Tuy người hắn ta uể oải, nhưng khẩu khí mắng người vẫn rất ác độc.

Vân Nhược Linh lập tức cảm thấy, tên này quả thật còn cứu được, cũng chưa tới mức bệnh ăn sâu vào xương tủy.

Tô Minh nghe được lời nói của hắn ta, tức giận nói: “Đồ hỗn láo, người ta cực nhọc đến chữa bệnh cho ngươi, ngươi lại làm thái độ như vậy, ngươi làm như vậy là sao hả?
Nói xong, ông ta chắp tay về phía Vân Nhược Linh, vẻ mặt hối lỗi nói: “Ly vương phi, tính khí nó nóng nảy, xin người thứ lỗi cho, đừng chấp nhặt với nó làm gì.


Vân Nhược Linh cười đáp: “Tô đại nhân yên tâm, ta sẽ không chấp nhặt với đứa trẻ miệng còn hôi sữa như vậy đâu.



Tô Thất Thiếu nghe được câu ‘miệng còn hôi sữa’, lập tức giận đến mặt đen lại, nữ nhân này mồm miệng quả thật lanh lợi, lại có thể hại hắn ta như vậy.

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: “Phụ thân, con không muốn người phụ nữ xấu xí này chữa bệnh, người bảo nàng ta đi đi, trước kia nàng ta chỉ là một kẻ ngốc, con không tin nàng ta cũng biết y thuật, quả là nực cười.


“Nghiệt tử, ta không cho phép ngươi nói Ly vương phi như vậy, thân thể Ly vương phi đáng giá nghìn vàng, thân phận cao quý, ngươi không biết nói chuyện thì ngậm cái miệng chó của ngươi lại đi.

” Tô Minh thấy nhi tử của mình nói vậy, sự tức giận của ông ta lập tức tăng lên.

Hắn ta đối với ai cũng tốt tính, vậy mà vừa nhìn thấy nàng hắn ta đã mất kiên nhẫn.

Tô Thất Thiếu liếc Vân Nhược Linh với vẻ mặt khinh bỉ, dù thân thể hắn ta không có chút sức lực nào, nhưng mồm miệng thì có rất nhiều: “Cái gì mà Ly vương phi, chẳng qua chỉ là một người kỳ lạ xấu xí, may nàng ta còn tự biết bản thân lớn lên xấu xí, ra ngoài sẽ dọa người khác sợ hãi nên tới gặp bản thế tử mới phải đeo mạng che mặt.


Thu Nhi vừa nghe Tô Thất Thiếu nói xấu vương phi nhà mình, nàng ấy lập tức phẫn nộ nói: “Thế tử hãy cẩn thận lời nói của mình, vương phi nhà ta không hề xấu, người thật sự rất đẹp, do người ăn hải sản bị dị ứng nên trên mặt mới nổi sởi mà thôi, vì vậy mới phải đeo mạng che mặt nhằm tránh gió.


Trong lòng nàng ấy hung hăng tức giận mắng, ngươi mới xấu ấy, cả nhà ngươi đều xấu!

Thật ra trên mặt vương phi không hề nổi sởi, nàng ấy cũng không biết vì sao vương phi lại muốn gạt người nữa.

Nhưng nếu vương phi đã làm như vậy, chắc chắn là người có lý do của mình.

“Đẹp? Thật sự đẹp sao? Vậy cởi bỏ mạng che mặt thử đi, để bản thế tử nhìn xem rốt cuộc nàng ta xấu đến mức không dám gặp người khác, hay là có dung mạo xinh đẹp như tiên nữ.

” Tô Thất Thiếu châm chọc cười khẩy.

Dung mạo của Vân Nhược Linh, thật sự đẹp như vậy sao?
Tuy nàng rất đẹp, nhưng cũng không phải xinh đẹp như tiên nữ ở trong lòng hắn ta.

Vân Nhược Linh cười lạnh: “Nghe khẩu khí thế tử như vậy, hình như đã gặp qua không ít mỹ nhân rồi?” 
“Đương nhiên, bản thế tử đã từng gặp qua rất nhiều mỹ nhân, tướng mạo ngươi như này cũng coi là đẹp rồi, nhưng còn thua kém tiên nữ của ta rất nhiều, đến xách dép cho nàng ấy ngươi cũng không xứng.

” Tô Thất Thiếu xấu xa nói.

Tô Minh ở bên cạnh tức đến nổi muốn cầm cây gậy đánh cho hắn ta một trận.

Nhi tử này đã bệnh thành thế này, nhưng xem ra hắn ta vẫn còn sức mắng người nhỉ.


Ông ta vô cùng tức giận: “Tô Khanh Trần, ngươi lập tức ngậm mồm lại cho ta, ta không cho phép ngươi nói vương phi như vậy.


Mọi thứ của Tô Minh đều rất lợi hại, nhưng chỉ duy nhất việc dạy dỗ con cái là ông ta làm không được, chẳng hiểu sao lại nuôi dưỡng ra thứ không ra gì như này.

“Lão gia, ngài đừng tức giận, cẩn thận hại đến cơ thể, Trần Nhi còn nhỏ, ngài đừng so đo với hắn.

” Lúc này, một người đàn bà trung niên ăn mặc trang điểm xinh đẹp, dẫn theo một nam tử lớn trạc Tô Thất Thiếu bước vào.

Nam tử kia vừa bước vào đã lập tức kính cẩn gọi Tô Minh một tiếng cha.

Thông qua người làm của Tô Phủ Vân Nhược Linh đã biết được chút ít, nàng nghe nói vị phu nhân thành thục xinh đẹp này là vợ kế của Tô Minh, cũng là mẹ kế của Tô Thất Thiếu.

.