Dệp Vị Ương không nghĩ tới Ưu VIệt lại thả cô đi,lại càng không ngờ tới đây là kết quả của việc Đông Phương Thước hết sức hi sinh mình dọa dẫm khuyên đối phương.

Cô dìu Ưu Nhược Lan gầy gò yếu ớt tái nhợt không chịu nổi rời đi.

Dọc theo đường đi là khu vục vắng vẻ không có một chiếc xe chỉ có thể đi bộ. Không có thức ăn như cuộc sống thời nguyên thủy, lấy quả dại lót dạ lấy nước suối giải khát có lúc bắt được một hai con cá nhỏ là vô cùng tốt rồi. Đi đường rất vất cả,hơn nữa vì nguyên nhân thời tiết có thể tìm thấy trái cây không bị thối rữa miễn cưỡng có thể ăn được cùng rất ít.

Có lẽ Ưu Nhược Lan bị nhốt quá lâu cử động rất bất tiện đi hết sức chậm chạp,Diệp Vị Ương muốn cõng bà,nhưng bà từ chối,Diệp Vị Ương dìu bà muốn bà tựa lên người mình nhưng bà lại kiên trì đem trọng tâm cơ thể dồn sang bên kia ,cố sức không làm thêm gách nặng cho Diệp Vị Ương.

Lúc ăn cái gì đó Ưu Nhược Lan luôn chỉ ăn vài miếng rồi nói đã ăn no hoặc dứt khoát nói bà không đói bụng,sau đó vẫn nói DIệp Vị Ương quá gầy,ép cô ăn nhiều một chút.

Mỗi khi ăn Diệp Vị Ương nước mắt chảy dài nhìn Ưu Nhược Lan không nói lời nào.Cô nhìn quá lâu Ưu Nhược Lan sẽ cảm thấy không tự nhiên, vì vậy thở dài nói ” Con gái, con có lời gì thì cứ hỏi đi!”

“Bà……….Thật đúng là….mẹ ruột sao?” Giọng nói DIệp Vị Ương có chút nghẹn ngào,hỏi thật cẩn thận,cô rất sợ,sợ rằng sau hai mươi năm thật vất vả để cảm nhận được rõ ràng tình thương của mẹ lại chỉ là ảo giác

Ưu Nhược Lan nghe xong sửng sốt “Con gái! Con làm sao có thể hỏi như vậy? Con không tin tưởng ta sao?” Nói xong,kịch liệt ho khan.

Diệp Vị Ương vô vàng vỗ lưng cho bà,giọng nói càng thêm vội vàng “Con,không phải con không tin tưởng,con chỉ có một chút nghi ngờ còn có một chút sợ mà thôi. Con sợ giờ phút này chỉ là ảo giác . Mẹ nói mẹ là mẹ ruột của con lời nói của mẹ luôn đi đôi với việc làm nhưng có ai có thể nói cho con biết chuyện gì đã xảy ra với nốt ruồi hoa đào trên người con? Bọn họ đều nói trên người của hoàng thất nước Z mới có nốt ruồi hoa đào đó! Vậy theo cách bọn họ nói con không phải là công chúa nước Z sao? Điều này làm sao có thể!:

“Không phải như vậy! Con gái,con hãy nghe mẹ nói,con không phải công chúa nước Z con là con gái của mẹ,là con gái ruột thịt của mẹ,mẹ làm sao có thể nhẫn tâm gạt con.Con đừng nghe những người đó nói lung tung,họ căn bản là không biết gì về chân tướng sự việc! Cả thế giới này chỉ có mình mẹ biết rõ bí mật này! Con quả thật là con gái của mẹ!”

Có lẽ con không bết,hoàng thất nước Z vẫn có một truyền thuyết lâu đời,qua nhiều thế hệ trên người công chúa sẽ có nốt ruồi hoa đào đỏ,nốt ruồi hoa đào này chỉ truyền cho nữ vào lúc ra đời không truyền cho nam,chỉ xuất hiện tên người bé gái là một loại phúc khí tượng trưng cũng là chiếc chìa khóa mở ra bảo tàng thần bí. Nhưng trong thật nhiều năm qua,nói tì cũng kì quái,đàn ông hoàng thất cưới vợ từ bên ngoài tất cả đều chỉ sinh hoàng tử không hề sinh một vị công chúa! Hoàng hậu cũng buồn phiền không ngớt.

Mẹ và Diệp Như Trân năm đó cũng chỉ là con cờ để hoàng hậu củng cố thế lực,không chỉ ngụy tạo thân phận thay bà ta giết người, ngay cả tự do sinh con cùng người nào đó cũng không có,toàn bộ đều do một tay bà ta an bài bức bach.Nực cười là hoàng hậu lại để chúng ta thay bà ta sinh ra những đứa con ưu tú,để cho chúng ta âm thầm đi quyến rũ hai anh em ứu tú.Người mà mẹ dùng thủ đoạn hèn hạ để lừa gạt chính là một người đàn ông đã sớm có vợ, mặc dù người đàn ông này không yêu vợ mình, vợ hắn thận chí còn buông thả cùng người đàn ông khác sinh một đứa con ba tuổi,hắn đối với đứa con không phải ruột thịt này rất tốt rất yêu thích, vì nhiệm vụ hoàng hậu giao phó, mẹ không thể không dở thủ đoạn giết vợ đối phương,tìm mọi cách lấy lòng người đàn ông kia, đem con trai hắn xem như con mình,ha ha,trong mắt người đàn ông đó, mẹ là một người hoàn mĩ về tất cả mọi mặt là một nhà thiết kế hàng đầu thế giới, sự tài hoa cùng mĩ lệ của mẹ rốt cuộc cũng hấp dẫn được hắn,hắn cho là mẹ rất hiền lành,cho nên……mẹ mang thai con !

Sau khi con ra đời hoàng hậu cảm thấy người đàn ông kia không còn giá trị lợi dụng,bức bách mẹ lừa gạt hết tài sản của hán,hại hắn toàn thân tê liệt đau đến không muốn sống.Mẹ vì sống tạm bợ không thể không tuân lệch hoàng hậu. Sau này mẹ mới biết, hoàng hậu khiến người đó chết như vậy là vì hắn chính là…………..anh trai của quốc vương nước Z ! Là người đàn ông mà trước kia khi vào cung hoàng hậu rất thích. Nhưng người đàn ông kia lại không thương bà ta cho nên bà ta hận hắn.

Người đàn ông kia sau khi chết,đứa bé trai kia rất thông minh như cá lọt lưới chạy mất,. Nếu mẹ không lầm,đứa bé năm đó hình như gọi là……..là……Ảnh!”

Về phần hoàng hậu bắt Dệp Như Trân quyễn rũ người đàn ông nào để sinh ra Ưu VIệt thì mẹ không biết,chỉ sợ kết cục của đối phương cũng không quá tốt.

Mẹ và Diệp Như Trân trở thành công cụ thay thế của hoàng hậu,giấu giếm cùng sinh ra hai bé gái.Nhưng vào năm con vừa sinh ra, sắc mặt xanh lét rõ ràng là máu đặc thù,mẹ sợ con gặp chuyện không may lập tức vào cung xin anh túc lão nhân chữa trị cho con,mà quốc vương nước Z không biết mời từ đâu một vị quốc sư bói toán lung tung kiên quyết nói con là cái gì mà thiên nữ tương lai,tương lai nhất định sẽ có dính líu đến mấy vị hoàng tử,quốc vương tin lời đồn muốn mượn con để khiến lòng dân an tâm, khen hoàng hậu an bài chu đáo nhận con làm con nuôi,phong con làm công chúa cũng tàn nhẫn để quốc sư khắc lên người con nốt ruồi hoa đào rất sống động,cái nốt ruồi không phải do trời sanh mà là do người ta cố ý tạo ra,chỉ là hằng năm dung hòa với máu đặc thù của con nên nới giống như từ máu thịt mọc ra.

Chính bởi xảy ra chuyện này,hai đứa bé bên trong có giá trị lợi dụng mà đứa bé của Diệp Như Trân không có bất kì giá trị lợi dụng nào.Diệp Như Trân mặc dù tàn bạo lãnh tình,Ưu Việt lại là đứa con đầu tiên cô ấy sinh ra cho nên lúc đó cô ấy cũng rất muốn giữ đứa bé lại.

Chuyện này cực kỳ cơ mật,người ngoài nghe nói con có nốt ruồi hoa đào đỏ đều cho rằng con thật sự có huyết mạch của hoàng thất, sau khi con vào cung,mẹ ngay cả gặp con một lần cũng khó khăn,nghe nói con từ nhỏ đã vô cùng thông mình,quốc mẫu hoàng hậu thấy con rất được quốc vương yêu thích,quốc vương thậm chí còn coi con như con gái ruột thịt đối đãi như một công chúa chân chính,bà ta sợ sau này con lớn lên sẽ thật sự dính líu không rõ ràng với các hoàng tử thật, sợ con giống như hồng nhan họa thủy thời cổ đại hại con trai bà ta,càng sợ con giống như Võ tắc Thiên xưa kia dựa vào sự sủng ái của hoàng đế cướp mắt quyền lớn, lúc này mới lệch cho mẹ cùng Diệp Như Trân lén lúc cả đên mang theo con gái rời khỏi hoàng thất.

Nhưng cho dù rời khỏi hoàng thất,chúng ta vẫn như cũ không thoát khỏi sự khống chế của hoàng hậu, hoàng hậu lại bắt mẹ và Diệp Như Trân trao đổi con gái ruột thịt kiếm chế lẫn nhau!

A,con gái, ân oán kiếp tước thực sự quá nhiều quá phức tạp, bây giờ mẹ nhớ lại mới cảm thấy mẹ thực sự khi đó quá tham sống sợ chết rồi hại rất nhiều người cũng làm quá nhiều chuyện sai lầm.

Con nhất định phải tin tưởng mẹ,mẹ là mẹ ruột của con, con nhiều lắm cũng chỉ là thiên nữ nước Z,vì mẹ nhiều lần làm nhiệm vụ bị trúng độc mà sinh ra con có máu đặc thù,có lẽ con trong mắt mọi người là công chúa chân chính của nước Z nhưng thật ra con là con gái của mẹ!

Mẹ cho là……………cả đời này sẽ không gặp lại con được nữa,mẹ cho đây là sự trừng phạt của ông trời đối với mẹ,không nghĩ tới…………”

Ưu Nhược Lan lại ho khan Diệp Vị Ương ngây cả người,cô nghe một câu kia “Đứa trẻ kia gọi là……..gọi là Ảnh!” Thời điểm đó đã hoàn toàn ngây ngốc.

Trên thế giới sẽ không có chuyện tình trùng hợp như thế chứ? Đột nhiên cô cảm thấy lạnh quá, thật sợ hãi. Cô nhớ rõ trong một cái tên khác của Thanh Phong Tuấn cũng có một chữ Ảnh, thuộc hạ của ắn cũng đều gọi hắn là……..Ảnh thiếu!

Hơn nữa……….Hơn nữa từ ngày đầu tiên biết hắn,hắn vừa chính vừa ta,lúc nóng lúc lạnh giống như trong lòng đè nén một loại thâm cừu đại hận nào đó.

Diệp Vi Ương quả thật không dám tưởng tượng,nếu quả thật đúng như lời Ưu Nhược Lan nói nếu như Thanh Phong Tuấn chính là đứa bé năm đó như vậy cô và hắn cũng sẽ là không đội trời chung?

Cái gì mà công chúa nước Z cô không quan tâm! Cô chỉ quan tâm thật vất vả mới lấy được tình thân, cô thật muốn toàn tâm toàn ý đối tốt với người mẹ trước mặt nhưng cô cũng rất nhớ Thanh Phong Tuấn. Mặc dù cô biết hiện tại Thanh Phong Tuấn nhất định sẽ hận chết cô nhưng chỉ cần sau này có cơ hội,những hiểu nhầm nhỏ kia hoàn toàn có thể giải thích rõ ràng! Không nên trở thành mối hận gia đình, không cần trở thành kẻ địch, không cần………….

Cho nên sau khi cả cơ thể Diệp Vị Ương kéo căng một hồi lâu,cuối cùng vẫn là đẩy mạnh tinh thần tới dìu Ưu Nhược Lan tiếp tục gấp rút lên đường,không xa nữa là có thể đi tới một nơi náo nhiệt liền không cần sống cuộc sống sơn dã nữa,có thể gọi được một chiếc xe rồi.

Mấy ngày nay ăn gió nằm sương,lo lắng hãi hùng,cơ thể Diệp Vị Ương trở nên rất suy yếu,có lúc lại cảm thấy mơ hồ như bụng có cảm giác đau đớn.

Chỉ là cô luôn tự nói với mình phải nhanh vượt qua thôi,nếu nốt ruồi hoa ào trên người cô là giả cũng không phải trờ sinh mọc ra,mà là bị người ta cố ý khắc lên như vậy hôm nay đã bị hủy,mạng của cô cũng không đáng giá một xu,những người âm thầm đánh vào bảo tàng hoàng thất nước Z cũng không nghĩ được như vậy mà giết cô.Chỉ là trong miệng mấy người kia có nói đến một món đồ khác ——–chiếc nhẫn, cô nhớ là quả thực cô đã thấy qua, người kia khẳng định nói chiếc nhẫn đó cô nhìn thấy ở chỗ Thanh Phong Tuấn trước khi mất,cô đã từng cầm ví tiền của Thanh Phong Tuấn,tại nhà chính mình trong bỏ qua cho một ngày,có lẽ bây giờ trở về ngôi nhà trước kia sẽ tìm được chiếc nhẫn có ý nghĩa trọng đại đó.

Vì vậy, DIệp Vị Ương quyết định đầu tiên là đưa Ưu Nhược lan về nhà mẹ nuôi Diệp Như Trân trước đã,tìm được chiếc nhẫn rồi tính tiếp

Nhưng vạn sự khó lường! Đang lúc Diệp Vị Ương dìu mẹ của mình là Ưu Nhã Lan bước lên quốc lộ,phút chốc xuất hiện một nhóm y người áo đen mang súng nối đuôi nhau ra! Những người đó bbao vây lấy cô và mẹ cô!

Chỉ chốc lát sau Diệp Vị Ương bị nặng nề đánh một cái,cô yếu ớt hôn mê tại chỗ. Trong lúc hôn mê cô nghe được ba tiếng súng vang lên,cũng nghe được tiếng mẹ gào thét thê lương bên cạnh…………………..

“………………………….ô,nóng quá…………..nóng quá………..thật khó chịu!”

Giống như toàn thân ở trong lửa,màn đêm yên tĩnh Diệp Vị Ương lại ngủ trong lo lắng,cô dường như có một giấc mộng vô cùng đáng sợ,trong mơ có rất nhiều người áo đen,những người đó cầm súng còn có tiếng gào thê lương quen thuộc.

Trở mình một cái lại tiếp tục trở mình,váy ngủ trắng bằng bông trược xuống một mảng lớn.

Nửa mê nửa tỉnh khiến cho cô không tìm được một chút yên lòng.Giường lớn như thế khiến cho cô cảm thấy trống trải giống như mình đang chạy trong một sa mạc.

Khát,miệng khát quá,cô vô thức liếm cánh môi như hoa.

Mơ hồ cảm giác nơi này là một lồng giam hoa lệ.

Trong phòng lớn như thế lại không mở đèn,bên ngoài chút ít ánh trăng còn sót lại xuyên qua khe hở rèm cửa sổ chiếu vào, khiến trên giường cô có ánh hào quang nhàn nhạt bao quanh.

Trên gương mặt tuyệt mĩ lại có vẻ tái nhợt,trong ánh trăng mờ tựa như có một giọt mật mồ hôi nhỏ từ trên tráncô thấm ra,chứng tỏ cô đang lọt vào một giấc mơ không tốt.

————–Thư phòng,Thanh Phong Tuấn xử lý xong tư liệu trong máy vi tính,ưu nhã lãnh khốc uống một hớp cà phê,ngẩng đầu xuyên qua thiết bị giám sát và điều khiến trên bức tường lớn,vừa vặn thấy người nọ nhíu mày liếm liếm cánh môi.

Động tác nho nhỏ kia,không biết rằng hấp dẫn đến cỡ nào!

Ánh mắt cuả hắn dừng lại đầu tiên trên cánh môi kiều diễm hồi lâu mới dời xuống, xuyên thấy qua màn hình không chút kiêng dè dừng ngay ở xương quai xanh không che đậy mê người .

Như ánh mắt lợi hại của chim ưng thoáng chốc trở nên thâm trầm,tầm mắt sâu híp ại thành một đường đậm,bên trong ẩn giấu dục vọng nguy hiểm cùng với thứ tình cảm thâm trầm khó tả.

Cô……….mang thai hơn hai tháng.Như vậy là……………….

Cũng sắp sảy thai…………..rất nhiều bác sĩ đã kiểm tra cơ thể cho cô,đứa bé trong bụng tuyệt đối không thể giữ được,phải nhanh phá bỏ nếu không cả hai đều mất mạng!

Thân thể thon dài cao ngất của Thanh Phong Tuấn đứng thẳng lên,quả quyết tắt màn hình,bước chân hướng tới phòng của Diệp Vị Ương.

Tối nay,sẽ là đêm đàm phán không tầm thường.

Phong ngủ của Diệp Vi Ương cách thư phòng của Thanh Phong Tuấn rất gần,.

Quẹo trái trong vòng một trăm bước,đẩy cửa phòng của cô ra bên trong sẽ toàn là màu trắng.

Đoạt lấy cô từ trong tay đám người của lão gia,đầu tiên tâm tình phức tạp ôm cô bẩn thỉu gầy yếu đến không chịu nổi trở về ,hắn cảm thấy gian phòng kia rất thích hợp với cô.

Hắn từng bước từng bước đi tới lại có một loại trầm ổn mà có lực khí chất vương giả trời sinh.

Không ai biết khi hắn nghe được bác sĩ nói cô có thai hai tháng hắn cao hứng cỡ nào,như vậy tính ra thì đứa bé kia chỉ có thể là con của hắn.Cũng không ai biết được khi hắn nghe đứa bé kia vô luận thế nào cũng không giữ lại được hắn cỡ nào tức giận.

Tối nay,nợ cũ nợ mới cùng tính một lượt,hắn muốn cùng với cô gái không có lương tâm đem con của hắn đi trốn tính toán rõ ràng, hắn muốn hung hăng bóp cằm cô ép cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn nói cho hắn biết,tại sao trước đó bỏ thuốc hắn! Muốn chạy trốn khỏi nơi này! Tại sao trốn lại không giữ được đứa con của hắn! Đứa bé là vô tội! Cô gái đáng giận này sao lại có thể đối với hắn và con hắn như vậy chứ! Hắn hiện tại hận chết cô!

Bước chân của hắn không hề phát ra tiếng động khi đi trên nền nhà hạng sang này.

Đêm vẫn yên tĩnh.

Diệp Vị Ương cũng tiếp tục nửa mê nửa tỉnh,không biết nguy hiểm đang tới gần.

Đây là một biệt thự mang phong cách châu âu ở trên đồi,biệt thự của Thanh Phong Tuấn cách biên gới nước Z tương đối gần. Nếu từ bên ngoài quan sát,nạm ngói sứ đen nhã nhặn lại cùng với phong cách cổ điển dung hợp lẫn nhau,chứng minh chủ nhân nơi đây là người cao quý lại rất có phong cách.

Biệt thự này cũng không phải là cao chỉ có hai tầng lầu nhưng mỗi phòng đều vô cùng lớn.

Phong thật lớn,gara thật lớn,người giúp việc cũng nhiều,phòng bếp cực lớn cùng với phòng khách khiến cho người ta có cảm giác hoảng sợ.

Bên ngoài phòng là vường hoa hai trăm mẫu,trông rất nhiều hoa bách hợp và hoa hồng.

Bức tường bên ngoài vường hoa là hỗn hợp thép đặc thù chế tạo,rất cao,rất chắc chắn ngăn cách với bên ngoài.

Nơi này là lãnh địa tư nhân của Thanh Phong Tuấn,hắn đem nới này ví như vương quốc tự do của hắn. Trừ tôi tớ vệ sĩ được chỉ định, chưa một người nào có thể thống sót bước vào tòa thành tư nhân này,. Bao gồm cả cha nuôi của hắn, cha ruột của Hàn thiên Tuyết Đông Phương Liệt Diễm,sau khi hoàn thành thỏa thuận cũng không cho phép vượt qua Lôi Trì một bước.

Nơi này hai tư giờ đều có vệ sĩ từ bên trong quan sát tất cả những động tĩnh bên ngoài,bốn phía âm u chính là nơi ẩn náu của hàng trăm cao thủ bắn súng phân ra từng nơi.

Chỉ cần Thanh Phong Tuấn hạ lệnh,chỉ sợ ngay cả nửa con ong mật cũng đừng nghĩ tới chuyện bay vào hai vường hoa trong sân.

Vậy mà mấy ngày trước,nơi này lại có nhiều vi khách không mời,một là do Thanh Phong Tuấn mang về,hai là trợ thủ đắc lực tiểu Ngân mang về một cô gái bị súng bắn thương.

Giờ phút này,Thanh Phong Tuấn dừng lại ở trước cửa phòng của cô,nhẹ nhàng vặn khóa cửa,lãnh khốc đi vào.

Thanh Phong Tuấn chỉ mở chiếc giường mờ mờ ở đầu giường,không biến sắc đánh giá Diệp Vi Ương trên giường.

Cô nằm trên chiếc giường cô điển trắng tinh,tư thế vô cùng xinh đẹp tinh xảo đến không hể nói thành lời,rất khó tưởng tượng nếu như quên mất trên người cô còn vết sẹo cho roi quất thì sẽ thế nào.

Không biết có phải vì ánh đèn hay không,gò má có chút tái nợt lại xuất hiện điểm ửng hồng, lông mi thật dài nhẹ như lông vũ cong cong thành một vòng cung,hô hấp có chút hỗn loạn,đôi môi kiều diễm đỏ mọng đáng yêu khẽ cong lên,khiến cho người ta muốn…………………Âu yếm!

Mà trên thực tế,Thanh Phong Tuấn đúng đã làm như vậy! Hắn cố ý hôn rất mạnh như đang giận cô lại giống như đang giận mình.

“……….Ưm!” Ngủ không yên giấc,Diệp Vị Ương cảm thấy từ môi truyền đến một xúc cảm triền miên nóng bỏng, muốn tránh cũng không tránh được giống như có một cỗ lực vô cùng bá đạo ở trên môi cô hút vào,dụ cô mở hàm răng ra…………

Thanh Phong Tuấn hôn cuồng dã mà còn có tính chiếm đoạt,xúc cảm nóng bỏng cứ trực tiếp cuốn lấy lý trí Diệp Vị Ương đang nửa mê nửa tỉnh.

Cô chỉ thấy hít thở không thông muốn ngất xỉu,sau đó………………..nghi ngờ mở cặp mắt to trong suốt ra.

Trước mắt cô chính là khuôn mặt tuấn mĩ phóng đại, trên người tỏa ra loại hơi thở nguy hiểm lạnh như băng.

Một đôi mắt đen sắc bén nhìn mình chằm chằm, khóe miệng khiến người ta khó có thể nghĩ tới nụ cười. Chỉ là nụ cười kia không có lọt vào đáy mắt hắn.

Trong phòng không khí nhất thời yên tĩnh lại có phần qủy dị,Diệp Vị Ương rõ ràng có thể nghe được tiếng trái tim mình lo lắng đập dồn dập. Cô khẩn trương đến mức hoàn toa quên mất phải kéo áo ngủ đã trượt xuống lên.