Nhưng phải biết rằng, lần trước nàng ta gọi Đàm Nhi cầm tiền đi đến Thiên Hương Lâu, mua cho nàng ta một cây trâm hoa sen, người ta nghe là mua cho tiểu thiếp của Ly vương phủ, lập tức xem thường nàng ta, không bán cho nàng ta.

Nàng ta nhất thời cảm thấy chua xót.

Triệu vương phi thấy Nam Cung Nguyệt tiến vào.

Nàng ta nhìn thấy Nam Cung Nguyệt ăn mặc rất long trọng, trên đầu đầy những đồ trang sức vàng bạc, ăn mặc đắt đỏ hơn nhiều so với Vân Nhược Linh, nhất thời nói với Vân Nhược Linh: “Ly vương phi, chỉ là vài món đồ trang sức thôi mà, ngươi cũng không cần phải từ chối, ngươi xem ngươi đi, tốt xấu gì cũng là chính phi của Ly vương phủ, nhưng trên người không có một món đồ trang sức nào cả, người xem xem trắc phi người ta, vàng bạc đầy người, vòng vàng khắp nơi.


Ngươi tốt xấu gì cũng là vương phi, cũng nên chau chuốt một chút, không thể để thiếp thất đánh bại được.


Mọi người nhìn vào, quả nhiên nhìn thấy trang sức đầy người Nam Cung Nguyệt, vòng trâm đầy đầu.

Còn có y phục trên người nàng ta, được làm từ gấm, tơ vàng và tơ nhện vàng, nhìn vào thì biết ngay giá trị rất đắt đỏ.

Lại nhìn qua y phục của Vân Nhược Linh, y phục làm bằng vải thô bình thường, đã được giặt qua cũ kỹ, đâu giống trang phục của một Vương phi?
Trang phục của hai người này bị đổi ngược rồi sao?
Ly vương phủ là phủ lớn, có nhiều tiền, sao đường đường là một vương phi, nhưng lại ăn mặc lạnh lẽo đến thế?
Có phải là Ly vương đã trao tất cả những thử tốt đẹp cho Nam Cung Nguyệt, đối xử tệ với chính thể của mình không?
Nhưng lúc hắn bị thương, là chính thể đã quên ăn mất ngủ cứu lấy hắn, hắn quả thật là nhìn người không thông, xem con cá mục là viên trân châu.

Đương nhiên, những người hiểu nội tình đều biết rằng, Ly vương này rất ghét Vân Nhược Linh, bởi vì nàng là nữ nhi của Vân Thịnh.

Người từng bàn về những chuyện bí mật trong cung đình đều biết rằng, năm đó Vân thừa tướng này là hung thủ sát hại tiên hậu, còn là người giúp đỡ Hành Nguyên đế nữa.


Vân Nhược Linh là nữ nhi của kẻ thù của Ly vương, Ly vương đối xử với nàng không tốt là lẽ đương nhiên.

Với lại, trước đây Vẫn Nhược Linh là một kẻ xấu xí, nam nhân bình thường đều sẽ không thích nàng, nàng bị đối xử tệ ở Ly vương phủ cũng là lẽ đương nhiên.

Chỉ hy vọng bây giờ nàng trở nên xinh đẹp, lại biết y thuật, thì Ly vương sẽ đối xử với nàng tốt hơn một chút.

Vân Nhược Linh thấy Triệu vương phi chân thành như vậy, chỉ có thể gật đầu: “Được rồi, vậy thì ta từ chối sẽ bất kinh, đa tạ vương phi.


Nói xong, nàng gọi Thu Nhi và Tửu Nhi ở
đằng sau đi lên nhận quà.

Lúc này, Nam Cung Nguyệt sợ bị mọi người nói mức độ ăn mặc của nàng ta hơn hẳn vương phi, nên vội vàng nói với Vân Nhược Linh: “Tỷ tỷ, bây giờ vương phủ là nhà của tỷ, tỷ là chủ mẫu của vương phủ, có thể tùy ý điều động tài chính của vương phủ, sao tỷ không đặt cho mình vài bộ y phục chứ?”
Lời này có ý, Vân Nhược Linh là chủ mẫu, lại không tự đặt y phục cho mình.

Nàng ăn mặc như vậy để đi gặp khách, có phải là cố ý không?

Có phải là muốn người ta chỉ trích Ly vương đã đối xử tệ với nàng hay không?
Trưởng công chúa nghe xong, cũng bức xúc nói: “Đúng vậy, người là chủ mẫu của vương phủ, tiền bạc do người quản, nhưng ngươi lại ăn mặc thảm như vậy đi ra gặp khách, người không biết, còn nghĩ là Ly vương nhà ta nghèo, còn nghĩ là hoàng đệ của ta khắt khe với người.


Vân Nhược Linh vội vàng nói: “Tỷ tỷ, tỷ không ở Vương phủ, tỷ không biết đâu, lúc bắt đầu Vương không phải do muội quản, mà do Dung ma ma quản.

Tháng trước thì do trắc phi quản, chủ mẫu muội đây mới làm được mấy ngày, vẫn chưa kịp đi đặt y phục mới.

Với lại, số tiền đó mặc dù là do muội quản, nhưng cũng không phải là của một mình muội, muội không thể tùy tiện sử dụng, mỗi người mỗi tháng có thể chi bao nhiêu tiền, đó đều có mức nhất định, số tiền hàng tháng của muội không thể đặt được y phục đắt tiền như của trắc phi được.

Hơn nữa, muội chưa bao giờ cảm thấy ăn mặc càng đặt tiền thì có thể đại diện cho cái gì, y phục chỉ cần sạch sẽ, không bụi bặm là được, không cần thiết phải hào nhoáng xa xỉ như vậy.

”.