“Tuy rằng sống sót thế nhưng vẫn chưa rõ sống chết, không còn tí hy vọng nào, đúng không?” Đôi tay già nua của Thái hậu bởi vì kích động mà run rẩy.
Bà ấy thật sự muốn đánh chết Tấn Vương, nhưng môi hở răng lạnh, bà ấy có thể làm được gì chứ.
Hành Nguyên để do dự trong chốc lát rồi nói: “Tạm thời là như vậy, có điều xin mẫu hậu yên tâm, hoàng nhi nhất định sẽ phải ngự y phối hợp với Ly Vương phi chữa trị cho hắn thật tốt.
“Hoàng nhi!” Giọng nói của Thái hậu hơi trầm xuống, bà ấy nói giọng cầu xin: “Hoàng huynh con chỉ còn lại một trưởng tử, ai gia không cần biết các con có ân oán gì, con có thể tha cho hắn một mạng hay không? Coi như ai gia cầu xin con.”
Chương 247.


Lòng dạ độc ác
Ngày hôm nay nếu như người phải chết là Tấn Vương thì bà ấy cũng sẽ cầu xin giúp hắn ta.
Đối với Thái hậu mà nói, đây đều là tôn nhi của bà ấy, bà ấy không muốn nhìn thấy tình cảnh huynh đệ một nhà tàn sát lẫn nhau.
“Mẫu hậu, không phải nhi tử không muốn tha cho hắn, mà là vết thương của hắn quá nghiêm trọng, có thể sống được hay không phải dựa vào vận may của hắn rồi.

Nếu như ông trời không giúp hắn vậy thì nhi tử cũng không có cách nào.” Hành Nguyên để khổ sở nói.
Ông ta rất hiếu thuận với Thái hậu và muốn cho Thái hậu một cuộc sống tốt, nhưng ông ta cũng sẽ không vì hiếu thuận với Thái hậu mà bỏ qua cho Sở Diệp Hàn.
Thiên hạ cùng giang sơn của ông ta mới là quan trọng nhất.
Vì thiên hạ và giang sơn, lúc cần thiết thậm chí ông ta có thể hi sinh tất cả, bao gồm cả Thái hậu.

Trong lòng Thái hậu cực kỳ thất vọng về Hành Nguyên đế, nhưng vì hai hài tử, bà chỉ có thể nhẫn nhịn.
Bà ấy tận tình khuyên nhủ: “Hoàng nhi, vì giang sơn của con, Diệp Hàn không thể chết được, hiện tại người bên ngoài đều đang truyền tai nhau, nói là do Tần Vương hại hẳn, nếu như hắn chết thật, Tấn Vương sẽ bị người ta khắc tên lên cột sỉ nhục, người ta sẽ nói Tấn Vương giết hại thần bảo hộ của quốc gia, sẽ nói Tấn Vương là tội nhân thiên cổ, lão bách tính sẽ cho rằng Tấn Vương tàn sát huynh đệ, nói hắn ác độc hung tàn, hẳn sẽ mất đi nhận tâm, đánh mất sự ủng hộ của lão bách tính.

Người như vậy lão bách tỉnh sẽ không đồng ý để hắn làm Thái tử, càng cảm thấy hắn không đảm đương được trọng trách lớn, chí khi Diệp Hàn sống lại, lão bách tính mới tha thứ cho Tấn Vương.

Diệp Hàn là chiến thần bảo vệ quốc gia, không có hẳn thì sẽ không có sự an bình của Sở quốc, chỉ khi hẳn sống chúng ta mới có thể ăn nói được với người trong thiên hạ.”
Hành Nguyên đế sao lại không biết mặt lợi hại của chuyện này chứ.
Ông ta cũng biết Sở Diệp Hàn chết thế nào cũng được nhưng không thể khiến người khác cho rằng người nhà của Sở Dao ông ta hại chết hắn.
Sở Diệp Hàn chiến công lẫy lừng, như vậy ông ta không có cách nào nói rõ với người trong thiên hạ.
Nhưng ông ta cũng không nghĩ đến, trong lòng lão bách tính tên Sở Diệp Hàn này lại có tiếng tăm lớn đến như vậy, công lao của hắn uy chấn thiên hạ, thậm trí thanh danh của hắn vượt qua cả người làm Hoàng đế như ông ta, ông ta đương nhiên không thể chịu đựng được chuyện này.
Cho nên cho dù bị người trong thiên hạ thóa mạ, ông ta cũng phải giết chết Sở Diệp Hàn.

Ông ta lạnh giọng nói: “Mẫu hậu, có thể tỉnh lại hay không thì đó là do tạo hóa của Diệp Hàn, trầm tin là Tấn Vương không có lỗi trong chuyện này.

Khi xưa lúc An Cao Tông tranh vị với Hoàng huynh, bị người khác gắn lên người tội danh giết huynh diệt đệ, cuối cùng chẳng phải cũng đã tạo ra thời kỳ hoàng kim hay sao? Lịch sử đều do kẻ thắng viết nên, chỉ cần sau này Tấn Vương nắm giữ thiên hạ, vậy thì ưu khuyết điểm của nhân vật lịch sử không phải đều do hắn ta viết sao?”
Thái hậu nghe được những lời này của Hành Nguyên để thì như chết lòng.
Ý của Hành Nguyên để chính là cho dù Tấn Vương công trên mình tội danh giết huynh thì vẫn sẽ là người được lựa chọn cho ngôi vị thái tử trong tương lai, Hoàng đế muốn nâng đỡ hắn ta.
Lòng Thái hậu nguội lạnh như tro tàn nhìn Hành Nguyên để một cái, nếu cầu xin ông ta cũng vô dụng vậy thì bà ấy chỉ có thể nghĩ cách khác cứu Diệp Hàn thôi.
Bà ấy nói: “Hoàng nhi, phụ mẫu Diệp Hàn chết trong tay con, bây giờ con làm như vậy thật sự khiến cho ai gia thất vọng, chẳng lẽ con muốn bộ xương già này của ai gia cũng đi theo Diệp Hàn luôn sao? Nếu như con muốn vậy thì ban cho ai gia một dải lụa trắng đi.”.