Chương 148: Ban đêm đi thăm dò phòng Thái y

Qua một lúc, hắn cảm thấy Vương thái y đã ngủ sâu rồi, lúc này mới đẩy cửa, lẻn vào trong.

Sau khi vào trong, hắn đánh một ngọn đèn nhỏ, lật tìm từ trên xuống dưới tủ đồ của Vương thái y, ngoại trừ đống đồ bẩn thỉu ra, cái gì hắn cũng lật tung lên.

Sau đó, hắn đến trước giường của Vương thái y, đột nhiên hắn nhìn thấy một bên gối của Vương Thái Y cộm ra, bên dưới giống như có lót đồ vật gì đó.

Hắn nhanh chóng nhấc đầu của Vương thái y ra, vén tấm vải gối lên, phát hiện bên dưới giấu một chiếc túi đồ căng phồng.

Hắn lạnh lùng cầm lấy chiếc túi đồ đó trong tay, nhấn thử, vừa nghe thấy tiếng động này, hắn liền biết bên trong có bạc.

Mượn ánh sáng từ cây nến, hắn mở chiếc túi vải ra, phát hiện bên trong đặt một đống thỏi vàng cực lớn.

Những thỏi vàng này phát sáng lấp lánh, có đủ cả hơn năm mươi thỏi.

Hắn lấy ra một thỏi vàng, soi dưới ánh nến, phát hiện bên trên thỏi vàng chỉ khắc mấy chữ Đại Thông Bảo Kim, đây là vàng lưu thông trên thị trường của Sở Quốc, là vàng thông dụng, vì vậy ai cũng có thể có.

Chỉ có năm mươi thỏi vàng này, không thể chứng minh được điều gì, nhưng có thể chứng minh, Vương thái y có vấn đề.

Sở Diệp Hàn xem xong, liền đặt vàng lại vị trí ban đầu, đậy lại gối, đặt đầu Vương thái y về lại chỗ cũ, lúc này hắn mới thổi tắt ngọn đèn, rồi rút ra ngoài.

Lúc trở về nhĩ phòng, Vân Nhược Linh đã ngủ rồi, nàng nằm ở đó ngửa mặt lên trời, tay chân giang rộng, đang ngủ say, tướng ngủ trông rất xấu.

Sở Diệp Hàn tiến lên, ghét bỏ liếc nhìn nàng một cái, hắn mạnh mẽ lật mền của nàng ra, sau đó thản nhiên ngồi xuống bàn bên cạnh, rót cho mình một tách trà.

Vốn dĩ Vân Nhược Linh đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy trên người lạnh lẽo, nàng lạnh đến run lên một cái, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Vừa mở mắt ra, nàng đã nhìn thấy Sở Diệp Hàn mặc bộ cẩm bào màu đen huyền, đang thản nhiên ngồi trước bàn uống trà.

Sở Diệp Hàn mặc một bộ xiêm y màu đen huyền thêu hoa văn bằng chỉ vàng hình Vân Long, làm nổi bật khí phách tôn quý của hắn, khí chất thoải mái, ung dung hào hoa.

Thấy Vân Nhược Linh tỉnh rồi, hẳn lạnh lùng quay mặt: “Cuối cùng cũng tỉnh?”

Vân Nhược Linh bị quấy rối mộng đẹp, lại nhìn thấy mền trên người mình bị ném ra xa, đột nhiên tức giận trợn tròn mắt nhìn về phía Sở Diệp Hàn: “Là ngươi ném mền của ta ra? Làm sao ngươi lại quá đáng như vậy, ta đang ngủ, hơn nữa đang ngủ rất ngonl”

Sở Diệp Hàn đáp: “Bổn vương ở trong phòng của Vương thái y, phát hiện một bao vàng, độ chừng năm mươi thỏi.”

“Cái gì? Năm mươi thỏi vàng? Vậy chắc chắn là Tấn Vương phi dùng để hối lộ hắn ta, một tên ngự y, làm sao có thể có nhiều tiền như vậy?” Vân Nhược Linh đang buồn ngủ thì đột nhiên tỉnh táo hản.

Điều này dường như có thể được tính là bằng chứng Vương thái y nhận hối lộ.

“Chỗ vàng này là từ quan phủ, lại không phải thay tư nhân chế tạo, vì vậy không thể chứng minh là Tấn Vương phi cho ông ta, chỉ có chỗ vàng này, không đủ để làm bằng chứng” Sở Diệp Hàn nói.

“Ta thấy ngươi chính là đang bao che cho Tấn Vương phi, ông ta chỉ là một tên ngự y bình thường, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ra nhiều vàng như vậy? Đến lúc đó đem chuyện này trình bày lên cho hoàng thượng, để Vương thái y nói ra nguồn gốc chỗ vàng này, nếu như hắn ta nói không rõ ràng, thì hắn có vấn đề” Vân Nhược Linh nói.

“Ngươi cho rằng chỉ dựa vào số vàng này, liền có thể lật đổ Tấn Vương? Ngươi cũng không nghĩ xem, cha của hắn là ai?” Sở Diệp Hàn lạnh giọng.

Đột nhiên Vân Nhược Linh bừng tỉnh.

Đúng rồi, Hành Nguyên đế là phụ thân của Tấn Vương, cứ xem như việc này là do Tấn Vương làm, ông ta cũng tuyệt đối sẽ không trừng trị hẳn ta.

Như vậy xem ra, nếu như bọn nàng không có bằng chứng chính xác thì không thể lật đổ được Tấn Vương.

Nàng lạnh lùng híp mặt lại, nói: “Ta chưa từng nghĩ qua chuyện này sẽ lật đổ ai, ta cũng chưa từng nghĩ tới muốn lật đổ ai, ta chỉ muốn bắt lấy hung thủ thực sự hãm hại Thái Hậu mà thôi. Tóm không được tên hung thủ thực sự này, ta không ngủ được. Vê phần Tấn Vương, hắn ta là kẻ thù không đội trời chung của ngươi, hắn làm gì với ta?”