“Làm sao có thể? Vân Thịnh là đồng lõa giết chết cha mẹ của bổn vương, làm sao bổn vương có thể yêu con gái của hắn được? Bổn vương còn hận rằng không thể giết chết nàng ta.” Vừa nhắc đến mối thù này, đôi mắt Sở Diệp Hàn liền trở nên lạnh băng hung ác, trên mặt tràn ngập sát ý.

“Chàng đừng như vậy, đó là lỗi của Vân tướng, không liên quan đến tỷ tỷ, nàng vô tội mà.” Nam Cung Nguyệt dịu dàng nói.

“Nguyệt Nhi, nàng đừng quá tốt bụng, nàng ta là nữ nhi của Vân Thịnh, trong người đang chảy dòng máu của Vân gia, bên trong của nàng ta giống y như Vân Thịnh, đều không phải là thứ gì tốt đẹp cả.” Nếu không phải vì muốn dày vò Vân Nhược Linh, hắn đã sớm thôi nàng rồi.

Nói đến đây, hắn đột nhiên nhớ tới chuyện của tối hôm qua.

Nguyệt Nhi tin tưởng hắn như vậy nên hắn nghĩ nên giải thích với nàng, mong nàng có thể thông cảm.

Vì thế, hắn nhìn Nam Cung Nguyệt: “Nguyệt Nhi, có một chuyện bổn vương chưa nói với nàng, tối qua, Vân Nhược Linh chuốc thuốc bổn vương, bổn vương lúc đó không tìm thấy thuốc giải, vì thế…”

“Cái gì?” Đáy lòng Nam Cung Nguyệt chùng xuống, ánh mắt đen nhánh tràn đầy hoảng hốt: “Tỷ tỷ vậy mà lại chuốc thuốc cho chàng? Chàng đụng vào tỷ tỷ rồi?

“Là nàng ta quá nham hiểm, thật không biết xấu hổ, dám tính kế với bổn vương.” Sở Diệp Hàn cảm thấy có lỗi nhìn Nam Cung Nguyệt, sắc mặt lạnh tanh.

Mà Nam Cung Nguyệt sau khi biết được chuyện này, cả người khó chịu mà bắt đầu run rẩy, nước mắt tí tách chảy xuống: “Không sao cả, nàng là thê tử của chàng, chàng viên phòng với nàng cũng là điều nên làm.”

Nhưng tay của nàng ta đã nắm chặt lại.

Nàng ta biết được Sở Diệp Hàn vẫn chưa viên phòng với Vân Nhược Linh, nhưng lại không ngờ đến, bọn họ thế mà lại viên phòng vào ngay tối qua.

Còn là ả tiện nhân Vân Nhược Linh kia chủ động.

Vừa nghĩ tới việc nam nhân mà nàng ta yêu nhất lại ở trên giường mây mưa với Vân Nhược Linh, nàng ta liền ghen tị đến phát rồ.

“Nguyệt Nhi, xin lỗi mà, nàng yên tâm, chỉ có lần này thôi, sau này bổn vương tuyệt đối sẽ không đụng vào nàng ta nữa.” Sở Diệp Hàn nắm hai vai Nam Cung Nguyệt, nhìn nàng ta đầy chân thành.

Nước mắt Nam Cung Nguyệt càng rơi nhiều hơn, nàng ta rõ ràng đang khó chịu gần chết nhưng lại phải giả vờ rộng lượng: “Tỷ tỷ vốn là Vương phi của chàng, điều này là nên làm mà, nhưng có lẽ là do ta quá yêu chàng, không muốn chàng đụng vào bất kì ai khác, cho nên ta rất đau lòng, còn đau hơn cả tay ta nữa.”

Nhìn tay nàng ta, trong lòng Sở Diệp Hàn càng giận dữ, nhớ đến việc hôm nay Vân Nhược Linh phá đám hôn lễ của bọn họ, hắn đột nhiên xiết chặt nắm đấm, nói với Mạch Liên đang canh bên ngoài cửa: “Mạch Liên, phái người đi kêu Vân Nhược Linh qua đây, bổn vương và phu nhân cần nàng ta hầu hạ.”

Hắn nhất định phải khiến cho Vân Nhược Linh nhục nhã mới có thể giải trừ nỗi hận trong lòng mình.

“Vương gia, không được đâu, tỷ tỷ là Vương phi, sao có thể để tỷ ấy hầu hạ chúng ta được?” Nam Cung Nguyệt vội nắm lấy tay của Sở Diệp Hàn

Mặt Sở Diệp Hàn u ám: “Trong lòng bổn vương, nàng ta còn không bằng cả một nha hoàn, nàng ta chỉ xứng làm những việc như thế này thôi.”

Mạch Liên ở ngoài cửa nghe xong cũng tán thành với ý của Vương gia.

Hắn ta cũng rất ghét Vân Nhược Linh, cho nên liền dặn dò Dung ma ma đi kêu Vân Nhược Linh qua đây.

“Cái gì? Muốn bổn Vương phi qua đó hầu hạ Vương gia và tiểu thiếp đi ngủ?” Lúc Vân Nhược Linh nghe được lời của Dung ma ma liền không dám tin trừng to mắt, ức hiếp nàng như vậy sao?

Ngay cả mí mắt của Dung ma ma cũng không thèm nâng lên: “Đúng vậy nương nương, Vương gia đã nói như vậy, người vẫn là mau mau qua đó đi, đến đó quá trễ, lão nô sợ Vương gia sẽ tức giận.”

“Ta là Vương phi của Vương Phủ, là chủ mẫu chứ không phải là nha hoàn thông phòng, ta không đi.” Vân Nhược Linh tức giận quay đầu đi.

“Xin lỗi nương nương, hôm nay Vương gia đã nói, sau này chủ mẫu của cái nhà này là Nam Cung phu nhân, quyền nắm giữ nằm trong tay nàng ta chứ không phải người.” Dung ma ma cười giễu nói.