Chương 153: Chứng cứ ngụy tạo đáng tin cậy

Còn có Hỉ Nhi kia, nàng ta hoàn toàn không nhìn thấy Vương thái y đứng ở bên ngoài, đây chỉ là kế Sở Diệp Hàn dùng để lừa gạt Vương thái y thôi.

Hỉ Nhi là cháu gái của Tuyết ma ma, đương nhiên nghe theo sự sai phái của bà ấy.

Tuyết ma ma vừa nghe thấy có thể dùng phương pháp này để lừa gạt hung thủ mưu hại Thái hậu nên đã huấn luyện Hỉ Nhi một chút, muốn nàng ta dựa theo phương pháp mà Sở Diệp Hàn chỉ dạy để ngụy tạo chứng cứ.

Hành Nguyên đế nghe thấy còn có nhân chứng, lập tức quát lên một tiếng, giận dữ nói: “Người đâu, truyền Hỉ Nhi.

rằm cũng muốn xem xem, ai có lá gan lớn như vậy lại dám mưu hại Thái hậu ở trong hoàng cung của trầm”

Ông ta nói xong, cặp mắt rồng đầy uy nghiêm quét về phía Vương thái y, khiến cho cả người Vương thái y lại run lên.

Chẳng bao lâu, Tuyết ma ma đã đưa Hỉ Nhi tiến vào.

Hỉ Nhi khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, là một tiểu nha đầu xinh xắn nhỏ nhắn. Nàng ta vừa tiến vào, đã nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Hành Nguyên đế nói: “Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng”

“Ngươi nói cho trãm biết, hai ngày trước, trước khi Thái hậu xảy ra chuyện, ngươi đã nhìn thấy cái gì ở Thọ Khang cung?” Hành Nguyên đế lạnh lùng hỏi Hỉ Nhi.

Hỉ Nhi vội vàng ngẩng đầu lên, đầu tiên ánh mắt nhìn lướt qua trong đại điện một lượt, cuối cùng dừng lại ở trên người của Vương thái y.

Vừa nhìn thấy Vương thái y, nàng ta đã chỉ vào ông ta nói: “Bẩm Hoàng thượng, lúc đó nô tỳ đang quét dọn ở trong sân, nhìn thấy Vương thái y đi vào tẩm điện của Thái hậu, nhưng lúc đi đến trong điện ông ta cũng không vội vã đi vào, mà lén lén lút lút trốn ở phía sau tấm rèm, hình như đang nghe trộm điều gì đó.”

“Ông ta đứng ở đó bao lâu?” Hành Nguyên đế nói.

“Nô tỳ không nhớ rõ lắm, hình như thời gian khoảng một chén trà, hoặc là lâu hơn. Nói chung, bộ dáng của ông ta có chút kỳ quái, cử chỉ kỳ lạ, giống như đang nghe trộm, không có chút quang minh chính đại nào cả” Hỉ Nhi nói.

Những lời này đều là Ly Vương dạy nàng ta nói.

Ly Vương bảo nàng ta phải cố ý nói mơ hồ một chút. Nếu như nói quá rõ ràng, không khớp với sự thật, sẽ khơi dậy tinh thần cảnh giác của Vương thái y.

Vương thái y nghe xong lời nói của Hỉ Nhi, nhất thời sợ hãi đến mồ hôi đổ đầy đầu. Ông ta cầm tay áo lau mồ hôi lạnh trên mặt, vội vàng nói: “Hoàng thượng, vi thần thật sự không có nghe trộm Ly Vương phi nói chuyện. Lúc đó vi thần nhìn thấy Ly Vương phi đang ở bên trong, để tránh bị nghỉ ngờ, mới đứng ở bên ngoài một lát. Vi thân vốn không đứng lâu, càng không có lén lút, quả thực là Hỉ Nhi kia đang nói bậy nói bạ”

“Vậy sao?” Vân Nhược Linh nói: “Nhưng lần trước, lúc ta và Trương thái y bọn họ nói về tác dụng của thành phần chất bảo vệ này, ngươi cũng ở bên cạnh. Hai ngày trước các ngươi cho Thái hậu uống thuốc, lẽ nào không kiểm tra kỹ càng, không phát hiện ra không thấy có thành phần chất bảo vệ này sao?

Ngươi không chú ý hay là cố ý?”

Vương thái y hơi ngẩn ra.

Ông ta không ngờ được, hình như Vân Nhược Linh đã biết tất cả mọi thứ rồi. Nàng liệu sự như thần như thế, nghe được lời nàng nói khiến cho thần kinh của ông ta cũng trở nên căng thẳng.

Dáng vẻ của Vân Nhược Linh cũng là trong lòng đã có dự tính, giống như thật sự có bằng chứng gì đó.

Ông ta lập tức nói Vương phi, người ngậm máu phun người! Người đừng có vu tội cho lão phu, sao lão phu có thể cố ý hại Thái hậu được chứ? Lão phu đã hầu hạ Thái hậu và Hoàng thượng ở trong cung rất nhiều năm rồi, không có công lao cũng có khổ lao, làm sao người có thể vu oan cho ta chỉ bằng một lời suy đoán của người chứ? Thái hậu đối xử với lão phu không bạc, sao lão phu có thể cố ý xem nhẹ thành phần chất bảo vệ này được? Lúc đó có quá nhiều thuốc, lão phu và Trương thái y cũng không để ý, người không có bằng chứng mà lại mở miệng nói bậy, thật sự là quá khiến người ta chạnh lòng rồi”

Nói xong, ông ta quay sang nhìn Hành Nguyên đế, vẻ mặt đầy trung thành và đau thương căm giận: “Hoàng thượng, Ly Vương phi tùy tiện đổ oan cho người khác, xin người làm chủ cho vi thần. Vi thần cả người thanh liêm, một thân thanh danh này cũng không thể để cho nàng ta hủy hoại được”

Dứt lời, ông ta đau khổ quỳ rạp xuống trên mặt đất, giống như vừa bị áp bức, lăng nhục cực lớn vậy.