“Thật sao? Vậy bây giờ Thái hậu thế nào rồi?” Hành Nguyên đế nói xong thì vội vàng đi đến đại điện.

“Nô tỳ đã cho Thái hậu uống thuốc hạ sốt nên bà ấy đã hết sốt rồi. Trước đó thì nô tỳ đã đeo mặt nạ thở và truyền dịch cho Thái hậu nên bây giờ bà ấy có thể tự hô hấp, bệnh tình cũng đã ổn định lại” Vân Nhược Linh nói.

Nghe Vân Nhược Linh nói mà Hành Nguyên đế và những người khác không hiểu gì cả. Sao họ chẳng hiểu nàng đang nói gì thế? Nhưng người bình thường thì mấy khi hiểu được những điều mà đại phu có thể hiểu nên Hành Nguyên đế cũng không thấy lạ lắm.

Đến khi ông ta đi vào tẩm điện, nhìn thấy mặt nạ che trên mặt Thái hậu còn có bình treo ngược trên đầu thì lộ ra vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên giống như nhìn thấy những thứ kì lạ quý hiếm.

“Hoàng thượng, bệnh lao phổi này là bệnh truyền nhiễm, người vào đây vấn an Thái hậu thì phải đeo khẩu trang, đeo khẩu trang có thể có hiệu quả phòng ngừa vi khuẩn bệnh truyền nhiễm” Vân Nhược Linh lấy vài cái khẩu trang y tế phẫu thuật trong bao vải ra, phân phát cho đám người Hoàng thượng, Hoàng hậu, Sở Diệp Hàn và Trưởng công chúa.

Mọi người đều nhìn nàng giống như đang nhìn một người bị bệnh thần kinh.

Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Cái gì? Thái hậu là người thân của chúng ta, chẳng nhẽ muốn vấn an Thái hậu mà còn phải đeo mặt nạ? Đều là người một nhà, tại sao phải làm mấy chuyện xa cách như vậy khiến Thái hậu không vui?”

“Nếu Hoàng hậu không sợ bị lây vi khuẩn từ bệnh truyền nhiễm thì có thể không đeo” Vân Nhược Linh không nói gì thêm mà Sở Diệp Hàn chính là người lên tiếng.

Hắn nói xong thì nhận lấy khẩu trang trong tay Vân Nhược Linh, đeo lên làm mẫu rồi đi vào tẩm điện.

Hành Nguyên đế thấy thế thì hung hăng trợn mắt nhìn Hoàng hậu: “Đúng là đồ đàn bà, ngươi thì biết cái gì? Trước kia khi xảy ra bệnh dịch, đại phu đều dùng miếng vải bịt vào mũi phòng ngừa bệnh dịch lây lan, bệnh lao này cũng sẽ truyền nhiễm, muốn ngươi đeo khẩu trang là vì tốt cho ngươi, bản thân ngươi không hiểu biết thì đừng làm mất mặt trẫm”

Nói xong, ông ta cũng đeo khẩu trang lên rồi đi vào trong.

Hoàng đế đã lên tiếng, những người khác nào dám không đeo, ai cũng sợ bị truyền nhiễm bệnh lao nên vội vàng đeo khẩu trang lên rồi mới dám đi vào trong.

Sau khi Hành Nguyên đế đi vào, thấy Thái hậu đeo mặt nạ thở, hô hấp thông thuận hơn, ngay cả sắc mặt cũng đã tốt lên rất nhiều.

Ông ta sờ lên trán của Thái hậu, thấy trận sốt cao đã đeo bám Thái hậu dai dẳng mấy ngày nay đã biến mất một cách kỳ tích.

“Thật kỳ diệu, cơn sốt cao của Thái hậu đã đỡ mà còn không hề ho ra máu, Trương thái y, Vương thái y, các ngươi mau tới xem cho Thái hậu xem bệnh tình bà ấy có chuyển biến tốt không” Hành Nguyên đế vẫn chưa tin tưởng Vân Nhược Linh lắm.

Trương thái y và Vương thái y nghe lệnh thì vội vàng tiến lên.

Khoảnh khắc Vân Nhược Linh nhìn thấy Vương thái y, trong lòng nàng có phần hồi hộp.

Đây không phải ông thầy lang băm đã chữa bệnh cho.

Mạch Lan ở Ly Vương phủ lần trước sao? Có ông ta chữa bệnh cho Thái hậu, thảo nào bệnh tình của Thái hậu mới chuyển biến xấu.

Vương thái y cũng liếc Vân Nhược Linh một cái bằng ánh mắt nham hiểm rồi nhanh chóng đi tới trước mặt Thái hậu.

Hai người vây quanh Thái hậu kiểm tra và phân tích một lượt, sau khi khám dưới mạch cho bà ấy xong thì Trương thái y nói: “Hoàng thượng, mạch tượng của Thái hậu gần như ổn định rồi, tốt hơn trước kia rất nhiều, mạch tượng lúc trước rất yếu. Xem ra cách thức của Ly Vương phi khá có ích”

Lúc này thì Vương thái y cũng không dám nói dối: “Sắc mặt của Thái hậu hồng hào lên không ít, trước kia nhiều lần ho ra máu, bây giờ đã qua một thời gian lâu như vậy mà vẫn chưa ho thêm lần nào, hản là có dấu hiệu chuyển biến tốt.

Hành Nguyên đế nghe xong thì trong lòng cực kỳ vui mừng.

Ông ta nói: “Xem ra y thuật của Ly Vương phi đúng là rất cao minh. Ly Vương phi, thời gian này ngươi sẽ ngụ trong cung chữa bệnh cho Thái hậu. Trương thái y, người của Thái y viện các ngươi cần theo bên cạnh yểm trợ, giúp đỡ Ly Vương phi thật nhiều”

“Vâng, thưa Hoàng thượng” Vân Nhược Linh rũ nhẹ người rồi trả lời.