Liễu công công vội nói: “Hoàng thượng, Trung Dũng Công đang chờ bên ngoài, ông ta biết chuyện này.”
“Còn không mau gọi ông ta vào đây?” Hành Nguyên để nói xong, vội vàng buộc lại đại lưng, sửa sang lại dáng vẻ của bản thân.
Mỹ nhân dị vực thấy tình thể không ổn, ánh mắt nàng ta trở nên phức tạp, vội vàng giả vờ ngủ trên giường, để tránh bị cơn tức giận của Hoàng đế liên lụy.
Rất nhanh, Liễu công công đã dẫn Tô Minh đi tới.
Tô Minh bước vào, sau khi hành lễ với Hành Nguyên để xong thì ông ta nói: “Hoàng thượng, Tấn Vương phủ có chuyện rồi.”

“Rốt cuộc có chuyện gì, ngươi mau nói nhanh cho trầm?” Nếu như là chuyện khác, Hành Nguyên để sẽ không lo lắng như thế này.
Nhưng chuyện dính líu tới Tấn Vương, đầu của ông ta đau như búa bổ, ông ta luôn cảm thấy chỉ cần là chuyện liên quan đến Tấn Vương, tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.
Tô Minh đột nhiên cảnh giác nhìn nội điện một cái, Hành Nguyên đế vội nói: “Ái khanh chớ lo lắng, là mỹ nhân dị vực tên Tuyết Thiên Hương ngươi tặng cho trẫm.”
Tô Minh vừa nghe là người mình tặng, lúc này trong lòng mới yên tâm.
Ông ta chậm rãi nói: “Hoàng thượng, bên ngoài có bách tính đồn đại, nói là Tấn Vương phái thích khách giết chết Ly Vương, các lão bách tính vừa nghe được tin Ly Vương đã chết thì đều nổi giận, kéo nhau đến Tấn Vương phủ, muốn bắt Tấn Vương phủ đến đại lao hỏi tội, muốn báo thù cho Ly Vương, Tấn Vương đương nhiên không nghe theo, hắn tạ liền phái thị vệ đàn áp lão bách tỉnh, trong lúc xung đột không cẩn thận giết chết một bách tính khiến tất cả bách nổi giận rồi.

Bây giờ các bách tính tập trung ngày càng đông, ào ào muốn báo thù cho người đó, mà Tấn Vương trẻ tuổi nóng tính, vậy mà lại lấy binh thư của mình đi điều động nhà binh, chuẩn bị đàn áp bách tính.

Bây giờ trước cửa Tấn Vương phủ rất hỗn loạn, bách tính đánh nhau với các thị vệ, rất nhiều bách tính bị thương rồi.

Các bách tính còn nói là người dung túng Tấn Vương giết hại Ly Vương, nói Tiên Đế gửi gắm Ly Vương cho người chăm sóc nhưng người lại để nhi tử giết hắn, thần đã phải người đi điều tra Ly Vương Phủ, Ly Vương vẫn đang hôn mê chứ chưa chết.”
Thật ra lời của các bách tính còn khó nghe hơn, nói là Hoàng thượng xúi giục Tấn Vương giết Ly Vương, mục đích là để diệt tận gốc trưởng tử duy nhất của Tiên Để

Mọi người mắng Hành Nguyên đế là vong ân bội nghĩa, nói ông ta lấy oán trả ơn Tiên Đế, hơn nữa còn nói là Hành Nguyên để giết chết Tiên Đế, còn soán vị Tiên Đế.
Nhưng những lời này, Tô Minh không dám nói ra.
Nhưng Hành Nguyên đế cũng đoán ra
được.
Hành Nguyên để nghe tới đó, ông ta đập tay lên bàn, phẫn nộ nói: “Nghịch tử này! Không biết nặng nhẹ, không biết kiềm chế tính khí, đường đường một Thân Vương lại ngu xuẩn như vậy, dám gây ra loại việc lớn như vậy.

Liễu công công, còn không mau phải người đến Tấn Vương phủ, thông truyền hắn ta qua đây.”
Bây giờ, e rằng các bách tính đều cho rằng ông ta xúi giục Tấn Vương giết Sở Diệp Hàn, những bách tính này sợ là muốn tạo phản!
Sau khi Liễu công công lên tiếng đáp lời
thì đi ra ngoài ngay.
Tô Minh tiến lên một bước, ông ta nói: “Hoàng thượng bớt giận, lúc lão thần biết được tin tức đã phái người đi xử lý, hy vọng có thể mau chóng hóa giải mối nguy này.”

“Nhớ kỹ, nhất định không thể lạm sát người vô tội, không thể làm bất kỳ một bách tính nào bị thương thêm, nếu không chuyện này sẽ xé ra to.” Hành Nguyên đế nghiêm mặt nói.
Không phải là ông ta lo lắng chuyện sống chết của bách tính mà là sợ rằng chuyện bé xé ra to, ảnh hưởng đến giang sơn của ông ta.
“Hoàng thượng yên tâm, thần đã phải người đi trấn an bách tính, Tấn Vương trẻ tuổi khó tránh khỏi kích động, hơn nữa, lần này rất có khả năng hắn ta bị sập bẫy của người khác.” Tô Minh nói.
“Trẫm làm sao không biết? Lão bách tỉnh bình thường nào có gan lớn như vậy, dám chống lại hoàng gia? Chuyện này chắc chắn có người ở phía sau giật dây.

Nhưng nếu như nghịch tử này không ngu xuẩn như vậy, hắn ta cũng sẽ không bị người ta lừa.

Hành Nguyên đế chỉ trích nhi tử của ông ta..