược, nói với y: “Đây là linh dược trị thương của đại nội, ngươi dùng cho hắn đi.”

Sau đó, cậu phất tay một cái, dẫn một đại phu từ phía sau thị vệ đi lên trước, trong tay đại phu còn mang theo một hòm thuốc nhỏ. “Lô tiên sinh, phiền ông khám cho hắn một chút.” Thuần Vu Hàn nhẹ giọng nói nhưng khẩu khí vẫn rất bá đạo mà ra lệnh.

Đại phu vẻ mặt rất bất đắc dĩ, hẳn ông đang oán thầm trong bụng. Ông dù sao cũng đường đường là quan ngự y, danh y số một trong kinh, ngay cả các quan viên muốn thỉnh ông xem bệnh cũng phải cung kính mời chào. Ông cũng luôn rất giữ giá, không dễ dàng bắt mạch cho người khác, thông thường chỉ phái đồ đệ đi. Hôm nay bị ngũ hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhất kéo vào thanh lâu, muốn ông chữa bệnh cho cái loại tiểu quan ngàn người khinh thường này, thật là vũ nhục danh tiếng của ông mà. Tuy nghĩ thế, ông cũng không dám cãi lệnh hoàng tử, chỉ đành tiến lên bắt mạnh cho bệnh nhân.

Sau khi bắt cả hai tay, ông còn lật xem mí mắt, bựa lưỡi của bệnh nhân rồi cung kính nói với Thuần Vu Hàn: “Vương gia, người này thụ thương nghiêm trọng, mất máu quá nhiều, tả mạch hư mà hữu mạch huyễn, tâm, phế, gan, tỳ, thận, các mạch đều nhược…”

Thuần Vu Hàn làm ra dáng nghe ông nói một tràng từ ngữ không kiên nhẫn hỏi: “Bệnh của hắn, có thể cứu không?”

Lô tiên sinh suy nghĩ một chút: “Có thể cứu chữa, dường như hắn luyện công từ nhỏ, nguồn căn còn tốt, có thể cứu lại nhưng có lẽ sẽ để lại gốc bệnh, tuổi thọ không lâu.”

Thuần Vu Hàn lập tức nói: “Cứ cứu trước, chuyện tương lai sau này hãy tính.”

Lô tiên sinh “Tuân lệnh” một tiếng rồi xoay người, ngẫm nghĩ viết đơn thuốc, đưa cho Thuần Vu Hàn: “Vương gia, trong đơn thuốc có vài loại dược liệu hiếm, chỉ có trong cung….”

Thuần Vu Hàn hời hợt nói: “Không sao, ta sẽ xin phụ hoàng.”

Lúc này Giang Tòng Loan mới khẳng định, thiếu niên y phục sang trọng kia chính là tiểu nhi tử mà đương kim hoàng thượng sủng ái nhất, Cảnh vương, Thuần Vu Hàn.

Thuần Vu Hàn quay đầu nghiêm trang nói với y: “Ngươi, nhất định phải chiếu cố hắn cho tốt, đừng để hắn chết.”

Giang Tòng Loan hé miệng cười, thi lễ: “Tuân lệnh, vương gia.”

Ngày thứ hai Thuần Vu Hàn trở lại, mang theo thị vệ Cảnh vương phủ đưa các dược liệu trân quý trong đơn thuốc đến.

Giang Tòng Loan để Nhất Tỷ tuân theo đơn thuốc của danh y đại nội, Lô tiên sinh, tỉ mỉ sắc thuốc, canh giờ, cho Ninh Giác Phi uống.

Vài ngày sau, Ninh Giác Phi dần hết sốt, vết thương cũng khỏi hẳn.

Lúc này Giang Tòng Loan mới thở phào một hơi.

Từ đó, Thuần Vu Hàn luôn luôn đến thăm Ninh Giác Phi. Sau này, ngay cả Thuần Vu Triều không bước chân vào chốn yên hoa, luôn luôn giữ mình trong sạch cũng thường đến thăm hỏi.

Giang Tòng Loan âm thầm kinh ngạc, y càng tăng thêm số lượng hạ nhân chăm sóc cho Ninh Giác Phi, không dám lơ là.

Trong lúc ấy, cũng có không ít văn võ đại thần cùng phú hào đến đây nghe ngóng, hỏi Ninh Giác Phi đã tiếp khách được chưa, Giang Tòng Loan không để chúng quấy rối thiếu niên này, tất cả đều khéo léo đuổi đi.

Nửa tháng sau, bệnh khỏi, Ninh Giác Phi rốt cục mở mắt.

Vừa khôi phục thần trí, đau đớn mạnh mẽ lập tức khiến hắn cắn chặt môi dưới. Nhãn thần hắn vẫn còn mờ mịt một mảnh, yên lặng nhìn nóc nhà, một lúc lâu mới phản ứng được, những chuyện đã xảy ra như thủy triều ào ào chôn vùi tâm thức hắn.

“Ngươi tỉnh rồi?” Bên giường có người mừng rỡ nói.

Hắn chậm rãi nghiêng đầu, là một thiếu niên trẻ trung, mặc trường sam thiển hoàng sắc có thêu hoa mai hồng nhạt, đầu đội ngọc quan tinh xảo, dây đeo có một viên trân châu rất lớn, nhìn qua đã biết giá trị xa xỉ. Cậu thiếu niên vui vẻ đứng dậy, cúi đầu xuống đánh giá hắn: “Thế nào? Ngươi cảm thấy thế nào rồi?”

Ninh Giác Phi nhìn cậu, nhãn thần đạm nhiên, không nói gì cả.

Một lát, cậu thiếu niên hơi đỏ mặt, nhẹ giọng hỏi hắn: “Ngươi còn nhớ rõ ta sao?”

Ninh Giác Phi thần tình đạm mạc, nhẹ nhàng lắc đầu.

Cậu thiếu niên mở lớn miệng, như không thể tin được mà hỏi hắn: “Ý ngươi là… ngươi không nhớ ta?”

Ninh Giác Phi vẫn diện vô biểu tình, hai tay ẩn trong tấm chăn nắm chặt đệm giường, nỗ lực chịu đựng đau đớn kịch liệt toàn thân. Không lâu sau, hắn lại mê man.

Lúc này, thời gian hắn thanh tỉnh càng ngày càng nhiều, nhưng luôn luôn không mở miệng, nhãn thần cũng ảm đạm vô cùng, thường thường chỉ ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giang Tòng Loan cũng có tới thăm hắn nhưng y không nói gì cả. Những chuyện đã xảy ra trên người Ninh Giác Phi tuy rằng thảm nhưng những chuyện như vậy y cũng gặp không ít. Đây đều là do số mệnh của mọi người, chẳng có gì cần nhiều lời cả.

Thuần Vu Hàn vẫn không ngừng mà tới thăm Ninh Giác Phi. Chẳng biết vì sao, cậu lại bị hấp dẫn bởi người thiếu niên không lớn hơn mình bao nhiêu này như vậy, cái cảm giác này làm cho cậu mê muội. Tuy rằng người này luôn luôn lắc đầu nói không nhận ra cậu, cũng không nói với cậu lời nào nhưng cậu vẫn si mê hắn như thế.

Một hôm nọ, cậu lần thứ hai cuốn lấy Giang Tòng Loan, muốn chuộc thân thay Ninh Giác Phi.

Trên mặt Giang Tòng Loan vẫn giữ nụ cười dịu dàng, thanh âm trầm thấp uyển chuyển: “Cảnh vương gia, không phải tiểu nhân không đồng ý mà hắn không phải do tiểu nhân mua về, hắn là người Võ vương gia đưa đến để chịu tội, Võ vương muốn để hắn ở đây, chịu lấy lăng nhục để chuộc tội, tiểu nhân thật sự không dám tự ý thả người.”

Thuần Vu Hàn ngẩn ra, rồi liền cưỡi ngựa chạy vào Võ vương phủ.

Thuần Vu Càn vừa hạ triều xong, đang thay y phục, Thuần Vu Hàn cũng không quan tâm mà xông thẳng vào phòng.

Thuần Vu Càn đang thay xong trường sam ở nhà, mới cởi triều quan, mạn bất kinh tâm mà nhìn Thuần Vu Hàn, nói vọng ra: “Người đâu, dâng trà.”

Thuần Vu Hàn bình thường đã quen tùy ý, lúc này một bên kéo áo y, một bên lao nhao: “Đại ca, đại ca, ca đem người đó cho đệ đi.”

“Người nào? Không đầu không đuôi gì cả.” Thuần Vu Càn cười khẽ rồi xoa xoa đầu cậu. Y luôn thương tiểu đệ này của mình, không chỉ vì tiểu đệ này thường thân thiết với mình mà còn vì thế cục triều chính hiện nay.

Bây giờ, thế lực của y đang giằng co gay gắt với thế lực của thái tử, chí y để vào thiên hạ giang sơn. Lực lượng thái tử và Thuần Vu Oát, lực lượng của y và Thuần Vu Triều có thể nói là ngang ngửa nhau. Bởi vậy trong cuộc chiến tranh đoạt quyền lực này, thái độ của Thuần Vu Hàn, hoàng tử thân phận cực kỳ tôn quý lại được hoàng đế hết mực sủng ái này rất quan trọng.

Từ khi thái tử làm ra chuyện hoang đường trong yến hội sinh nhật gã tới nay, gã liên tiếp tặng cho Thuần Vu Hàn những cơ thiếp mỹ mạo, luyến đồng tuấn tú. Những chuyện này, y đều biết. Mà Thuần Vu Hàn thì lại không ngừng đi Thúy Vân lâu thăm “tiện nhân” kia, y cũng biết rõ như lòng bàn tay. Hôm nay, Thuần Vu Hàn tới xin người, y cũng hiểu rõ người đó là người nào. Y suy nghĩ thật nhanh nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười sủng nịch, để Thuần Vu Hàn ngồi xuống: “Uống một ngụm trà đi rồi chậm rãi nói.”

Thuần Vu Hàn đang nóng lòng không dằn nổi nên vẫn lôi kéo tay y, năn nỉ: “Đại ca, Ân Tiểu Lâu kia, đệ rất thích hắn, đệ muốn hắn, ca để cho đệ đi.”

Thuần Vu Càn đã có tính toán. Y ôn hòa nói: “Không phải đại ca keo kiệt. Ngày ấy ở trong phủ tứ đệ, đệ cũng đã thấy, kẻ đó… quá bẩn rồi. Nếu đệ muốn hắn, để phụ hoàng biết, chẳng biết phụ hoàng sẽ tức giận đến mức nào nữa. Nếu như mẫu phi đệ biết, đệ nghĩ thử xem, Đức phi sẽ xấu hổ đến mức nào? Đệ cũng đã lớn rồi, thỉnh thoảng chơi bời thì không sao nhưng ngàn vạn lần không thể trầm mê, đừng để thiên hạ chê cười.”

Thuần Vu Hàn nghe vậy liền ngẩn ra, nhất thời xìu xuống. Cậu biết những điều này đều là sự thực cả. Trong cung có biết bao nhiêu người đố kỵ địa vị của mẫu thân cậu, nếu cậu ở bên ngoài bước nhầm một bước, mẫu phi nhất định sẽ bị người khác công kích.

“Được rồi, đây mới là ngũ đệ ngoan của huynh.” Thuần Vu Càn cười cười ôm cậu. “Đến đây, đừng ủ rũ nữa. Ở đây ca ca cũng có vài luyến đồng xinh đẹp động lòng người, vừa sạch sẽ lại biết hầu hạ người, đệ cứ tự nhiên chọn, thích ai, ca ca đều tặng cho đệ.”

Thuần Vu Hàn từ đấy không đến Thúy Vân lâu nữa.

Một tháng sau, vết thương của Ninh Giác Phi đã khỏi hết, rốt cuộc cũng đã có thể xuống đất bước hai bước. Chỉ là, hắn vẫn cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt, dung nhan ảm đạm.

Lúc này, Giang Tòng Loan nhận được mệnh lệnh từ Võ vương phủ: “Thúy Vân lâu không phải là nơi hắn dưỡng lão, hiểu không?”

Đêm đó, Ninh Giác Phi liền bị hai thị vệ mang ra cửa, dùng xe ngựa kéo vào nội thành.

Trước khi xuất môn, Nhất Tỷ không đành lòng nên cho hắn một chén mê dược, ý thức hắn mê man đi rất nhiều rồi bị thị vệ túm đi, ném lên xe. Trong quá trình ấy, hắn không hề thấy đau chút nào, chỉ cảm thấy mơ màng, phảng phất như đang nằm mơ.

Đi thật lâu, hắn bị người kéo ra khỏi xe, đưa vào một căn phòng ngủ, rồi bị ném lên giường.

Trong phòng rất an tĩnh, rất lâu không ai để ý hắn. Ninh Giác Phi từ từ nhắm hai mắt lại, hắn lạc vào hỗn loạn, tự như nửa mộng nửa tỉnh.

Rốt cục, có người ở bên ngoài nói.

“Ngũ đệ, hôm nay ca ca có dẫn một thứ tốt đến cho đệ.” Đó là giọng nói cao hứng bừng bừng của Tĩnh vương Thuần Vu Oát.

“Thật à?” Thuần Vu Hàn cảm thấy hứng thú. “Tứ ca, là cái gì?”

“Ha ha, ở trong phòng đệ đó, chính đệ vào sẽ biết.”

Thuần Vu Hàn hứng thú chạy vào, vừa liếc mắt thấy Ninh Giác Phi nằm trên giường, cậu ngẩn cả người. Gương mặt cậu bắt đầu đỏ lên, trong mắt tràn đầy hưng phấn với vui sướng.

“Tứ ca, hắn… hắn…” Cậu quay đầu nhìn vào Thuần Vu Oát ở phía sau. “Ca mang hắn đến đây sao?”

Thuần Vu Oát cười hì hì: “Đúng vậy. Cũng là ý tứ của thái tử ca ca của đệ, thấy đệ thích hắn, nên mang đến tặng đệ. Đệ yên tâm, tiền ca ca đã thanh toán rồi, một đêm nay, hắn là của đệ. Nếu như đệ cảm thấy thích cũng có thể giữ hắn lại.”

Thuần Vu Hàn đại hỉ, kéo kéo tay gã: “Thật sao, tứ ca? Đệ thật sự có thể giữ hắn lại sao, thế nhưng đại ca… đại ca nói không thể.”

Thuần Vu Oát hừ một tiếng: “Đại ca nói không thể thì sao chứ? Thái tử nói có thể? Là đại ca lớn hay thái tử lớn hả?”

Thuần Vu Hàn cũng không để ý đến thâm ý của gã, vui đến đỏ bừng cả mặt: “Tốt tốt quá, tứ ca, ca giúp đệ cảm ơn thái tử ca ca.”

Thuần Vu Oát đắc ý cười: “Thái tử ca ca biết đệ sẽ thích lễ vật này. Được rồi, ca không quấy rầy đệ hưởng thụ nữa. Nhưng mà, đệ còn chưa biết gì phải không? Có biết làm sao không? Có cần ca ca dạy cho đệ không đó?”

Thuần Vu Hàn lúng túng, nói: “Đệ… đương nhiên biết rồi.”

“Vậy được rồi, ca ca không làm lỡ chuyện vui của đệ nữa.” Thuần Vu Oát đưa tay vỗ vỗ vai cậu rồi cười, rời đi.

Thuần Vu Hàn thấy gã đi liền khẩn cấp đóng cửa lại, nhào lên giường, ôm lấy Ninh Giác Phi, cười kêu lên: “Tiểu Lâu, Tiểu Lâu, ta rốt cuộc cũng có thể ôm ngươi rồi.”

___________

Kaori: Thuần Vu Hàn thật con nít!