Nói xong, nàng lập tức chạy ra ngoài.

“Đứng lại, bổn vương không muốn nàng, ta muốn ngươi!” Sở Diệp Hàn đột nhiên nói.

Nếu là nữ nhân, đều ước được làm chuyện này với phu quân của mình, nàng ta thì hay rồi, một lòng muốn cách xa hắn.

Không biết lý do vì sao, hắn không muốn để Nam Cung Nguyệt chạm vào hắn, một chút cũng không muốn.

Hắn thậm chí còn cảm thấy có chút mong đợi Vân Nhược Linh sẽ giúp hắn, nàng ta càng không bằng lòng, thì hắn càng muốn ép buộc.


“Tại sao vậy? Ngươi không phải rất yêu Nam Cung Nguyệt sao? Chuyện này, phải để muội ấy đến làm mới đúng chứ.

” Vân Nhược Linh hỏi với vẻ mặt khó hiểu.

Sở Diệp Hàn lạnh lùng nhíu mày, “Ngươi không cần nói nhảm, còn không mau qua đây giúp bổn vương.


Giọng nói của hắn rất cay nghiệt, làm cho toàn bộ tẩm điện giống như nổi lên một màn sương lạnh lẽo, Vân Nhược Linh vô cùng bất đắc dĩ, đành phải đi qua, lấy khăn trong thau đồng lên tuỳ tiện vắt.

Nàng nghiến răng nghiến lợi rất hung hãn, “Được, ngươi muốn ta giúp ngươi phải không? Vậy ta sẽ giúp ngươi, chẳng qua ta là kiểu người ra tay không biết nặng nhẹ, nếu như không cẩn thận làm đau ngươi, ngươi đừng trách ta.


Sở Diệp Hàn không muốn đày đọa nàng, mà nàng cũng không dễ đối phó, nàng muốn để hắn biết sự lợi hại.

Nói xong, nàng ngồi xổm xuống, lấy khăn lau lưng cho hắn.

Nàng chà xát lưng hơn, tính sẽ cọ xát lên vai của Sở Diệp Hàn để trả thù, cọ xát đến mức vai của hắn đỏ lên.

Chỉ cần không chạm vào vết thương của hắn, nàng có thể hung hăng giày vò hắn.


Nhưng bất kể nàng dùng lực mạnh bao nhiêu, Sở Diệp Hàn đều không kêu lên một tiếng, ngược lại hắn còn nhắm mắt tận hưởng, sự trả thù nho nhỏ này của Vân Nhược Linh nói thật ra không đáng là gì đối với hắn.

“Những chỗ đó đã được lau sạch sẽ rồi, ngươi lau ở đây một chút cho Bổn vương đi.

” Sở Diệp Hàn chỉ vào ngực của mình nói.

Vân Nhược Linh nhìn thấy cơ ngực to khỏe, săn chắc, hiện ra màu đồng bóng loáng của hắn, nàng nuốt nước miếng, lấy khăn để trước ngực hắn, bắt đầu giúp hắn lau thật nhẹ nhàng.

 Đột nhiên, tay nàng không cẩn thận chạm vào da thịt của hắn, khuôn mặt của nàng đỏ bừng, cơ thịt này sờ vào cũng quá đàn hồi rồi, còn rất trơn tru, quả thực là cực phẩm nhân gian mà.

Đột nhiên, nàng ngước lên thì bắt gặp đôi mắt sáng như đuốc của hắn, ánh mắt của hắn sắc bén, giống như đã nhìn thấu nàng, nàng lập tức chột dạ cúi đầu xuống, không muốn để Sở Diệp Hàn nhìn ra nàng rất có hứng thú với thân thể của hắn.

Ai ngờ cúi đầu xuống, nàng lại không cẩn thận nhìn thấy cơ bụng sáu múi đầy tính thách thức của hắn, nàng lập tức nuốt nước bọt.

“Sao ngươi lại chảy nước miếng vậy?” Đột nhiên, Sở Diệp Hàn nhìn chằm chằm vào Vân Nhược Linh, nói mà không thể tưởng tượng nổi.

“A, có hả?” Vân Nhược Linh nhanh chóng lau khóe miệng mình, quả nhiên phát hiện khóe miệng của mình đang chảy nước miếng.

Nàng lập tức xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui vào, nàng vậy mà lại có thể nhìn dáng người của Sở Diệp Hàn, nhìn đến chảy nước miếng rồi.


Nhìn thấy bộ dạng say mê như thế này của Vân Nhược Linh, trong lòng Sở Diệp Hàn đột nhiên dâng lên một cảm giác nguy hiểm, trước đây nữ nhân này nghĩ đủ biện pháp để leo lên giường của hắn, vừa rồi ánh mắt say mê của nàng, rõ ràng là rất có hứng thú với hắn.

Sắc mặt hắn đột nhiên đen lại, giọng nói lạnh lùng: “Được rồi, người đỡ Bổn vương, bổn vương tự lau.


Hắn vốn dĩ muốn trêu chọc Vân Nhược Linh một chút, có thể để cho nàng lau tiếp, nhưng hắn sợ nàng sẽ lại dùng ánh mắt gian xảo nhìn hắn.

Đồng thời hắn cũng cảm thấy khó hiểu, lần trước lúc hắn muốn sủng ái nữ nhân này, tại sao nàng lại phản kháng quyết liệt như vậy?
Bây giờ lại là một bộ dạng say mê như thế.

Nàng quả thật là một nữ nhân kỳ lạ.

Vân Nhược Linh nghe thấy lời Sở Diệp Hàn nói, mới thở phào nhẹ nhõm, nàng bước lên trước đỡ hắn, để cơ thể hắn nghiêng ra bên ngoài.

.