Chương 146: Ai bị nghi ngờ

Hiện tại, chỉ có Thái hậu mới là chỗ dựa vững chắc của nàng.

Sở Diệp Hàn suýt chút nữa bị hành động của nàng làm cho phì cười.

Hắn lạnh lùng nói: “Nếu bổn vương thật sự muốn đánh ngươi, thì tại sao vừa rồi lại phải chịu một chưởng thay ngươi?”

Có lúc hắn nghi ngờ nữ nhân này là thật sự ngốc hay là đang giả ngốc vậy.

Bình thường nàng có vẻ rất thông minh, sao giờ phút này lại ngốc như vậy?

Lúc này Vân Nhược Linh mới bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn rụt rè nhìn hắn, thu mình lại: “Ta không tin lời nói xằng bậy của ngươi, nếu như lời nói của nam nhân mà có thể tin được, thì lợn nái cũng biết trèo cây. Chắc tại vừa nãy nhiều người, ngươi không muốn lộ ra bộ mặt bạo lực của mình thôi, nếu đổi lại là chỗ nào ít người, ngươi nhất định sẽ đánh ta”

“Tại sao?” Sở Diệp Hàn hung hăng cắn môi, cả người hắn từ đầu đến chân có chỗ nào giống cuồng bạo lực cơ chứ?

Người đời gọi hắn là đệ nhất mỹ nam, nhân tài hiếm có, trừ những lúc đối mặt với kẻ thù trên chiến trường, hắn tuyệt đối không có cái danh “cuồng bạo” này.

“Bởi vì ta vu khống cho người tình cũ Tô Thường Tiếu của ngươi, nhưng đó là nàng ta nghĩ ta vu khống, còn ta không nghĩ rằng bản thân đang nói dối, ta có lý do để nghi ngờ nàng ta” Những lời cuối mà Vân Nhược Linh nói, như tiếng ruồi vo ve bên tai.

Người đàn ông này bảo vệ Tô Thường Tiếu như vậy, nàng nào dám nói xấu Tô Thường Tiếu nửa lời.

‘Vốn tưởng rằng Sở Diệp Hàn sẽ nổi giận, ai ngờ, hắn lại lạnh lùng nhìn nàng: “Yên tâm, bổn vương không mang ngươi đi nơi nào khác, bổn vương đưa ngươi đến nhĩ phòng bên cạnh Thái hậu, bổn vương muốn nói với ngươi một số chuyện”

Nói xong, hắn sợ Vân Nhược Linh lại phản kháng, hắn bắt Vân Nhược Linh như một chú gà nhỏ, kẹp vào nách rồi đưa đi.

Dáng vóc của Vân Nhược Linh vốn nhỏ bé, còn Sở Diệp Hàn lại cao lớn, gần một mét chín, hắn nhẹ nhàng nâng lên một cái, chân nàng đã rời khỏi mặt đất.

Hắn chỉnh lại tư thế một lần nữa, rồi đem cả người nàng kẹp giữa không trung.

Vân Nhược Linh bị dọa sợ la hét ầm: “Ngươi làm đau ta rồi, mau thả ta xuống”

Nhưng Sở Diệp Hàn căn bản không để ý đến nàng, bế nàng đi, sức lực vô cùng mạnh mẽ nhẹ nhàng như không.

Vân Nhược Linh chỉ cảm thấy có ngọn gió thổi vi vu qua mặt, nàng nàng không thể cứng đầu với Sở Diệp Hàn, dứt khoát không cứng đầu nữa, để mặc hẳn đưa đi.

Biết rằng hắn đang đi đến nhĩ phòng ở tẩm cung của Thái hậu, nàng cũng yên lòng trở lại, trong lòng không còn chút sợ hãi nào.

Nàng tin rằng hắn sẽ không dám ức hiếp nàng ngay cạnh bên Thái hậu.

Sở Diệp Hàn vừa đưa Vân Nhược Linh đến nhĩ phòng, liền ném nàng lên giường, lạnh lùng nói: “Ngươi nói Tấn Vương Phi thông đồng với Vương Thái y hãm hại thái hậu, băng chứng đâu?”

Vân Nhược Linh từ trên giường ngồi dậy, xoa xoa bờ vai đau nhức, cảnh giác nhìn Sở Diệp Hàn nói: “Ta không có chứng cứ, vừa rồi là lừa bọn họ thôi, đó chỉ là suy đoán của ta”

Sở Diệp Thần lặng người “Không có bằng chứng mà dám vu khống bọn họ? Lá gan của ngươi to thật, không sợ bọn họ lôi ngươi đến trước mặt hoàng thượng, trừng trị ngươi tội ám sát Tấn Vương Phi hay sao?” Sở Diệp Hàn lạnh giọng.

“Bọn họ không dám đâu, cứ cho là ta không có chứng cứ, nhưng họ vẫn có điểm đáng ngờ” Vân Nhược Linh tự tin nói.

Nói xong, nàng ngồi lên chiếc ghế phía trước, tự rót cho mình một ly trà.

“Điều gì đáng ngờ?” Sở Diệp Hàn nheo mắt nhìn Vân Nhược Linh, dùng ánh mắt sắc bén của mình đánh giá Vân Nhược Linh thật kỹ.

“Ta phân tích cho ngươi một chút, sáng nay lúc chúng ta xuất cung, ta đã đặc biệt dặn dò Tuyết ma ma, nói rằng không thể dùng thuốc của người khác. Sau khi trao đổi xong, liền phát hiện Vương thái y đang lén lén lút lút nấp phía ngoài sảnh để nghe lén; Còn có lần kia, khi ta cho Thái hậu sử dụng thuốc bảo vệ, giải thích cách sử dụng của thuốc bảo vệ, đúng lúc Vương thái y cũng đang ở đó”

“Còn có hôm nay, người vốn không thích lại gần Thái hậu như Tấn Vương Phi đột nhiên lại thay đổi thái độ, chạy đến giúp Thái hậu cọ rửa, xoa bóp cơ thể, ta nghỉ ngờ nàng ta lúc xoa bóp cho thái hậu đã nhân cơ hội trộm mất thuốc bảo vệ.

Nàng ta lại còn cố ý cho Tuyết ma ma rơi đi, sau đó để Vương thái y xem bệnh cho Thái hậu, Thái hậu vì thiếu mất thuốc bảo vệ, thân thể mệt nhọc khó chịu, Vương Thái Y cố ý cho Thái hậu uống thuốc Đông y của ông ta, hại thái hậu bằng cách này, một là để chứng minh rằng thuốc của ta có vấn đề, hãm hại ta. Hai là có thể trừ khử Thái hậu, vì người là chiếc dù bảo vệ của huynh đệ mấy người. Trừ khử Thái hậu xong, Tấn Vương liền có thể nhân cơ hội trừ khử người. Vì vậy ta nghỉ ngờ, việc này là do Tấn Vương và Tấn Vương Phi sai khiến Vương thái y làm” Vân Nhược Linh nói.