Lục Đạo luân hồi, Ngạ Quỷ Đạo lớn hơn Súc Sinh Đạo nhưng lại là một loại quỷ đạo khá đê tiện, phải nhận nghiệp lực nặng nhất, trừng phạt phải nhận cũng nặng nhất.

Con người sau khi chết bởi vì lúc sinh thời tạo nghiệp quá nặng nên phải lạc vào Ngạ Quỷ Đạo, chịu hết nỗi khổ của đói khát, không được giải thoát, cực kỳ đau đớn.

Quỷ đói khi được miêu tả trong rất nhiều sách vở đều cực kỳ đáng sợ và cũng cực kỳ khó chơi, tướng mạo nó xấu xí, tay chân nhỏ như cây kim, yết hầu cũng nhỏ xíu, chỉ có cái bụng phình to vì đói khát.

Cả thân hình đều vô cùng dị dạng, đáng sợ.

Quỷ đói phải nhận nỗi khổ đói khát nhưng lại không thể ăn cơm, vì bị nghiệp lực phản phệ nên mỹ thực và nước trong trước mặt sẽ biến thành than lửa, mủ, nước tiểu, cho dù ăn vào bụng cũng sẽ trở nên nóng cháy, đau đớn vô cùng.

Bởi vậy, quỷ đói không thể nào ăn cơm, nhận tất cả khổ hình của đói và khát, chỉ có vào lễ Vu Lan hằng năm là được mọi người cúng bái mới có thể ăn uống.

Nói ngắn gọn, quỷ đói là loại quỷ thấp hèn nhất, sống khổ nhất trong chúng quỷ của Lục Đạo, chỉ cao hơn Súc Sinh Đạo, nhưng nó không đáng được đồng tình thương hại, bởi những kẻ phải rơi vào Ngạ Quỷ Đạo lúc sinh thời đều làm ác vô số.

Con người còn vì đói khác mà trở nên cầm thú, lục thân* không nhận, huống chi là quỷ đói chịu tra tấn cả đời? Cho nên quỷ đói một khi tìm được cơ hội thì sẽ không ngừng ăn, tham lam đến tận cùng.

*Lục thân bao gồm cha, mẹ, anh (chị), em, vợ, con.

Mao Cửu suy đoán Lâm Tiểu Vi trúng Ngạ Quỷ Cổ, Tảo bà bà luyện quỷ đói thành cổ, sau đó đưa nó vào cơ thể Lâm Tiểu Vi. Nếu Lâm Tiểu Vi không ăn đồ ăn, hoặc ăn không đủ thì quỷ đói trong cơ thể sẽ bắt đầu ăn mỡ của cô bé, vậy cho nên bây giờ Lâm Tiểu Vi gầy thành da bọc xương.

Mẹ Lâm lập tức muốn quỳ xuống xin Mao Cửu cứu con gái mình nhưng bị cậu cản lại.

Mao Cửu đứng dậy nhìn chằm chằm bụng Lâm Tiểu Vi, sau đó hỏi: "Anh có thể sờ bụng em một chút không?"

Lục Tu Giác trợn tròn mắt, kéo tay Mao Cửu lên án: Anh không thích á!

Mao Cửu dỗ hắn: "Ngoan, em chỉ muốn xem thử trên người cô bé là ngoại chướng quỷ hay là nội chướng quỷ, còn phải xem có phải đã trở thành Mẫu Tử Quỷ hay không thôi."

Lục Tu Giác xấu hổ, hắn quên mất quỷ đói còn chia ra mấy loại, vừa nghe đến Mao Cửu muốn sờ bụng của người ta thì lập tức nóng nảy.

Từ trước tới nay hắn không có ấu trĩ như vậy.

Sờ mũi, hắn lui lại bảo trì yên lặng.

Mao Cửu dỗ Lục Tu Giác xong, quay đầu đã thấy mấy người đều đang trừng mắt nhìn hai người, vừa thấy cậu quay lại thì vội vàng dời tầm mắt.

Mẹ Lâm hỏi: "Ngoại chướng quỷ và nội chướng quỷ là gì? Mẫu Tử Quỷ là cái gì? Chẳng lẽ Tiểu Vi còn có nguy hiểm gì ư?"

Mao Cửu giải thích: "Quỷ đói chia làm ba loại, trong đó có hai loại là ngoại chướng quỷ và nội chướng quỷ. Ngoại chướng quỷ tức là đồ ăn mà trước mắt có thể thấy, có thể sờ đều sẽ biến thành thứ không thể ăn được, còn nội chướng quỷ là ăn đồ ăn vào sẽ làm bụng bỏng cháy, đau đớn khó chịu. Ngoại chướng quỷ sẽ mang thai, sinh con, một cái thai sinh ra vô số quỷ con."

Nói tới đây Mao Cửu vô thức nhíu mày: "Làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, thiên sư chúng tôi sợ nhất là gặp được Mẫu Tử Quỷ, rất hung ác. Quỷ đói sinh vô số quỷ con, nhưng bởi vì không tìm được thức ăn cho nên khiến con đói theo. Mẫu quỷ đau đớn điên cuồng, một khi phát hiện có thể ăn được mà lại có người ngăn cản, nó sẽ trở nên cực kỳ hung tàn, khó mà đối phó."

Lâm Tiểu Vi kinh hãi, vội vàng để Mao Cửu sờ bụng mình.

Mao Cửu cách một lớp áo bệnh nhân thử đè tay lên mấy chỗ trên bụng cô bé, chủ yếu là giữ bụng, đến khi ép tới một chỗ cứng cứng liền dừng tay, sắc mặt nghiêm trọng.

Lâm Tiểu Vi nhìn mà lo lắng, vội vàng hỏi: "Đại sư, có phải là Mẫu Tử Quỷ không?"

Biểu cảm của Mao Cửu nghiêm túc lên, gật đầu: "Ừ."

Lâm Tiểu Vi tê dại ngã xuống bên giường, mẹ Lâm nức nở khóc.

Mao Cửu không hiểu gì đứng nhìn bộ dáng như chuẩn bị tang sự của bọn họ, hỏi: "Hai người khóc gì vậy? Cũng đâu phải không cứu được, huống chi quỷ con còn chưa sinh ra mà?"

Mẹ Lâm lập tức choáng váng, "Hả? Chưa, chưa sinh? Có thể cứu hả?"

Mao Cửu gật đầu.

Lục Tu Giác lặng lẽ nhéo lòng bàn tay cậu, nói khẽ bên tai: "Biểu cảm của em doạ người ta đó."

Mao Cửu buồn bực: "Quỷ đói chưa sinh quỷ con muốn xử lý cũng phiền lắm á. Chưa kể, nếu quỷ con thật sự sinh ra thì Lâm Tiểu Vi cũng đâu sống được đến hôm nay."

Mẹ Lâm và Lâm Tiểu Vi vui phát khóc, cũng không rảnh để ý thứ khác.

Mao Cửu vuốt cằm nhìn cái bụng phình lên của Lâm Tiểu Vi. Ở trên cái dáng người thon gầy đến đáng sợ này mà có một cái bụng lớn như thế thì đúng là rất quái dị.

"Muốn dụ nó ra rất phiền toái, nếu là trước đây thì trực tiếp vây chết nó trong cơ thể người, không cho nó ăn, nó đói không chịu nổi sẽ bất đắc dĩ chui ra. Tuy rằng nó sẽ cắn nuốt thịt của người nó bám vào nhưng lại không dám giết người. Nếu giết chết người thì nghiệp chướng của nó sẽ tăng thêm, nhưng mà bây giờ nó đang mang thai, ép không ra, chỉ có thể thử dụ nó ra."

Mẹ Lâm và Lâm Tiểu Vi, còn có Lưu Trường Nhuận ngồi bên cạnh nghe đến nhập thần đồng thời buột miệng thốt ra: "Làm sao dẫn ra?"

Mao Cửu mỉm cười không nói.

Thứ có thể dẫn quỷ đói ra đơn giản chỉ có đồ ăn, dùng cách lừa gạt.

Quỷ không nói thật, thích nhất là gạt người. Người cũng vậy, lừa quỷ ăn đậu hũ là truyền thuyết dân gian, nhưng cũng có đạo lý nhất định.

Trước kia có một người mổ trâu lừa quỷ nói ra nhược điểm của mình, chờ quỷ biến thành dê thì đem nó đi bán. Quỷ bị lừa nói nhược điểm ra, làm sau khi nó biến thành dê lại không thể biến trở về, bị đưa tới lò mổ, bị người ta mổ bụng tại chỗ.

Cái này thật ra cũng chứng minh rằng quỷ rất dễ lừa, phần lớn quỷ, nhất là quỷ đói, chỉ có một mục tiêu là no bụng.

Mao Cửu sợ dẫn quỷ đói ở bệnh viện sẽ gây ồn ào khiến cho người ta chú ý. Lục Tu Giác nói hắn sẽ bố trí một cái bố cục phong thuỷ để người ngoài không nghe thấy.

Mao Cửu kinh ngạc: "Không phải anh nói anh không thể dùng thuật phong thuỷ hả?"

Lục Tu Giác: "Dùng lén."

Thật ra là hắn cũng đã có người yêu rồi, người bạn kia của sư phụ có hoang đường đến đâu cũng không thể nào buộc hắn phải chia tay với Mao Cửu để thực hiện cái hôn ước đó.

Mao Cửu mãnh liệt từ chối.

Lục Tu Giác không hiểu.

Mao Cửu không tình nguyện giải thích: "Nếu như bị phát hiện, anh bị bắt về thực hiện hôn ước với người ta thì làm sao bây giờ?"

Lục Tu Giác vừa nghe liền vui vẻ trong lòng, Mao Cửu không nỡ xa hắn nè.

Lập tức đáp ứng: "Được, nghe em hết."

Lâm Tiểu Vi trừng mắt hắn: Nguyên tắc đâu?

Mẹ Lâm giật khoé miệng, đề nghị: "Không thì tới phòng bệnh của ba Tiểu Vi đi, ông ấy ở phòng một người, cách đây khá xa nhưng cũng yên tĩnh, cách âm rất tốt."

Mao Cửu gật đầu: "Được. Vậy hai người qua đó trước đi, tôi đi chuẩn bị vài thứ."

Mẹ Lâm và Lâm Tiểu Vi đồng ý. Lưu Quyên gọi hai người lại, lắp bắp nhờ giúp đỡ. Nói xong cô lại hồi hộp xoa tay, nói: "Tôi, tôi vẫn còn chút tiền tiết kiệm, có thể... có thể trả được..."

Giọng của Lưu Quyên càng ngày càng nhỏ, cô không có tiền. Tiền đã xài hết rồi, cô biết mời thiên sư phải dùng rất nhiều tiền.

Mao Cửu nói: "Không sao, đưa nhiều hay ít cũng được, lấy quỷ cổ ra trước rồi lại đến nhà cô xem thử cái tượng gỗ kia."

Lưu Quyên cảm động rơi nước mắt: "Cám ơn đại sư, cám ơn đại sư."

Mao Cửu xua tay nói không phải chuyện lớn.

Sau đó cậu kéo theo Lục Tu Giác cùng đi mua đồ, Lục Tu Giác vui vẻ đi cùng cậu, tay trong tay đi trên đường.

Lục Tu Giác hỏi cậu: "Mua gì đó?"

Mao Cửu: "Mua chút chu sa nè, lá trúc nè, cành liễu nè, vân vân."

"Chỉ nhiêu đó thôi?"

Mao Cửu gật đầu: "Còn cần máu tươi."

Lục Tu Giác nói: "Để anh đoán, em muốn nấu lá trúc và cành liễu lừa quỷ uống. Đồ ăn nấu bằng lá trúc và cành liễu không thể ăn được, cho nên mới lừa quỷ uống, làm cho nó sinh ra khát vọng với đồ ăn, sau đó dùng máu tươi lừa nó ra."

Mao Cửu: "Anh biết à?"

Lục Tu Giác cười mà không nói.

Mao Cửu nhìn Lục Tu Giác một hồi lâu, hỏi: "Anh từng gặp à?"

Lục Tu Giác sờ mũi: "Từng gặp một đám quỷ, không phải cổ."

Mao Cửu hít một hơi khí lạnh: "Một đám luôn!"

Tục ngữ nói tiểu quỷ rất khó chơi, lệ quỷ tuy mạnh mẽ nhưng chỉ có một con. Quỷ đói vẫn luôn sống quần cư, đặc biệt là quỷ đói mang thai sinh ra, một thai mấy chục con quỷ con, rất là đáng sợ. Nếu quỷ môn Ngạ Quỷ Đạo mở, một đám quỷ đói ùa ra sẽ giống như châu chấu qua đường, dù là người hay là súc vật cũng đều sẽ bị ăn chỉ còn khung xương.

Đáng sợ là tự quỷ đói không thể ăn được, vậy nên chúng sẽ bám lên con người, ăn thịt lẫn nhau, trường hợp như thế không khác gì địa ngục trần gian.

May là trong thân thể Lâm Tiểu Vi chỉ là một con Ngạ Quỷ Cổ, hơn nữa còn là một con quỷ mẫu chưa sinh quỷ con.

Quỷ mẫu sốt ruột bảo vệ con, sẽ vì con mà cẩn thận gửi thân lên người Lâm Tiểu Vi, cũng sẽ vì nguy hiểm mà vứt bỏ đồ ăn.

Mao Cửu mua xong đồ cần chuẩn bị mới cùng Lục Tu Giác trở lại phòng bệnh, khi tới nơi lại thấy Lưu Trường Nhuận cũng đi theo tới.

Lưu Trường Nhuận nói: "Em lên xem thử có gì cần hỗ trợ không."

Còn cha Lâm cũng tỉnh rồi, vừa nhìn thấy hai người Mao Cửu và Lục Tu Giác vội vàng đứng dậy muốn cám ơn, nhưng bị khuyên tiếp tục nằm.

Mao Cửu nhìn lướt qua cái bụng hơi phình lên của Lâm Tiểu Vi, cô bé hoảng sợ, đột nhiên hỏi: "Đại, đại sư, Ngạ, Ngạ Quỷ Cổ trong bụng em... làm sao dụ nó ra?"

Sẽ không cần phải sinh nó ra như sinh con đâu hả?

Ngay cả tư vị tình yêu còn chưa từng hưởng thụ mà đã phải quen với việc sinh con, tâm lý của Lâm Tiểu Vi hơi bị chướng ngại nè.

Mao Cửu cười: "Nhổ (Nôn) nó ra."

Lâm Tiểu Vi: "Hả?"

Mao Cửu: "Không thì sao? Sinh ra hả? Em trúng cổ, tuy tên là Ngạ Quỷ Cổ, có hết tập tính của quỷ đói nhưng thực chất hình thái vẫn là cổ, cho nên phải nhổ nó ra."

Mao Cửu dừng một chút nhìn Lâm Tiểu Vi, suy nghĩ một lát mới nói: "Không thì em tìm cái gì đó che mắt lại đi."

Lâm Tiểu Vi: "Tại sao?"

Mao Cửu: "Em có chắc là muốn nhìn thấy thứ mình nhổ ra không?"

Lâm Tiểu Vi chần chừ hỏi: "Đáng sợ lắm hả?"

Mao Cửu: "Anh sợ em sẽ bị chán ăn."

Lâm Tiểu Vi sợ hãi gọi mẹ mình tìm gì đó bịt mắt mình lại.

Mao Cửu đưa lá trúc và cành liễu đưa cho mẹ Lâm để bà tìm chỗ nào đó nấu nó lên, nấu sơ qua là được, sau đó cất vào hộp giữ ấm mang về đây.

Mẹ Lâm vội làm theo.

Mao Cửu dùng kéo vừa mua cắt giấy vàng thành một mớ mô hình, dùng chu sa vẽ bùa xong ném cho Lục Tu Giác, để Lục Tu Giác gấp thành các loại đồ ăn.

Lục Tu Giác khéo tay, giấy Mao Cửu cắt ra hắn có thể gấp thành các loại hình thù giống hệt đồ ăn, chỉ trong một chốc lát cái bàn đã bị chất đầy các loại đồ ăn mặn như gà giấy, vịt giấy, đầu heo quay giấy, còn có trái cây.

Nếu tô màu lên thì có thể đánh tráo như thật luôn.

Sau khi cắt xong, Mao Cửu lấy mấy cái chén nhỏ, đổ nước bùa vào, thêm một chút rượu gạo khiến nước bùa tản ra mùi rượu thanh mát, che lấp mùi vốn có.

Lưu Trường Nhuận ngồi bên cạnh ngạc nhiên nhìn, tò mò hỏi ra miệng.

Mao Cửu giải thích: "Đây gọi là lừa quỷ ăn đậu hũ."

Lưu Trường Nhuận: "Hả?"

Mao Cửu: "Cậu có từng nghe điển cố lừa quỷ ăn đậu hũ chưa?"

Lưu Trường Nhuận gật đầu.

Đương nhiên là từng nghe rồi, đây là một cái điển cố dân gian. Tương truyền, có một thư sinh nửa đêm gặp phải quỷ, quỷ muốn ăn thịt hắn. Thư sinh lừa nó rằng đậu hũ ăn ngon hơn nhiều, vì thế quỷ ăn đậu hũ mà không ăn hắn.

Mao Cửu nói: "Quỷ cấp thấp rất ngốc, trong mắt quỷ đói chỉ có ăn uống, nó không thể phân biệt được đồ ăn là thật hay là giả vì nó không có vị giác, ăn vào bụng rồi mới phát hiện, nên chỉ cần giấu được đôi mắt và cái mũi của nó là được.

Giống như điển cố lừa quỷ ăn đậu hủ, những chuyện cần làm bây giờ chỉ là lừa Ngạ Quỷ Cổ trong bụng Lâm Tiểu Vi ra ăn mỹ thực làm bằng giấy này.

Lâm Tiểu Vi do dự, hỏi: "Ờm... Ngạ Quỷ Cổ không phải ăn mỡ sao?"

Mao Cửu lắc đầu.

Lưu Trường Nhuận hỏi: "Nhưng mà Lâm Tiểu Vi lúc trước không phải nói mình ăn hoài không no sao, chỉ có ăn... ừm, mỡ mới no được?"

Mao Cửu: "Đó là vì Ngạ Quỷ Cổ trong cơ thể cô bé ăn mỡ để lớn lên, cho nên ăn mỡ mới có thể làm cô bé có cảm giác no căng, nhưng mà..." Trên mặt cậu lộ ra biểu cảm chán ghét: "Quá ghê tởm."

Huống hồ, để dẫn Ngạ Quỷ Cổ ra, có thể dùng giấy thì dùng giấy, nếu dùng đồ ăn thật để dụ thì quá lãng phí. Đương nhiên chủ yếu là dùng giấy thì càng có thể đạt được hiệu quả lừa dối, ăn bánh vẽ cho đỡ đói lòng, hoa trong gương, trăng trong nước, đồ giả càng có thể hấp dẫn loại vật có trí thông minh thấp hơn là đồ thật.

Chốc lát sau, mẹ Lâm xách theo một cái hộp giữ ấm trở lại.

Mao Cửu nhận hộp giữ ấm từ tay mẹ Lâm rồi đặt nó lên mặt bàn, ngẩng đầu nói: "Trói cô bé lại."

Cậu nói mẹ Lâm và Lưu Trường Nhuận cột Lâm Tiểu Vi vào đầu giường, còn cha Lâm thì tạm thời dời qua ghế ngồi.

"Muốn dẫn Ngạ Quỷ Cổ ra thì Lâm Tiểu Vi không thể động đậy. Nếu cô bé động đậy thì sẽ cướp đồ ăn ăn vào, Ngạ Quỷ Cổ cũng ăn được, sẽ càng không rời khỏi thân thể Lâm Tiểu Vi, cho nên phải trói chặt và hạn chế hành động của cô bé. Lát nữa cô bé sẽ giãy giụa rất kịch liệt, các người nhớ ngăn cản động tác của cô bé.

Mẹ Lâm và Lưu Trường Nhuận vội vàng làm theo, dùng hai tay áo của đồ bệnh nhân làm dây để trói Lâm Tiểu Vi.

Mao Cửu mở hộp giữ ấm đưa cho mẹ Lâm: "Đút cho cô bé uống đi."

Mẹ Lâm do dự: "Cái này..."

Mao Cửu: "Yên tâm đi, lá trúc và cành liễu nấu thành nước uống không hại cơ thể người đâu, chỉ là một loại đồ ăn mà Ngạ Quỷ Cổ chán ghét thôi."

Lá trúc, cành liễu có tác dụng đuổi quỷ, nấu thành canh, quỷ đói không biết uống nhầm vào bụng sẽ bỏng cháy như nuốt phải than, đau đớn khó chịu.

Mẹ Lâm nửa tin nửa ngờ đưa nước canh trong tay cho Lâm Tiểu Vi uống, Lâm Tiểu Vi vừa tiếp xúc với đồ ăn thì giống như bị mở chốt vậy, lập tức ăn ngấu nghiến, hoàn toàn không màng đến thứ mình ăn là gì.

Mãi đến khi uống hết nước thì Ngạ Quỷ Cổ trong bụng cô mới nhận ra có gì không đúng, nước này tựa như than đỏ đang cháy khiến dạ dày lẫn cổ họng nhỏ như cây kim của nó bị đốt cháy, khiến nó đau đớn quay cuồng.

Lâm Tiểu Vi lập tức mất lý trí, không ngừng điên cuồng trên giường như cá rời khỏi nước. Thân thể bị trói buộc, giường bệnh lung lay phát ra tiếng "loảng xoảng", xém chút làm cho hộ sĩ tới kiểm tra.

Lưu Trường Nhuận đè Lâm Tiểu Vi lại nhưng không thể áp chế được cô bé.

Hiện giờ Lâm Tiểu Vi hoàn toàn bị Ngạ Quỷ Cổ trong cơ thể khống chế, sức lực lớn vô cùng.

Lục Tu Giác đi tới chạm vào khớp xương trên tay chân của Lâm Tiểu Vi. Tay chân Lâm Tiểu Vi lập tức mềm xuống không thể dùng sức nữa, chỉ có thân thể không ngừng run rẩy.

Mẹ Lâm lo lắng, không biết Lục Tu Giác đã làm cái gì.

Mao Cửu cản mẹ Lâm lại: "Không sao. Ngạ Quỷ Cổ chiếm cứ bụng của con gái bà, qua một thời gian sẽ chiếm cứ toàn bộ tử cung biến con gái bà thành một cái buồng trứng để sinh quỷ con, cho nên bây giờ nó không chịu chui ra, trong tình huống bình thường thì vào những lúc thế này quỷ đói sẽ không chịu rời khỏi ký chủ. Nhưng nó tình nguyện chịu khổ cũng không chịu rời khỏi người con gái bà, cực kỳ khó chơi. Công phu của Lục ca tốt, có thể tạm thời áp chế hoạt động của Tiểu Vi, chờ dẫn Ngạ Quỷ Cổ ra là được rồi."

Mẹ Lâm kinh hãi, những lời này lúc trước Mao Cửu chưa nói, bà không nghĩ tới tình huống lại nguy hiểm hơn mình tưởng tượng rất nhiều.

Mao Cửu: "Tôi sợ nói ra sẽ làm cô bé sợ hãi."

Nếu Lâm Tiểu Vi sợ hãi thì sẽ sinh ra kháng cự ngay lập tức. Ngạ Quỷ Cổ trong cơ thể cô bé cũng ít nhiều có thể cảm nhận được, cho nên muốn nó mắc mưu sẽ rất khó.

Ngạ Quỷ Cổ không giống Thực Phát Cổ cũng không giống Quỷ Diện Sang, nó tham lam thành tánh như vô lại, vô lại là khó loại bỏ nhất, chiếm cứ thân thể người, ký sinh lên lục phủ ngũ tạng, dựa vào phần uy hiếp này để tác oai tác quái.

Mao Cửu không thể dùng sức mạnh để loại bỏ nó, không thể dùng phương thức mạnh mẽ như lúc đối phó Quỷ Diện Sang để tru sát, bởi vì trong cơ thể Lâm Tiểu Vi bây giờ là một con Mẫu Tử Quỷ, nếu dùng bạo lực thì chỉ sợ nó sẽ đồng quy vu tận.

Đã từng có một vị đạo sĩ muốn loại bỏ quỷ đói ký sinh trong cơ thể người nhưng lại dùng cách bức ép, làm cho quỷ đói khi vừa bị ép ra khỏi ký chủ thì cũng kéo lục phủ ngũ tạng của ký chủ theo, ngang nhiên kéo ra ngoài cơ thể khiến bụng bị phá ra một cái lỗ, ký chủ chết cực kỳ đau đớn.

Mao Cửu nhìn chằm chằm cái bụng lớn của Lâm Tiểu Vi, nó đã bắt đầu động đậy, nhúc nhích rối loạn, biên độ và tần suất càng lúc càng lớn giống như động thai nhưng tốc độ nhanh hơn nhiều, nhanh đến độ khủng bố.

Mao Cửu nhíu chặt mày, đột nhiên nói: "Lục ca, có thể rồi."

Lục Tu Giác ra tay nhanh như chớp quét qua ngũ quan của Lâm Tiểu Vi một chút, Mao Cửu phối hợp lấy gà, vịt, thịt, cá bằng giấy để lên bàn trước giường bệnh, rồi đặt một chén rượu gạo trộn với nước bùa, lùi qua một bên, nói: "Lưu Trường Nhuận, đè Lâm Tiểu Vi lại, đừng để cô bé đụng vào cái bàn."

Mao Cửu hạ giường bệnh xuống, nghiêm khắc cảnh cáo: "Đợi lát nữa, dù có nhìn thấy cái gì cũng không được phát ra tiếng, tuyệt đối không được!"

Cha Lâm và mẹ Lâm vội vàng gật đầu.

Lâm Tiểu Vi đột nhiên dừng lại, tứ chi chậm rãi run rẩy, mặt hướng về phía bàn. Cô đột nhiên bùng nổ sức mạnh, cả người chỉ có phần thân mới có thể di chuyển, giống như một con cá trơn trượt lên bờ, không ngừng động đậy ý đồ muốn đến gần cái bàn.

Miệng cô ta mở lớn, nước dãi chảy dài, trong cổ họng phát ra tiếng "hô hô" như dã thú.

Cha Lâm và mẹ Lâm cầm tay nhau, vô cùng lo lắng nhìn họ.

Gần như cả người Lưu Trường Nhuận đều đè trên người Lâm Tiểu Vi, sức lực của cô nàng quá lớn. Sau đó, hắn nhìn bụng Lâm Tiểu Vi bắt đầu xẹp xuống, phồng lên, xẹp xuống, phồng lên... với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cứ vậy lặp lại năm, sáu lần, đột nhiên phồng lớn lên, sau đó bắt đầu mấp máy bất an, thử thăm dò khắp nơi.

Lưu Trường Nhuận dường như có thể nhìn xuyên thấu qua phần bụng, phía dưới có một con quái vật dị dạng ý đồ làm bụng căng ra, muốn mổ bụng ký chủ của mình.

Hắn cảm thấy sởn tóc gáy rồi đó.

Mao Cửu nghiêm chỉnh đứng chờ, cậu không lo Lâm Tiểu Vi sẽ bị mổ bụng, bởi vì Ngạ Quỷ Cổ ngửi được mùi thơm của đồ ăn, gấp gáp muốn bổ sung dinh dưỡng, nó chỉ nghĩ ra ngoài ăn xong đồ ăn rồi quay lại trong cơ thể ký chủ, nó không ngu đến nỗi giết chết ký chủ của mình.

Cho nên mới nói dưới sự dụ dỗ, không phải cưỡng chế loại bỏ thì nó sẽ không xúc phạm tới ký chủ, mãi đến khi ký chủ bị tiêu hao không còn gì mới chịu đi.

Đồng tử Lưu Trường Nhuận co lại, sợ hãi nhìn thứ trong bụng Lâm Tiểu Vi bắt đầu di động, chậm rãi từ bụng đi lên, nhanh chóng đi tới cổ họng.

Cổ họng Lâm Tiểu Vi giống như bị nhét một quả bóng, căng lên giống như người bị bướu cổ.

Lâm Tiểu Vi há miệng ra đã hết cỡ nhưng vẫn còn tiếp tục mở lớn, đôi mắt dưới mảnh vải che trợn trắng, lồi ra.

Lưu Trường Nhuận cách cô nàng gần nhất, nhìn thấy cổ họng vốn rỗng tuếch của cô xuất hiện một con quái vật màu nâu đen, nó bị Lâm Tiểu Vi nôn ra, bám vào miệng cô nàng như trong phim kinh dị của nước ngoài, sinh vật ngoài hành tinh ký sinh trong cơ thể người rồi trào ra từ miệng vậy.

Ghê tởm, khủng bố đến đáng sợ, cho đến khi nhìn thấy toàn bộ con quái vật kia.

Lưu Trường Nhuận xém chút thét lên, xém chút nữa, bởi vì Lục Tu Giác nhanh tay lẹ mắt xé một mảnh vải nhét vào miệng cậu ta, khiến cậu không thể phát ra tiếng động.

Mẹ Lâm vội vàng lấy tay che miệng, hoảng sợ nhìn quái vật trong miệng con gái mình.

Quái vật kia có làn da màu nâu đen, bộ dạng như người nhưng lại cực kỳ xấu xí. Làn da già nua đầy nếp nhăn, đỉnh đầu trơn bóng, chỉ có vài sợi tóc mỏng manh, miệng nhỏ như lỗ kim, tứ chi cũng thật thon gầy, duy chỉ có cái bụng phồng lớn đáng sợ.

Vừa nhìn là thấy dị dạng.

Nó thử thăm dò xung quanh miệng Lâm Tiểu Vi, đến khi phát hiện không có nguy hiểm gì mới leo ra ngoài thêm một chút, rất cẩn thận.

Ngạ Quỷ Cổ từ từ bò lên bàn, đầu tiên là nhìn rượu gạo trên bàn, vội vàng uống hết. Nó dừng lại, nhanh chóng chạy về miệng Lâm Tiểu Vi, xem thử có nguy hiểm gì không.

Vừa giảo hoạt, vừa cẩn thận.

Mẹ Lâm nhìn mà hít khí lạnh, bà còn đang nghĩ sao Mao Cửu còn chưa chịu ra tay, không ngờ Ngạ Quỷ Cổ này lại giảo hoạt, cẩn thận như thế, nếu vừa nãy ra tay ngay thì chỉ sợ cuối cùng không thể bắt được nó.

Nghĩ vậy, bà nhận ra mình có thể hoàn toàn yên lòng giao con gái cho hai người Mao Cửu và Lục Tu Giác.

Ngạ Quỷ Cổ thấy không có gì nguy hiểm mới bò ra, tiếp tục thử vài lần mới điên cuồng nhảy lên bàn, điên cuồng gặm đồ ăn trên bàn, mãi đến khi ăn sạch sẽ, bùa chú vẽ trên giấy và nước bùa mới phát huy tác dụng.

Ngạ Quỷ Cổ quay cuồng, phát ra tiếng "xì, xì", cẩn thận nghe mới phát hiện tiếng động này truyền từ trong bụng nó ra, dây thanh quản của Ngạ Quỷ Cổ đã không còn, chỉ có cái bụng cực lớn kia mới có thể phát ra tiếng.

Hơn nữa, tiếng động kia cũng quá khó nghe, như là có người cầm dao cứa lên thành nồi sắt, chói tai muốn chết.

Ngạ Quỷ Cổ vội vàng xoay người muốn bò về miệng Lâm Tiểu Vi, Lục Tu Giác nhảy lên đá con quái vật này văng ra xa, ngũ quan của nó bị hắn sửa lại cũng khôi phục.

Bởi thế nên sau khi nó phát hiện mình bị mắc mưu lừa gạt xong mới tức giận tột cùng, vì vậy ôm ý đồ muốn chui vào thân thể của người xung quanh, tìm thế thân một lần nữa.

Mao Cửu xuất hiện trước mặt nó, nhấc kiếm đồng tiền chém xuống, chẻ đôi nửa người của nó làm lộ ra túi trứng. Bên trong cái túi trứng ướt sũng, trong suốt chứa đầy quỷ con, chúng vẫn còn đang nhảy nhót, ngoan cường cực kỳ.

Mao Cửu lấy hoàng bố ra bọc túi trứng lại, vẽ bùa lên trên trấn áp quỷ con, sau đó xử lý thi thể Ngạ Quỷ Cổ rồi mới đứng dậy.

Lục Tu Giác đi đến bên cạnh cậu, dù hắn vẫn cảm thấy thật bẩn nhưng vẫn dũng cảm thực hiện nghĩa vụ của một người bạn trai --- cầm bọc trứng.

"Em muốn đưa chúng nó về Ngạ Quỷ Đạo à?"

Mao Cửu gật đầu: "Mấy chục con quỷ con, đưa về Ngạ Quỷ Đạo là tốt nhất. Thứ này muốn diệt trừ cũng không thể trừ sạch sẽ được, sinh sôi không ngừng, cực kỳ khó chơi, vẫn là nên trực tiếp đưa về Ngạ Quỷ Đạo thì an toàn hơn."

Quỷ đói giết mãi không chết, chỉ có thể đuổi nó đi, thi thể Ngạ Quỷ Cổ vừa rồi bị chém dưới điều kiện nhất định nó vẫn có thể sống lại.

Sinh sôi không ngừng, số lượng đông đảo, đây mới là cái khó chơi, đáng sợ chân chính của quỷ đói.

Thiên sư gặp phải quỷ đói thông thường sẽ mở Ngạ Quỷ Đạo nhốt chúng vào địa ngục, khiến chúng không thể quay lại nhân gian làm việc ác.

*****************

Chương mới tới đây, chậc, bận qtqđ QAQ.