Diệp Vị Ương cầm ví của Thanh Phong Tuấn mà ngẩn cả người,không biết nên làm thế nào cho phải.

Đúng rồi,trong ví của hắn hình như có danh thiếp!

Diệp Vị Ương vội vàng lấy tấm danh thiếp ra khỏi ví Thanh Phong Tuấn, là một tấm danh thiếp có viền vàng, được chế tác rất tinh xảo lại có khí chất mạnh mẽ, bên trên có in một loạt các chức vụ khiến người khác hoảng hốt :

Chủ tịch tập đoàn Nghịch Quanq,tổng cố vấn quỹ đầu tư Aiur Lam Thiên Sứ , Tổng giám đốc Thanh Phong Tuấn thuộc tập đoàn Giải trí Bắc Mỹ CEO.

============Trời ạ! Diệp Vị Ương sau khi xem xong liền có cảm giác hoa mắt chóng mặt.

Người này………………Người này có thể lợi hại như thế sao?

Danh thiếp này không phải là giả chứ?

Ở thành phố này,người ta có thể không biết đến mười công ty lớn nổi tiếng nhất nhưng không thể không biết tới Dạ Phi Phàm với tập đoàn Dạ Mị cùng với tập đoàn Nghịch Quang, đó chính là hai tập đoàn lớn nhất cả nước!

Ở thành phố này,người ta có thể chưa từng làm việc thiện nhưng người ta không thể kém hiểu biết tới mức chưa nghe qua cô nhi viện lớn nhất là do quỹ hỗ trợ không lồ Aiur Lam Thiên Sứ tài trợ.

Ở thành phố này người ta có thể không biết tới người mẫu nổi tiếng Diệp Vị Ương là ai nhưng người ta không thể không biết tới công ty giải trí Bắc Mỹ.

Nhưng….trong truyền thuyết chưa có ai từng nói qua cơ cấu sau lưng ba Công Ty lớn này này lại cùng một người?

Hơn nữa! Nghe nói chủ tịch tập đoàn Nghịch Quang không phải là người Pháp hay sao?Tất cả mọi người đều cho rằng là con lai Pháp!

Cũng có người nói Tổng cố vấn quỹ đầu tư Lam Thiên Sứ là nữ !

Lại có người nói Tổng giám đốc công ty giải trí Bắc Mỹ CEO là một ông cụ đã trên năm mươi tuổi.

Rốt cục ai thật ai giả? Rốt cục đâu mới là tin đồn?

Diệp Vị Ương mê man nhìn chứng cứ rõ ràng trước mắt, cô run rẩy lấy điện thoại liên lạc với số điện thoại kia.

Là một cô gái nối máy, giọng nói rất chuyên nghiệp “Chào quý khách, đây là trụ sở chính của tập đoàn Nghịch Quang,xin hỏi quý khách tìm ai ạ?”

Trụ sở chính?

Diệp Vị Ương hít một hơi thật sâu, nói “Chào cô, tôi là Diệp Vị Ương, tôi tìm Thanh Phong Tuấn.”

Đầu dây bên kia nghe thấy Diệp Vị Ương gọi thẳng tên tuổi của Thanh Phong Tuấndường như có chút kinh ngạc,ngay sau đó rất nhanh trở lại bình thường, khách sao nói “Xin lỗi quý khách, chủ tịch Thanh đang bận họp, xin hỏi quý khách có hẹn trươc hay không ạ? Nếu có tôi sẽ giúp quý khách kiểm tra một chút, còn nếu không thì rất xin lỗi, quý khách có thể để lại lời nhắn, sau khi chủ tịch họp xong, tôi sẽ giúp quý khách nhắn lại!”

Vì vậy Diệp Vị Ương ngây ngốc ngắt điện thoại. Xem ra……….Cô thật sự đã chọc phải một nhân vật lớn rồi!

Gọi điện thoại cho Thanh Phong Tuấn lại còn phải đặt hẹn trước, căn bản không thể gặp được hắn. Thôi,con người không bao giờ thiếu tiền như hắn thì bao giờ gặp trả lại cũng được.

Vừa nghĩ như thế, Diệp VỊ Ương lại có chút sứng sờ,chậc…chẳng lẽ trong lòng cô đang mong gặp lại hắn sao?

Lắc đầu một cái,loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, cô cầm lấy quần áo dơ chuẩn bị đi tắm.

Lại nhìn lên những vết máu khô khốc trên váy, cô không nhịn được nhíu mày một cái, có thể giặt sạch không? Ngộ nhỡ trong lúc giặt bị mẹ phát hiện là vết máu thì phải làm sao bây giờ?

Hiazz,chỉ còn cách mang bộ váy này vứt đi, dù sao thì bộ máy này cũng quá ngắn, cô không thích nó!

Quyết định xong Diệp Vị Ương tìm một cái túi nilon màu đen,đem váy bỏ vào đó,tạm thời ném vào một góc khuất trong tủ quần áo, dự định ngày mai sẽ mang đi vứt.

———Cũng vởi vì thế, Diệp Vị Ương cũng không phát hiện ra trong đống quần áo dơ còn có một chiếc nhẫn!