Chương 127: Vương gia ghen

“Dù ngươi không quyến rũ hắn, hắn cũng quyến rũ với ngươi rồi”

“Ngươi thật khôi hài, ý của ngươi là, hắn quyến rũ ta, ta cũng có lỗi?” Vân Nhược Linh giơ hai tay ra vẻ không liên quan đến mình.

“Đương nhiên, nếu như không phải ngươi đứng ở nơi đó xuất đầu lộ diện, hắn cũng sẽ không thể gặp ngươi, càng không có cơ hội quyến rũ ngươi” Sở Diệp Hàn lạnh giọng.

Đến chính hắn cũng cảm thấy lý do của mình rất gượng ép.

Nhưng trong lòng của hắn thực sự không thoải mái, muốn mượn cớ này để quở trách Vân Nhược Linh một chút.

Như vậy hắn mới hả giận.

Vân Nhược Linh cười lạnh: “Ý ngươi là, vừa rồi Tấn Vương phi suýt nữa nhào vào lòng ngươi, cũng là bởi vì ngươi xuất đầu lộ diện đứng ở đó, nàng ta mới chạy tới quyến rũ ngươi?

Vương gia, chính ngươi không làm gương tốt, cũng đừng trách †a đi quyến rũ người khác”

Hắn hễ mở miệng lại nhắc đến chuyện quyến rũ.

Vậy nàng thẳng thắn thừa nhận là được.

“Ngươi dám theo dõi bổn vương?” Sở Diệp Hàn nghiến răng, ánh mắt thâm trầm giống sư tử trong sơn cốc đang thèm thịt người.

“Vương gia, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta không hứng thú với ngươi, càng không thèm theo dõi ngươi, ta chỉ là đi nhà vệ sinh. Ngược lại, ta cùng Tô Thất Thiếu nói chuyện của chúng †a, ngươi trốn ở chỗ này nhìn lén chúng ta làm gì?”

Ý nàng muốn nói chính Sở Diệp Hàn theo dõi nàng, hắn còn không biết xấu hổ nói nàng.

Sở Diệp Hàn bị Vân Nhược Linh chẹn họng không nói được gì.

Hắn hung hăng nghiến răng: “Bổn vương cũng là tới đi vệ sinh, bổn vương nhìn lén ngươi ư? Ngươi thật sự là nghĩ nhiều rồi. Nếu như ngươi còn muốn tiếp tục làm Ly Vương phi, xin về sau giữ gìn đức hạnh, đừng qua lại với những người nam nhân này”

Vân Nhược Linh nhíu mày: “Vương gia thật là độc đoán, chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn, cho bản thân cùng người tình cũ ân ân ái ái, lại không cho Vương phi bị bỏ rơi như ta tìm mùa xuân thứ hai cho mình ư?”

“Mùa xuân thứ hai? Ngươi dám!” Sở Diệp Hàn không nghĩ tới, Vân Nhược Linh lại không sợ chết như vậy.

Nàng lại dám ở trước mặt hắn nói ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này.

Nàng thật sự dám nói.

Cũng thật sự là không cần thể diện.

“Nếu như ngươi tiếp tục độc tài, bá đạo như thế với ta, ngươi xem ta có dám hay không” Vân Nhược Linh nói xong, mắt nhìn thẳng không để ý tới Sở Diệp Hàn, lập tức rời đi.

Nếu tiếp tục ở lại đây, nàng sợ hắn sẽ bóp chết nàng.

Nhìn thấy bóng lưng Vân Nhược Linh rời đi, Sở Diệp Hàn oán hận nghiến răng, người nữ nhân này lá gan cũng thật lớn, thật sự là trời đánh.

Ở bên kia, Tô Thất Thiếu sau khi được cứu lên, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Mỹ nhân kia tại sao lại muốn trêu đùa hắn ta, đạp hắn ta xuống hồ?

Chẳng lẽ trước kia hắn ta và nàng có ân oán gì ư?

Nhưng trong trí nhớ của hắn ta, từ trước đến giờ chưa gặp qua cô gái nào như vậy.

Chẳng lẽ, là phụ thân của hẳn ta chọc giận nàng?

Rất có thể là như vậy.

Phụ thân của hắn ta những năm này trong triều một tay che trời, kết bè kết cánh, bài trừ dị tộc, đắc tội vô số người.

Có lẽ nữ tử này là kẻ thù của nhà hắn ta.

Nghĩ đến những gì phụ thân làm liên lụy hắn ta theo đuổi tình yêu, hắn ta liền tức giận đến nghiến răng.

Hắn ta không hề trách mỹ nhân kia, chỉ trách phụ thân mình.

Hắn ta thậm chí cảm thấy, bị mỹ nhân đá hắn ta rất thoải mái.

Hai ngày này, bệnh tình của Thái hậu ngày càng ổn định, nhưng Vân Nhược Linh sợ xảy ra sự cố, một mực cùng Tuyết ma ma cẩn thận trông coi Thái hậu uống thuốc.

Về phần Sở Diệp Hàn, hắn trong quân doanh bận rộn công vụ, cho nên ban ngày bận rộn trong quân doanh, ban đêm mới đến thăm Thái hậu.

Ban đêm đến lúc ngủ, hắn lúc đầu không muốn cùng Vân Nhược Linh ngủ ở phòng bên cạnh, nhưng Thái hậu rất kiên quyết, hắn đành phải chấp nhận.

Để không phải tranh giành chăn mền với nàng, hắn bảo Tuyết ma ma chuẩn bị hai cái chăn.

Lần này, phòng bên cạnh đã có chăn mền. Hai người nằm chung một giường, mỗi người ngủ một bên, quay lưng vào nhau, cách nhau một khoảng xa, hai người không còn vì tranh giành chăn mền mà đánh nhau.