Nhìn Diệp Vị Ương xoay người muốn rời đi,Dạ Phi Phàm càng thêm tức giận,hắn không chút thương tiếc thoát khỏi nụ hôn gò bó đẩy Hàn Thiên Tuyết sang một bên,lạnh giọng nói: “Chờ một chút…! Diệp Vị Ương,cô biết mới vừa rồi mình nói gì không?Cô xác định cô không hối hận?”

——— Hắn rõ ràng muốn giữ người lại vụng về biến thành chất vấn.

Bước chân lảo đảo của Diệp Vị Ương dừng lại,tư thế có chút cứng ngắc,hít sâu một hơi,lau qua loa nước mắt trên mặt,cũng lạnh giọng đáp trả: “Dạ tổng tài,tôi tin mắt mình thấy được gì.Cho nên. . . . . . Tôi không hối hận.”

“Tốt,rất tốt! Không sai,tôi đúng muốn chơi phụ nữ trước mặt cô,như cô thấy!Cô. . . . . . Cút đi!” Nói xong hắn tràn ngập thất vọng cùng tức giận không thể phát tiết,hắn lần nữa kéo lấy Hàn Thiên tuyết ngã trên ghế salon lên,tàn bạo hôn như muốn xé rách cô.

Hắn không hiểu,tại sao ngay cả Diệp Vị Ương khôn ngoan hiền thục cũng không nghe lời hắn,hoài nghi hắn,không tin hắn,thậm chí muốn rời khỏi hắn?Tại sao trong cuộc đời hắn xuất hiện một người đặc biệt hắn muốn quý trọng lại không giữ được?

Hắn thật sai rồi sao? Nhưng khi nhìn thấy trên người Diệp Vị Ương khoác áo vest của người đàn ông khác,hắn vô cùng giận,đố kị sắp phát điên!Căn bản không thể tỉnh táo như bình thường.

Diệp Vị Ương biết rõ hắn không thích cô đến gần bất kỳ người đàn ông khác,biết rõ hắn hi vọng cô làm thư ký riêng của mình,biết rõ hắn vô cùng ghét cô đi làm người mẫu,nhưng vì nguyện vọng mẹ cô,cô vẫn cố chấp dùng thân phận người mẫu xuất hiện trước mặt công chúng!

Cô thật yêu hắn sao? Không thấy được tình yêu của hắn?Hoặc chỉ lợi dụng hắn thôi,lợi dụng quyền thế cùng địa vị của,lợi dụng hắn thỉnh thoảng thỏa hiệp,bò lên đứng vị trí đầu trong giới người mẫu hiện nay!

Đúng vậy,nhất định là vậy,trên thế giới này không có tình yêu vĩnh hằng thuần khiết,tất cả đều xây dựng trên lợi dụng và tổn thương? Tất cả phụ nữ đều là dạng thay lòng giống mẹ hắn,bỏ rơi chồng cùng con trai,những người đều không thể tin!

Dạ Phi Phàm điền cuồng hôn Hàn Thiên Tuyết,mà Diệp Vị Ương không để ý vết thương ở chân khổ sở rời khỏi. . . . . .

Sau khi Diệp Vị Ương khóc rời đi,Hàn Thiên Tuyết bị Dạ Phi Phàm hoàn toàn mất khống chế hôn thiếu chút nữa ngất đi,hắn ôm cô thật chặt như muốn bẽ gãy xương cốt của cô.Đây chính là trừng phạt cùng phát tiết ? Không mang theo chút dịu dàng.

Nhưng bất luận hắn tàn bạo hơn nữa,cô vẫn hiểu mục đích tối nay của mình,cô tuyệt đối không lùi bước,cô phải quyết tâm vãn hồi tình yêu của mình!

Bởi vì cảm thấy Dạ Phi Phàm đặc biệt quan tâm Diệp Vị Ương,quen biết nhiều năm có nhiều chuyện đã từ từ thay đổi,cô Hàn Thiên tuyết không còn là duy nhất của hắn,hắn cũng không bao giờ nuông chiều cô,mãi mãi đợi cô,cho nên cô muốn vãn hồi tất cả,muốn giao ra thân thể của mình.

“Cô cũng mặc quần áo tử tế rồi cút cho tôi!” Dạ Phi Phàm đột nhiên dừng lại tất cả động tác,lạnh lùng đuổi cô đi.

Không,cô không đi.

Đến nước Pháp mấy năm nay cô vô cùng hối hận,nếu như không phải giúp đỡ người bạn thần bí cô đã sớm trở lại,cô. . . . . . rất nhớ hắn.

“. . . . . . Phi Phàm,anh sao vậy?” Cô gượng cười nhìn gương mặt hắn đột nhiên tối sầm.

Dạ Phi Phàm mím chặt môi mỏng,ánh mắt càng ngày càng lãnh khốc.Hàn Thiên Tuyết quen biết hắn nhiều năm,vẫn không cách nào đối mặt khí thế mạnh mẽ của hắn làm bộ như không có gì xảy ra.Khi nhìn kỹ hắn cô không tự chủ cảm thấykhẩn trương.