Sắc mặt của Hành Nguyên đế trở nên hoảng hốt, ông ta không ngờ uy tín của Sở Diệp Hàn ở trong dân gian lại cao như vậy!
Nếu như hắn thật sự không có bản lĩnh,
không có uy tín gì, ngay cả khi có là người
đứng đầu cũng không làm được trò trống gì.
Hiện giờ lão bách tính vô cùng phẫn nộ, không chỉ là sự xúi giục của người đứng đầu mà rất có khả năng Sở Diệp Hàn đánh thắng mười mấy trận đã lấy được lòng dân,
“Hiện giờ có bao nhiêu người tụ tập tại Tấn vương phủ?” Hành Nguyên để lại hỏi,

Sắc mặt Tấn vương tái nhợt, ngập ngừng nói:”Ước chừng có mấy chục ngàn người.”
“Cái gì? Không phải chỉ có mấy ngàn người sao? Sao lại biến thành nhiều như vậy? Tiếp tục đồng như thế, đến buổi châu sáng mai chẳng phải là toàn bộ lão bách tỉnh trong thành đều đến hết rồi sao?” Hành Nguyên đế phát hiện, dường như chuyện này không thể đề xuống được.
Vừa rồi ông ta còn cho rằng chỉ có mấy ngàn người, rất dễ đè xuống.
Không nghĩ tới, lại biến thành mấy chục ngàn người.
Nhiều người như vậy, sẽ làm cho giang sơn xã tắc của ông ta lung lay, e rằng lão bách tính sẽ thật sự tạo phản.
Đúng lúc này, bên ngoài điện đột nhiên truyền đến giọng nói vội vàng khẩn trương của Liễu công công:“Hoàng thượng, thám tử truyền mật báo đến.
“Mau trình vào đây.” Hành Nguyên để đứng thẳng lên, đôi mắt nheo lại khẩn trương.
Có mật bảo vào lúc này nhất định không phải là chuyện tốt.
Ông ta cầm được mật báo liền mở ra xem, sắc mặt lập tức trở nên khẩn trương, nín thở, không nhúc nhích, cảm giác hỗ hấp đều ngừng lại.
“Hoàng thượng, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Tô Minh nhìn thấy phản ứng của hoàng đế khác thường, vội vàng hỏi.
Hành Nguyên để cắn chặt rang, phẫn nộ nói:”Thám tử của trẫm truyền mật báo tới nói rằng, thám tử của Thiên Thịnh quốc ở trong kinh thành biết được tin tức Ly vương chết, bọn chúng dùng bồ câu đưa thư truyền tin tức này cho Phong Cẩm Diệp hoàng đế của Thiên Thịnh quốc.


Phong Cẩm Diệp biết Sở Diệp Hàn chết, lập tức mài dao mài kiếm, lăm le chuẩn bị tấn công Sở quốc.
“Cái gì? Phong Cẩm Diệp?” Sắc mặt của Tô Minh tối sầm lại.
Phong Cẩm Diệp là dân Nguyệt Thị, người dân Nguyệt Thị vô cùng dũng mãnh, trời sinh tính cách mãnh liệt ngang ngược, thân hình cường tráng, thành thục cưỡi ngựa bần cung tác chiến.

Bọn họ có một đội kỵ binh được huấn luyện bài bản, có kỷ luật, chiến thuật linh hoạt, có sức chiến đấu và tính cách độc ác mà tướng sĩ của các quốc gia không thể nào sánh kịp.
Chỉ có đội quân máu sắt của Sở Diệp Hàn, cũng là một đội kỵ binh hùng mạnh, mới có thể áp chế bọn họ.
Nếu lần này Thiên Thịnh quốc thật sự nhân cơ hội tấn công Sở quốc, vậy thì Sở quốc nguy hiểm rồi.
“Giỏi cho tên Phong Cẩm Điệp, lại có thể nhân cơ hội Sở Diệp Hàn chết, bất ngờ tập kích nước ta.

Hành Nguyên để nghiến răng hung ác, giận dữ nói: “Như vậy xem ra, Sở Diệp Hàn không thể chết! Hắn tuyệt đối không thể chết!
Sự tấn công của Thiên Thịnh quốc, cùng với sự phẫn nộ của lão bách tỉnh, hai cái này cộng lại, đều cho thấy rõ sự thật Sở Diệp Hàn không thể chết được.
Tuy rằng Hành Nguyên đế rất căm giận Sở Diệp Hàn, cầu không được để hắn chết đi, nhưng đây lại là tình thế nguy cấp, lại không thể không cần hắn.

Ông ta phải dựa vào hắn để bình ổn sự phẫn nộ của lão bách tỉnh, chống đỡ lại Thiên Thịnh quốc.
Thiên Thịnh quốc vì nghe được tin tức hắn ta chết rồi mới muốn bất ngờ tập kích Sở quốc.

Nếu như hắn ta sống lại, Thiên Thịnh quốc e ngại hắn, nhất định sẽ lui binh.
Tô Minh cũng nói:”Hoàng thượng, như vậy xem ra, Ly vương đích thực không thể chết, một là hắn thật sự chết, nước thù địch sẽ tới xâm phạm, không có hắn lãnh đạo đội quân máu sắt không thể phát tác dụng, đến lúc đó hai nước đánh nhau, sẽ là sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than, quan trọng nhất là loạn trong giặc ngoài đồng loạt tiến lên, sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định của Sở quốc.
Nói trắng ra là sẽ ảnh hưởng đến hoàng vị của hoàng đế.

Không có Sở Diệp Hàn thì sẽ không có ai đánh lại được Phong Cầm Diệp.
“Đúng vậy, trầm phải lập tức truyền lệnh xuống, yêu cầu Ly vương phi bắt buộc phải cứu sống Sở Diệp Hàn, bất kể trả giá thế nào,cũng phải cứu bằng được cho hắn tỉnh lại.” Hành Nguyên để không thể không nói..