Sau khi Lam Thành Thành đẩy Lam Dịch Dịch ra, chính mình không kịp né tránh, Long Thiên Tuyệt nhìn Lam Thành Thành không kịp tránh né, trong lòng không hiểu sao đau xót, tâm phảng phất như bị vật gì đâm một cái.

Trong mắt nhuộm sát ý nồng nặc, một đạo ánh sáng lam quang nhanh như tia chớp từ cửa sổ xe bắn ra, chỉ thấy trên lầu một toà ba tầng, có người áo đen bịt mặt rơi xuống đất, tắt thở.

Long Thiên Tuyệt làm xong tất cả những thứ này, chỉ là trong nháy mắt, đang muốn đi cứu Lam Thành Thành, đã thấy Lam Thành Thành bằng tốc độ kinh người bay người lên, hung hăng đánh một đòn trên cổ con ngựa, con ngựa nhất thời chân trước quỳ trên mặt đất, xe ngựa nghiêng về phía trước, Thịnh Đông nhanh chóng dùng lực điều khiển, cân bằng xe.

Long Thiên Tuyệt cùng Long Thiên Ngâm đều kinh ngạc nhìn Lam Thành Thành, “Đại, đại ca, kim, kim cấp Ngự Khí, khó mà tin nổi, cái này là cái gì hả, là thiên tài! A! Ta bây giờ còn đang là kim cấp đây? Cái này thì ta còn mặt mũi gì nữa trơi ơi! Thực sự là quá đả kích người, đại ca.” Long Thiên Ngâm kinh ngạc lên tiếng, trong lòng rất bị đả kích, một đôi mắt phượng nhìn chằm chằm Lam Thành Thành.

Mà Long Thiên Tuyệt căn bản không có chú ý nghe Long Thiên Ngâm nói, trên gương mặt tuấn tú lạnh lẽo của hắn xuất hiện điều không thể tin tưởng, hắn kinh ngạc không phải Lam Thành Thành là ngự lực kim cấp, mà là tại lúc Lam Thành Thành nổi giận trong nháy mắt, màu đôi mắt kia là xanh lam, không, không thể, nữ tử kia không thể còn sống, lúc đó hắn tỉnh lại, tìm trăm ngàn dặm, cũng không  tìm được nữ tử kia, mà mắt màu lam, ngoài Long Thiên Tuyệt hắn ra, xưa nay chưa từng nghe nói thiên hạ sẽ còn có người có con ngươi màu lam giống hắn.

Trên đường từng tiếng vỗ tay vang lên, đều dành cho Lam Thành Thành, chỉ là một hài tử mà lợi hại lại thông minh như vậy, trên đường cái mọi người không ngừng hâm mộ, khen Lam Thành Thành.

“Ca ca, ca ca, ngươi không sao chứ!” Lam Dịch Dịch phản ứng lại, không lo thịt nướng của mình, chỉ lo lắng an nguy của ca ca, nhanh chóng chạy đến bên người Lam Thành Thành.

“Ca ca không có chuyện gì, chúng ta trở về.” Lam Thành Thành lạnh lùng nói, mặc kệ người chung quanh làm sao, mặc kệ là người nào ngồi trong xe ngựa, nắm đôi tay nhỏ, lão luyện trầm ổn đi trước.

“Dạ! Ca ca.” Lam Dịch Dịch bĩu môi, xảy ra chuyện như vậy, ca ca sẽ không để hắn ở bên ngoài chơi, đều do xe ngựa chết tiệt gây lên, Lam Dịch Dịch tức giận quay về phía xe ngựa Thịnh Đông nhe răng nhếch miệng cảnh cáo, sau đó mới đuổi theo sát Lam Thành Thành.

Thịnh Đông đối với hành động Lam Dịch Dịch nhe răng nhếch miệng không hiểu ra sao, sờ sờ đầu, hắn đã gặp đứa nhỏ này bao giờ đâu? Vì thế liền nhìn vào trong xe ngựa, chờ đợi Long Thiên Tuyệt chỉ thị.

“Thịnh Đông, đi theo đôi huynh đệ kia, xem bọn họ trọ lại  nơi nào? Lập tức bẩm báo với bản tọa.” Long Thiên Tuyệt lạnh giọng ra lệnh, trong lòng lúc ẩn lúc hiện mang theo chờ mong.

“Dạ, thành chủ, thuộc hạ ngay lập tức sẽ đi.”

“Đại ca, ta đi tìm khách điếm thích hợp, chúng ta nghỉ ngơi một đêm rồi lại đi.”

“Ừm!” Long Thiên Tuyệt mặt không thay đổi gật đầu, hắn muốn biết rõ ràng thân phận đôi huynh đệ kia, không muốn trong lòng mình lưu lại tiếc nuối.

Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch một đường đi về khách điếm lớn nhất Liên Hoa trấn:khách điếm Bồng Lai, thời điểm Lam Dịch Dịch đi về không có hứng thú, ủ rũ cúi đầu, mà thỉnh thoảng đá hòn đá nhỏ trên đường.

Lam Thành Thành trời sinh tính cảnh giác, rất nhanh liền phát hiện có người theo dõi hai người huynh đệ bọn họ, chỉ là theo dõi bọn họ không có sát khí, Lam Thành Thành cũng không có quản, liền không hề quay đầu lại một lần, liền trở về khách điếm.